Linh Sát

Chương 100: Nụ Hôn Ngoài Ý Muốn





Bầu trời tối đen, những người đứng trên tường thành cũng nhìn không rõ những gì phía dưới.
Cho đến khi bọn họ nhìn thấy Sở Lạc Lạc mặc nữ trang thì không khỏi kinh diễm một phen. Trưởng lão bộ lạc Mạc Lạp tuy đã sớm nhận ra nàng là nữ nhân, nhưng là, thời điểm lần trước gặp mặt, nàng vẫn rõ ràng vẫn còn là bộ dạng mới mười hai, mười ba tuổi, tại sao chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, cô gái này khôi phục ma lực, hơn nữa tuổi tác cũng...
Tuy là tò mò nhưng là có một số việc ông cũng không thể hỏi.
Vì đám người Sở Lạc Lạc đánh bại quân đoàn quỷ mị, lúc này đây bộ lạc Mạc Lạp mới chính thức đối xử với bọn họ như ân nhân.
Bất quá, nhìn vào lần trước bị lừa, đám người Sở Lạc Lạc càng thêm phòng bị, nếu không phải trời đã sắp sáng, mà ban ngày không tiện cho U Phượng biến thân thì chỉ sợ lúc này bọn họ đã về đến Vân Đô thành, cần gì phải ở lại đây một ngày, đêm dài lắm mộng đây.
Mặc kệ trưởng lão bộ lạc ân cần như thế nào, đám người Sở Lạc Lạc vẫn lựa chọn ở lại khách điếm.
Thật không nghĩ tới người Ma giới lại kiêu ngạo như vậy, Thánh Giáo hội có phân hội trải khắp Thánh Vân đại lục, vậy mà thậm chí nơi đặt Tổng hội là Vân Đô thành cũng xuất hiện âm mưu quỷ kế của Ma giới, chính là sự kiệm ma kiếm đó.
Tuy rằng chuyện tối hôm đó Sở Lạc Lạc đã không nhớ gì hết nhưng là nàng mất đi ma lực, cũng trở thành người bị hại. Nàng cảm thấy những hành động gần đây của Ma giới rất khó hiểu, cũng cảm thấy phía sau có âm mưu rất lớn.
Vì thế Sở Lạc Lạc lấy quyển trục truyền tin ra.
"Ân? Tiểu mẫu thân của ta, có tin tức nhanh như vậy sao?"
Ngữ khí lỗ mãng từ trong quyển trục truyền đến, ở giữa quyển trục xuất hiện hình ảnh của Vân Khuynh, áo ngủ rộng thùng thình lộ ra khuôn ngực trắng nõn, hắn dường như vừa mới bị đánh thức.

"Không phải chuyện về Mộng Cơ kia, ta có việc muốn nói cho ngươi..."
Sở Lạc Lạc nhìn một màn này mặt không đỏ tim không đập, lập tức đem những hành động gần đây của Ma giới và chuyện tối hôm qua nói cho Vân Khuynh.
"Bộ lạc Mạc Lạp và Lang Tà cũng sẽ không vì chuyện như vậy mà quấy rầy yên tĩnh của ngươi." Sở Lạc Lạc tiếp tục nói: "Nhưng là ta cảm thấy đề phòng vạn nhất vẫn là nên nói với ngươi, dù sao ngươi cũng là Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang."
Vân Khuynh im lặng một lúc, cười cười nói: "Tiểu mẫu thân đối với những chuyện này cảm giác thật sâu sắc nhưng tại sao lại không nhìn thấy tâm tư của người bên cạnh đây?"
"Lời của ngươi là có ý gì?" Sở Lạc Lạc hỏi.
"Có một số việc ngươi phải tự mình tìm đáp án." Vân Khuynh chớp chớp đôi mắt màu vàng kia nói: "Tiểu mẫu thân, cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, vì an ninh của bình nguyên Hồng Hoang, ta sẽ chuẩn bị một chút, ha ha ha..."
Tiếng cười qua đi, hình ảnh biến mất.
Sở Lạc Lạc vốn muốn truy hỏi cho rõ ràng lời nói của Vân Khuynh rốt cục là có ý gì? Chẳng lẽ có người muốn gây bất lợi cho nàng, mà người bên cạnh nàng chỉ có hai người Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng, hai người bọn họ sẽ không gây bất lợi gì cho nàng. Sở Lạc Lạc lắc đầu, phủ định ý tưởng này.
Nhưng là...
Không biết vì sao, câu nói kia của Vân Khuynh khiến cho nàng cảm thấy không yên lòng, bởi vì nàng biết Vân Khuynh không phải là người tùy tiện nói đùa với nàng. Hơn nữa giọng điệu nói chuyện của hắn cũng không giống người hay nói đùa, dường như mỗi câu nói ra đều có thâm ý của hắn.
Sở Lạc Lạc ở trong phòng, vốn dĩ định tu luyện tinh thần lực nhưng mà trong đầu nàng bây giờ đều là câu nói kia của Vân Khuynh.
Không nhìn thấy tâm tư của người bên cạnh...
"Nữ nhân, ngươi đừng quên ước định của chúng ta, tinh thần lực của ngươi mặc dù có chút tiến bộ nhưng vẫn còn lâu mới đủ."
Bỗng nhiên, viên thủy tinh đen đặt ở một bên mở miệng nói, nó xác thực có chút nóng vội, đặc biệt là sau khi thấy người kia xuất hiện.
"Ta không có quên." Sở Lạc Lạc đang đắm chìm trong suy nghĩ bị thanh âm đột nhiên kia làm cho giật mình, tức giận trả lời.
Viên thủy tinh đen kia nói: "Hừ! Nếu ngươi để ý câu nói kia sao không tự mình đi hỏi cho rõ."
Sở Lạc Lạc liếc mắt nhìn hắn, nàng đương nhiên là muốn hỏi, nhưng là chuyện như vậy muốn hỏi thế nào a! Chẳng lẽ muốn nàng đi nghi ngờ lòng hữu nghị của bạn tốt sao? Nhưng là, không thể hiểu được, trong đầu đều là do dự, bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt hiện lên linh quang.
Tuy rằng có chút ti bỉ, nhưng là so với hiện nay cứ nghi ngờ vô căn cứ thì còn tốt hơn nha. Chẳng lẽ ý của Vân Khuynh là hắn nhìn ra Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng có cái gì đó khó nói nhưng lại không thể nào nói với mình.
Vì thế Sở Lạc Lạc nói: "Hỏi thì hỏi!"
Viên thủy tinh đen nói: "Nữ nhân, ngươi lại dễ dàng đồng ý như vậy?"
Sở Lạc Lạc hơi nhếch miệng, lộ ra một chút ý cười: :Ta có cách của ta. thuận tiện có thể kiểm tra xem hiệu quả tu luyện đã đạt đến trình độ nào rồi."
"Nữ nhân, ngươi chẳng lẽ là muốn..." Viên thủy tinh đen còn chư nói xong thì Sở Lạc Lạc đã đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Nghe được thanh âm đóng cửa, viên thủy tinh đen bỗng phát ra thanh âm giống như nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ cần ngươi đừng hối hận là được!"
--

Một ngày, sáng sớm, Lãnh Tiêu Nhiên nhận được tin tức từ Giáng Vân Lâu.
Thế cục của ba quốc gia bắt đầu căng thẳng, Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc âm thầm ở Thánh Vân học viện là một số chuyện mờ ám, còn mượn sức không ít học sinh thiên tài. Hắn vừa mới tốt nghiệp, ít ngày nữa sẽ trở về hoàng thành. Mà tin tức Sở Hiên ở Vân Đô thành chỉ sợ đã sắp không giấu được, Sở Hàn đã nghi ngờ mình rồi.
Hiện nay, ma lực của Lạc Lạc đã khôi phục, nơi này không nên ở lâu.
Ngay khi Lãnh Tiêu Nhiên bị tin tức này làm cho buồn lực không thôi thì cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo còn có thanh âm động lòng người của Sở Lạc Lạc.
Nhìn thấy Lạc Lạc, đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi toát ra cảm xúc vui vẻ.
"Đúng rồi, Lạc Lạc, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Lãnh Tiêu Nhiên mở miệng nói, những tin tức có liên quan đến Sở Hiên, Lạc Lạc khẳng định sẽ quan tâm.
"Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi." Khóe môi Sở Lạc Lạc nhếch lên ý cười, trong mắt có vài phần giảo hoạt nói.
"Vậy, ngươi nói trước đi." Nhìn đến nụ cười trên mặt nàng, Lãng Tiêu Nhiên cũng nở một nụ cười tỏa nắng.
Nụ cười tỏa nắng như vậy giống như thời điểm nàng vẫn là Cổ Vân Lạc, hắn vẫn là Tiếu Nhan. Sở Lạc Lạc hơi hơi sửng sốt, không khỏi thầm nghĩ, Lãnh Tiêu Nhiên rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt đây? ( Rất muốn xen vào một câu, nếu như Lãnh Tiêu Nhiên biết được Sở Lạc Lạc nghĩ gì thì nhất định sẽ trả lời: Bất luận ta có bao nhiêu khuôn mặt tì trước mặt nàng luôn là khuôn mặt chân thật nhất!!!!!)
Hắn trước kia, yếu đuối, hồn nhiên, bị người ta khi dễ, mà nay, hắn trí tuệ, tà mị, có được thế lực nàng không hề biết đến. Ngay cả Vân Khuynh cũng khen hắn có một trái tim thất khiếu linh lung. Hắn còn có bộ mặt nào mà nàng chưa biết đây?
"Tiêu Nhiên..."Càng nghĩ như vậy thì càng nhịn không được mà muốn biết. Sở Lạc Lạc hạ quyết tâm, một đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt bạc kia.
"Ngươi... có phải có điều gì dấu ta?"
Vấn đề này làm cho Lãnh Tiêu Nhiên ngẩn ra, chỉ là nhìn đôi mắt màu hổ phách kia cứ như vậy lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt của hắn nhất thời trở nên sâu thẳm.
Có hiệu quả?!
Vì xác định, Sở Lạc Lạc hỏi lại một lần nữa: "Tiêu Nhiên, ngươi rốt cục là dấu ta cái gì?"
Đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên lưu chuyển, tràn đầy nhu tình, dường như bên trong tất cả đều là nàng. Sở Lạc Lạc giống như bị hút vào đôi mắt hắn.
Bàn tay mảnh khảnh vươn ra, chạm vào mi tâm của nàng. Dưới chân Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng lùi về sau nửa bước, bàn tay phải vươn ra của Lãnh Tiêu Nhiên cứ như vậy dừng
ở không trung.
Nhưng mà hắn cũng không buông ta, ngược lại, bước từng bước về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng, hắn không cho nàng cơ hội lùi về sau nữa, tay trái nhẹ nhàng đặt ở thắt lưng của nàng.
"Tiêu Nhiên, ngươi..."
Hành động của Lãnh Tiêu Nhiên khiến cho Sở Lạc Lạc không biết phải làm sao.
Nhưng là, dường như hắn đã đắm chìm vào trong thế giới của mình, say mê ở trong mộng đẹp kia. Bàn tay phải xoa xoa gương mặt của nàng, ôn nhu giống như sợ chạm vỡ thiên hạ trong lòng. Khi ngón trỏ mảnh khảnh của hắn từ mi tâm của nàng di chuyển xuống, xẹt qua cái mũi cao thẳng của nàng, điểm tại đôi môi đỏ mọng thì ánh mắt của hắn càng thêm sâu thẳm. Tầm mắt mãnh liệt của hắn dười như xuyên thấu thân thể của nàng.
Thanh âm ôn nhu mà mị hoặc từ sâu trong yết hầu hắn truyền ra, mang theo dục vọng hỗn loạn, hắn nói: "Lạc Lạc..."

Sở Lạc Lạc theo bản năng muốn thoát khỏi ôm ấp của hắn, dường như nhận thấy được thiên hạ trong lòng giãy dụa, tay trái Lãnh Tiêu Nhiên dùng sức ôm chặt, hai thân hình liền dán chặt vào nhau.
Sau đó Sở Lạc Lạc chỉ nhìn thấy tuấn nhan kia phóng đại trước mắt nàng, cách nàng càng ngày càng gần, trên môi truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại.
Nụ hôn bất ngờ khiến cho Sở Lạc Lạc không khỏi mở to hai mắt, oanh một tiếng, trong đầu nhất thời trống rỗng, trên gương mặt trắng nõn đã nổi lên hai rặng mây đỏ.
Khi nàng còn chưa kịp phản ứng lại thì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước này đã rời khỏi đôi môi đỏ mọng của nàng.
Nàng, mới vừa rồi, bị hôn?!
Khi Sở Lạc Lạc còn đang kinh ngạc vì hành động của Lãnh Tiêu Nhiên thì bàn tay to vẫn ôm chặt thắt lưng của nàng, chưa hề buông ra. Trên người truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng rực của hắn, hơi thở nam tính gần sát bên tai nàng. Sở Lạc Lạc đã sớm quên cái gì ma lực, cái gì vũ lực, chỉ có thể dùng đôi tay nhỏ bé đặt ở trong ngực của hắn.
Đôi tay của hắn nắm chặt bàn tay còn kháng cự của nàng, một lần nữa cúi đầu xuống, từng cái, từng cái hôn giống như hạt mưa rơi xuống khuôn mặt của nàng. Từ mi tâm, đến mũi, cuối cùng là cánh môi mê người của nàng. Nhẹ nhàng, lại bá đạo hôn lên đôi môi của nàng.
Sở Lạc Lạc chưa từng trải qua như vậy nhất thời mềm nhũn, giống như bị tan ra, tùy ý để cho cái lưỡi linh hoạt hé mở khớp hàm của nàng...
Lãnh Tiêu Nhiên hôn đôi môi của nàng, đem tình yêu say đắm, ngập tràn, không thể nói ra của hắn hòa tan trong nụ hôn này. Một lúc lâu sau, hắn mới lưu luyến không rời buông ra, nàng cơ hồ đã không thể hô hấp.
"Lạc Lạc..."
Thanh âm của hắn trầm thấp, khàn khàn, lộ ra dục vọng nồng đậm.
Một tiếng gọi này làm cho Sở Lạc Lạc bừng tỉnh khỏi kinh ngạc, không biết lấy sức mạnh từ đâu, nàng lại có thể đẩy cái ôm kia ra.
Lãnh Tiêu Nhiên lui lại về sau mấy bước, đôi mắt bạc đầy mê mang dần tỉnh táo lại, hắn nhìn Sở Lạc Lạc trừng mắt nhìn hắn, hai gò má đỏ bừng, có chút không rõ nhìn hai tay của mình.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Tiêu Nhiên lộ ra biểu tình mê mang nói.
Chính ngươi vừa rồi làm cái gì, ngươi không biết sao?
Nghe câu nói vô tội như thế, trong lòng Sở Lạc Lạc nhất thời chán nản, lại nhớ tới vốn là mình sử dụng công kích tinh thần với hắn mới có chuyện sau đó, nàng, căn bản không thể chất vấn nam nhân trước mắt.
Chẳng lẽ muốn nói rằng nàng vừa rồi sử dụng công kích tinh thần với hắn, sau đó lại bị hắn cưỡng hôn sao?
Sở Lạc Lạc xấu hổ và giận dữ không thôi nhưng mà dù sao cũng là mình đuối lí trước, nàng trừng mắt nhìn Lãnh Tiêu Nhiên một cái rồi nhanh chóng ra khỏi phòng.
Ngay vào lúc nàng ra khỏi phòng, đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên bỗng hiện ra một tia tinh quang. Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng xoa xoa cánh môi, giống như nhớ lại tư vị ngọt ngào mất hồn vừa rồi...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.