Linh Sát

Chương 124



"Chủ nhân, các ngươi muốn tới đỉnh núi kia sao?" Cốt Long ân cần nói, cũng không cần biết Sở Lạc Lạc có thừa nhận hay không, dù sao nó cũng tự coi mình là người hầu.

Sở Lạc Lạc nghe vậy thiếu chút nữa không nhịn được mà liếc mắt xem thường, xem ra con Cốt Long này đã nhận định nàng rồi, nhưng mà nghĩ lại thì nhận con Cốt Long này cũng không có gì không tốt.

Vì vậy nàng chớp chớp mắt mấy cái, nói: "Đúng vậy, Tiểu Khung, chủ nhân ta đay muốn đi lên ngọn núi kia." (Vì bạn Cốt Long này là một cái khung xương cho nên Lạc Lạc mới gọi là Tiểu Khung, trình độ đặt tên thật là ba chấm...)

Nghe nàng nói vậy, U Phượng thầm hô, may mà hắn còn có quyền phản đối, nếu không Lạc Lạc rất có thể sẽ gọi hắn là cái gì Tiểu U Tử, Tiểu Phượng Tử gì đó.

Ai biết con Cốt Long kia vẫn nịnh nọt nói: "Chủ nhân, mọi người đứng lên đầu Tiểu Khung, Tiểu Khung sẽ đưa mọi người đến chân núi."

Cốt Long có thể coi là bá chủ trên mảnh hoang mạc này.

Dưới sự trợ giúp của nó muốn đi qua sa mạc này quả thực dễ như một bữa ăn sáng.

Đứng trên đầu Cốt Long xong, nó liền đứng dậy, làm cho cát vàng cuồn cuộn dưới thân bị thổi tung, giống như một làn khói màu vàng chói mắt. Cốt Long ngẩng cao đầu, cách mặt đất vài trăm mét, thậm chí bọn họ còn có thể nhìn thấy đàn chim ưng đang bay lượn trên không trung.

Vì sợ hãi Cốt Long nên những con chim ưng còn lớn hơn Xích Điêu này không dám bay gần bọn họ, chỉ ở phía xa kiếm ăn.

Không lâu sau bọn họ đã qua nửa sa mạc, nếu như Sở Lạc Lạc dùng tinh thần lực để do thám thì sẽ biết dưới cát có không ít loài vật không biết tên đang rục rịch như vì e ngại Cốt Long đang phát ra hơi thở tử vong nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lúc này viên thủy tinh đen cũng không thể không nói vận may của Sở Lạc Lạc thực không tồi, nhưng mà, vận may cũng là một loại thực lực,

Hoang mạc này vốn là cơ quan phòng thủ quan trọng nhất dưới chân nùi, nay lại bị nàng công phá một cách dễ dàng như vậy, xem ra hắn không chọn sai người!

Tiểu Khung bỗng mở miệng nói: "Chủ nhân, ta chỉ có thể đưa mọi người đến chân núi, không thể nào bay lên núi, nếu như ta còn là Ngân Long thì còn có thể."

"Vì sao?" Sở Lạc Lạc không nhịn được hỏi.

Lúc này Cốt Long dừng bước, sau đó nó giật giật thân mình, đám người Sở Lạc Lạc nhìn thấy giữa thân hình nó xòe ra hai cái khung xương, đây đúng khung xương cánh!

Sau khi biến thành Cốt Long ta mất đi đôi cánh đáng kiêu ngạo nhất, từ nay về sau chỉ có thể đi bộ trên cát vàng, không thể bay lượn trên không trung được nữa." Thanh âm của Tiểu Khung có chút đáng thương.

Cho nên có đôi lúc khi nó đi tuần trên hoang mạc, nhìn thấy những con chim ưng tự do bay lượng trên không trung kiền sinh lòng đố kị, liền muốn bẻ gãy đôi cánh của bọn chúng, cho nên đám chim ưng đó mới e sợ nó như vậy.

"Vì sao ngươi lại biến thành Cốt Long?" Sở Lạc Lạc nghi hoặc nói, nếu nó vốn là Ngân Long cao quý sao lại có thể lưu lạc đến nước này, hiện tại trên đời này cho dù là một con rồng bình thường cũng không thể thấy được, rốt cuộc long tộc đã xảy ra chuyện gì?

"Tuổi thọ của loài rồng tùy rằng rất dài nhưng rồi cũng có một ngày già đi rồi chết. Vì theo đuổi sự vĩnh hằng, theo đuổi sinh mệnh và sức mạnh vĩnh viễn cho nên ta bỏ qua thân phận cao quý kia." Tiểu Khung thở dài nói: "Đến cuối cùng mới phát hiện ra, vĩnh viễn đáng sợ đến thế nào."

Ở trên hoang mạc này, có đôi khi vĩnh viễn có nghĩ là thê lương và tịch mịch vô cùng.

"Nay ta chỉ hy vọng có một ngày có thể giương cánh bay cao!"

Sở Lạc Lạc cười nói: "Có gì khó đâu, đừng nói ngươi muốn một đôi cánh, cho dù muốn khôi phục lại thân hình cũ thì ta cũng có thể làm được."

"Thật không?" Tiểu Khung kinh hỉ nói, do quá kích động nên ba người trên đầu nó đều lảo đảo mấy cái.

"Đúng vậy, đúng vậy." Sở Lạc Lạc cúi người, gõ gõ vào xương đầu của nó, nói: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, chủ nhân ta đây sẽ không bạc đãi ngươi."

Nghe thấy lời nói tràn đầy tự tin của Sở Lạc Lạc, Tiểu Khung hoan hô thật lớn, lúc mở miệng cũng phát ra long tức đánh xuống mặt đất, để lại trên cát mấy vệt vừa dài vừa sâu.



Đến lúc hoàng hôn bọn họ tới được chân núi, ngẩng đầu nhìn lên, hoàn toàn nhìn không thấy đỉnh núi, chỉ nhìn thấy một mảng sương khói mênh mông.

Tiểu Khung bị Ngọc Lưu Ly thu vào không gian ma thú của nàng, trước khi đi còn không quên nịnh nọt Sở Lạc Lạc mấy câu.

Sở Lạc Lạc đỡ trán thầm nghĩ: Đây là Cốt Long sao? Thực sự là loài vật vô cùng hung ác, là chúa tể trong số các loài vật hắc ám sao?

Hiện tại nàng hiểu được thế nào gọi là tin đồn và sự thật khác nhau một trời một vực.

"Vẫn là để ta hóa thành nguyên hình đưa các ngươi lên đi."

Nói xong, U Phương vốn là một nam nhân tuấn mĩ, trong nháy mắt liền biến thành một ma thú to lớn màu đỏ rực.

U Phượng theo vách núi bay thẳng lên cao, không biết qua bao lâu, cho đến khi nhìn thấy đỉnh núi thì hắn dần cảm thấy đuối sức, lúc này bọn họ đã hoàn toàn không nhìn thấy cảnh vật bên dưới, chỉ thấy một mảnh mây mù và hơi nước.

Đừng nói là U Phượng, ngay cả Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên cũng thấy khó thở, càng lên cao không khí càng loãng.

Sau đó, mỗi khi bay lên được khoảng một trăm mét thì U Phượng sẽ dừng lại, dùng móng vuốt bám chặt vào vách đá, sau khi thích ứng được thì lại tiếp tục bay về phía trước.

Cảm giác được U Phượng đang cố hết sức, Sở Lạc Lạc nói: "U Phượng, hay là ngươi hóa thành hình người đi?! Không khí phía trên càng lúc càng loãng, ngươi sẽ không chống đỡ nổi thân hình khổng lồ này."

"Nhưng mà..." Đôi mắt màu ô liu của U Phượng ở trong mây mù vẫn sáng ngời như cũ.

Sở Lạc Lạc nói: "Ta cảm thấy cũng sắp tới đỉnh rồi, phía trên không biết còn có thứ gì đang đợi chúng ta, thân hình nhỏ bé sẽ an toàn hơn một chút."

U Phượng suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, quả thực dùng hình dạng con người đứng ở bên cạnh nàng sẽ càng dễ để bảo vệ nàng.

Vì thế ba người bắt đầu dùng ma lực và vũ kĩ để leo lên vách đá.

Tuy không khí càng lúc càng loãng, càng lên cao càng lạnh lẽo nhưng ba người đều mồ hôi đầm đìa.

"Cần thận, có thứ gì đó đang đến đây." Viên thủy tinh đen bỗng nhiên phát ra ánh sáng, có chút khẩn trương nói.

Sở Lạc Lạc lau mồ hôi trên trán, khi leo lên Sở Lạc Lạc cũng không quên cảm giác một trăm thước xung quanh nhưng mà nàng còn không cảm thấy có sinh vật nào.

Rôt cuộc là thứ gì?

Ba người đồng thời phát ma lực để cảm giác nhưng vẫn không thể thấy gì.

Bỗng nhiên, Sở Lạc Lạc run lên.

Nàng cảm giác được rồi, nhưng mà không biết là sinh vật gì, tốc độ rất nhanh, thâm chí còn nhanh hơn cả Xích Điêu của tộc Thiên Vũ.

"Ngọc Lưu Ly..."

Sở Lạc Lạc vội gọi Ngọc Lưu Ly ra, nói:"Ngọc Lưu Ly, hợp thể với ta."

"Nhưng mà, chủ nhân, trạng thái thân thể của người hiện giờ không tốt, sau khi giải trừ hợp thể sẽ rất suy yếu."

"Trước vượt qua cửa ải này rồi nói sau, thứ kia dường như rất khó đối phó."



Ngọc Lưu Ly nghe vậy lập tức hóa thành một đạo ánh sáng bạc bay vào mi tâm của Sở Lạc Lạc. Trong nháy mắt trên lưng Sở Lạc Lạc xuất hiện một đôi cánh bảy sắc cầu vồng, trong tay cũng xuất hiện một thanh pháp trượng.

Thấy thế Lãnh Tiêu Nhiên cũng gọi Hồ Bạch ra. Tuy Hồ Bạch cũng có kĩ năng bay lượn nhưng mà độ cao như vậy cũng không thể phát ra toàn bộ năng lực của nó.

Sau khi Hồ Bạch xuất hiện thì vẫn đứng bên cạnh Sở Lạc Lạc.

Lúc này, Sở Lạc Lạc hô to một tiếng: "Cẩn thận!"

Ba người lập tức tản ra, chỉ thấy có một vật vọt tới chỗ bọn họ. "Cách cách..." một tiếng, vách núi bị đập nát, vách núi chắc chắn giống như bùn đất, sau khi bị đánh trúng thì lần lượt có vài khối đá lớn rơi xuống.

Bọn họ chỉ nhìn thấy một tia chớp màu xanh xẹt qua trước mắt, giống như sét đánh về phía vách núi, nhưng mà họ biết bên trong nhất định có một sinh mệnh nào đó.

Sở Lạc Lạc bỗng nhớ tới đêm đó, tốc độ khi Lang Tà thay nàng chộp lấy một quỷ mị đến từ ma giới.

Chính là loại tốc độ không thể tưởng tượng nổi này, lúc này nó lại một lần nữa xuất hiện trước mắt nàng.

Lần đầu tiên, lúc tránh né được là do nàng đã nhắm mắt, sử dụng tinh thần lực để đoán trước hành động của Lang Tà.

Trong chớp mắt khi đánh vào vách núi, tia chớp màu xanh lại nhoáng lên, đồng thời Sở Lạc Lạc cũng vung pháp trượng trong tay lên, ngay lập tức, một con rồng lửa rít gào bay ra từ tinh thể màu lam của pháp trượng, nghênh đón tia chớp kia.

Mục tiêu là chính giữa!

Nhưng mà khiến cho nàng kinh ngạc là trong nháy mắt khi rồng lửa tiếp xúc với tia chớp kia thì liền biến mất!

Ba người đều không cảm nhận được có dao động ma pháp, nó cách khác hấp thu rồng lửa không phải là ma pháp cắn nuốt, vậy rốt cuộc là thứ gì?

Ngoại trừ Sở Lạc Lạc sử dụng tinh thần lực thì U Phượng và Lãnh Tiêu Nhiên không thể nhìn thấy bộ dạng của sinh vật kia.

Còn Sở Lạc Lạc, tuy rằng thấy được nhưng không biết rốt cuộc là loài vật gì.

Hình thể của nó lớn bằng chim sẻ ở nơi này, bề ngoài thoạt nhìn giống chim hạc nhưng lạc chỉ có một chân, thân thể màu xanh, phía trên có màu đỏ lấm tấm, mỏ màu trắng như tuyết.

Khi rồng lửa biến mất, Lãnh Tiêu Nhiên liền sử dụng Băng Tiễn Thuật cao cấp đánh vào vị trí đó, hơn nữa ma thú cửu giai Hồ Bạch tâm linh tương thông với chủ nhân phát ra ma pháp hệ phong phối hợp làm cho tốc độ của mũi tên băng tăng lên gấp mấy lần.

Nhưng lần này uy lực của băng tiễn cũng biến mất như rồng lửa, nhưng mà trong không khí cũng toát ra từng trận hơi nước.

Tia chớp màu đen một lần nữa đánh về phía Sở Lạc Lạc. Lãnh Tiêu Nhiên nhìn hơi nước, trong lòng suy nghĩ, trạng thái khi biến mất của băng và hỏa không giống nhau! Hỏa giống như bị cắn nuốt vậy nhưng mà băng lại bị tan rã, nói cách khác con vật kia là hệ hỏa, nó có năng lực cắn nuốt và phun trào hỏa diễm.

Chỉ là vì tốc độ của nó quá nhanh cho nên mắt thường không thể thấy rõ.

"Là một sinh vật hệ hỏa, nó có thể hấp thu và phun trào hỏa diễm!" Lãnh Tiêu Nhiên la lớn.

Sở Lạc Lạc có thêm đôi cánh và dựa vào tinh thần lực, về mặt tốc độ có thể miễn cưỡng chống lại sinh vậy kia nhưng mà không thể gây tổn thương cho nó.

Sau khi nghe Lãnh Tiêu Nhiên nói, Sở Lạc Lạc sử dụng chiêu Hàn Băng Kết, quả nhiên trong chớp mắt khi đánh vào con vật kia lại toát ra hơi nước, nhưng vào lúc này Lãnh Tiêu Nhiên cũng đã phát ra chiêu Đóng Băng Đại Địa!

Vì vậy một con vật cả người màu xanh lấm tấm đỏ, có một cái chân dài như chim hạc bị đông lạnh giữa không trung, hình dáng của nó rốt cuộc cũng lộ ra trước mặt bọn họ.

"Là Tất Phương!" Thời điểm U Phượng nhìn thấy sinh vật kia bỗng nhiên hô: "Đây là một sinh vật viễn cổ, hẳn đẽ sớm bị tuyệt chủng rồi chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.