Linh Sát

Chương 125



Tất Phương?!

Sở Lạc Lạc cũng không hề xa lạ với cái tên này, đó là một loài sinh vật viễn cổ đã được ghi lại trên sách cổ.

Một loại sinh vật lấy hỏa diễm làm thức ăn, cũng lấy việc phóng hỏa làm vui, theo truyền thuyết, nó chính là thủ phạm gây ra những trận hỏa hoạn dưới nhân gian.

U Phượng vừa mới hô tên nó lên thì toàn thân Tất Phương đã bốc cháy, trở thành một quả cầu lửa lớn. Hàn băng chắc chắn bị hỏa diễm thiêu đốt dần tan ra.

Đóng Băng Đại Địa đã là ma pháp hệ băng cao cấp nhất, hơn nữa Lãnh Tiêu Nhiên còn có tu vi Ma đạo sư, không ngờ như vậy không cũng không thể giam giữ được Tất Phương.

Tất Phương sau khi thoát khỏi giam giữ thì lập tức phi tới tấn công về phía bọn họ.

"Băng phong bạo!"

Biến vạn vật hóa thành tuyết trắng, đóng băng tất cả mọi vật chính là Băng phong bạo.

Viên tinh thể màu lam nhạt trên pháp trượng hóa thành màu băng lam, ma pháp hệ băng lập tức phát ra.

Cơn lốc mà Băng phong bạo tạo ra nhanh chóng quét về phía Tất Phương, nhưng mà nó dường như đã biết đối thủ sẽ dùng ma pháp hệ băng để đối phó với nó nên nó vẫn duy trì trạng thái là quả cầu lửa. Cơn lốc băng quét đến đâu thì nơi đó lập tức đóng băng, có cảm giác ngay cả không khí cũng đông cứng lại. Nhưng mà Tất Phương lại không hề sợ hãi, trực tiếp đối mặt với cơn lốc kia. Khoảng khắc khi chúng va chạm với nhau, cơn lốc lại biến mất không thấy tăm hơi.

Quả cầu lửa vẫn phi về phía Sở Lạc Lạc, nàng lập tức phi thân trốn đi. Tất Phương đánh trúng vách đá, nơi đó lập tức phát ra tiếng nổ lớn, chỉ thấy thế lửa trên người nó đã giảm bớt, móng vuốt trên cái chân duy nhất bám chặt vào vách đá, trên người không có một chút thương tổn nào.

Đáng giận!

Đã sắp tới đỉnh núi rồi lại còn đụng phải Tất Phương khó đối phó như vậy.

Sở Lạc Lạc thở dốc, chiêu vừa rồi nàng đã kết hợp cả ma pháp và tinh thần lực, hơn nữa không khí lại loãng khiến cho nàng dần có cảm giác khó thở.

Còn hỏa diễm rực cháy trên người Tất Phương lại giống như cuồn cuộn không dứt.

"Lạc Lạc, cẩn thận..."

Trong lúc Sở Lạc Lạc chạy trốn cũng dùng tinh thần lực để tìm sơ hở của nó nhưng mà vẫn không phát hiện ra. Tốc độ né tránh của nàng bắt đầu giảm bớt còn tốc độ tấn công của Tất Phương lại càng ngày càng nhanh, giống như nó càng đánh càng hăng.

Lúc này, tia sét màu xanh dùng một loại tốc độ và phương hướng không tưởng đánh về phía Sở Lạc Lạc.

U Phượng hô to một tiếng, Thần Diễm cung lập tức xuất hiện trên tay, mũi tên Vô sắc chi hỏa trên tay bắn ra.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, mũi tên đánh trúng Tất Phương, Sở Lạc Lạc cũng nhanh chóng lùi về phía sau, niệm chú ngữ dập tắt ngọn lửa trên y phục.

Nửa ống tay áo đã bị đốt thành tro tàn, cánh tay tuyết trắng đã ửng đỏ, truyền đến cảm giác bỏng rát.

Nguy hiểm thật! Sở Lạc Lạc thầm than.

Sau khi U Phượng sử dụng Vô Sắc Chi Hỏa thì mục tiêu công kích của Tất Phương lập tức thay đổi.

Chỉ thấy U Phượng không ngừng bắn những mũi tên lửa ra các hướng khác nhau còn Tất Phương thì lập tức đuổi theo nuốt hết chúng vào bụng.

"Qủa nhiên!" U Phượng nói: "Tất Phương lấy hỏa diễm làm thức ăn, chỉ cần thỏa mãn sự phàm ăn của nó thì nó sẽ không tấn công."

Sở Lạc Lạc thở dốc, vừa rồi nàng liên tiếp sử dụng các chiêu thức tấn công, phòng thủ hơn nữa không khí trên cao lại loãng, khiến cho nàng có cảm giác chóng mặt, buốn nôn.

"Lạc Lạc, ngươi và Lãnh Tiêu Nhiên đi trước đi, đến đỉnh núi đợi ta." U Phượng vừa nói vừa không ngừng bắn những mũi tên lửa ra bốn phía.



"Không được! Ta không thể để lại một mình ngươi ở đây, chúng ta là đồng đội, phải cùng nhau chiến đầu." Sở Lạc Lạc chưa nói xong đã sử dụng một chiêu ma pháp hệ hỏa, đánh về phía Tất Phương.

U Phượng nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một nụ cười say lòng người, hắn nói: "Nếu như ta đã nói như vậy thì tức là ta đã nắm chắc phần thắng. Với tình trạng lúc này của ngươi, ta sợ chút nữa sẽ phải phân tâm để bảo vệ ngươi. Chẳng lẽ ngươi không tín nhiệm năng lực của ta?"

Sở Lạc Lạc cảm thấy càng lúc càng khó thở, đồng thời sử dụng cả ma lực và tinh thần lực hơn nữa không khí lại loãng làm cho nàng tiêu hao rất nhiều thể lực. Qủa thực nếu như ở lại đây thì sớm hay muộn nàng cũng sẽ trở thành gánh nặng.

"Được, U Phượng, ta ở bên trên đợi ngươi!" Sở Lạc Lạc nói, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập sự tin tưởng.

Lãnh Tiêu Nhiên ngồi trên lưng Hồ Bạch, vươn một bàn tay về phía Sở Lạc Lạc nói: "Lạc Lạc, lên đây đi."

Hắn cũng nhìn ra thể lực của nàng đã tiêu hao quá nhiều, đã sắp đến giới hạn. Tuy rằng hợp thể với thần thú Ngọc Lưu Ly có thể khiến cho năng lực của nàng tăng lên nhưng đồng thời nó cũng gia tăng áp lực lên thân thể của nàng.

Sở Lạc Lạc không hề do dự nắm lấy tay Lãnh Tiêu Nhiên, hắn kéo một cái, nàng đã ngồi trên lưng Hồ Bạch, ngồi ở vị trí phía trước Lãnh Tiêu Nhiên.

Sau khi Hồ Bạch nhận được mệnh lệnh thì bắt đầu leo lên vách núi.

Nó dùng móng vuốt sắc bén bám chặt vào vách đá, thân thể linh hoạt, bàn chân đạp xuống vách đá, mượn lực nhảy lên trên. Nhảy lên vài cái đã lên cao mấy chục thước, dưới chân nó, một số mảnh đá bị vỡ vụn không ngừng rơi xuống, biến mất trong những tầng mây...

Liếc mắt nhìn Lãnh Tiêu Nhiên và Sở Lạc Lạc đã an toàn rời đi, nụ cười trên gương mặt U Phượng chợt tắt, cà người căng lên, trở nên cực kì ác liệt, tiến vào trạng thái chiến đấu.

Hừ... Nhìn sinh vật tham lam không ngừng hút lấy hỏa diễm của hắn, trong lòng hắn phát ra một tiếng hừ lạnh.

Nếu như Tất Phương lấy hỏa diễm là thức ăn vậy thì hôm nay, hắn sẽ để cho nó ăn đủ!

Trong nháy mắt, nam tử mặc y phục màu quất bắn ra một mũi tên lửa vô cùng mạnh mẽ, quả nhiên Tất Phương bị hấp dẫn, phóng như bay về phía mũi tên kia. Khi nó thỏa mãn hút ngọn lửa kia vào trong cơ thể thì nam tử tuấn mỹ tay cầm cung tên đã sớm biến thành một con phượng hoàng thật lớn, đỏ rực như lửa.

Sinh vật tham lam dường như còn chưa thấy đủ, khi nó nhìn thấy bóng dáng còn diễm lệ hơn cả hỏa diễm kia thì ánh mắt hiện ra vẻ vui sướng. Dường như nó đã coi thân hình to lớn của U Phượng trở thành một ngọn lửa cực lớn.

Còn U Phượng, để nghênh đón Tất Phương, hắn không ngừng phun lửa ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ bầu trời, toàn bộ tầng mây đều nhiễm một màu hồng chói mắt!

Sở Lạc Lạc ngồi trên lưng Hồ Bạch đang leo lên đỉnh, thỉnh thoảng lo lắng nhìn xuống phía dưới, mây mù dày đặc khiến cho nàng chỉ có thể nhìn rõ cảnh vật trong lòng ba thước. Nàng chr có thể nhìn thấy đám mây mù phía xa hóa thành màu đỏ rực rỡ như lửa...

Hồ Bạch vẫn tiếp tục nhảy lên vách đá, tiến về phía trước, không biết là qua mấy chục lần nhảy lên, nó phát ra một tiếng kêu rất nhỏ.

Lập tức, thân thể linh hoạt của nó cuộn tròn giữa không trung, bốn chân mạnh mẽ đạp xuống vách núi, vách núi vỡ tan còn thân hình của nó thì bay lên rất cao. Đến lúc nó đáp xuống thì Sở Lạc Lạc mới phát hiện thì ra bọn họ đã lên tới đỉnh núi, còn tòa thành tưởng như xa tận chân trời kia thì đã ở ngay trước mắt nàng.

Tuy rằng bốn phía đều là sương mù khiến cho bọn họ không thấy rõ hình dáng đối phương nhưng mà tòa thành kia lại vô cùng rõ ràng.

Lúc này thanh âm của viên thủy tinh đen lại truyền đến, cảm xúc của hắn dường như hơi kích động.

"Đây là Thần điện thử luyện."

"Thần điện thử luyện?" Sở Lạc Lạc nghe vậy không khỏi hỏi lại.

"Không sai, vào thời nơi này chính là nơi thần đã sáng tạo ra thế giới kia. Nơi này cũng đã từng rất huyên náo, cứ cách mười năm hoặc là vài chục năm, nơi này sẽ nghênh đón một nhóm người tới đây, nhưng người có thể lên được đỉnh núi thì lại vô cùng hiếm có."

Viên thủy tinh đen nói, dùng tốc độ như đám người Sở Lạc Lạc này có thể nói là trong vòng mấy trăm năm chưa từng có một ai. Đương nhiên là do bọn họ may mắn gặp được Cốt Long cho nên mới cỏ thể tới chân núi trước khi mặt trời lặn, mới có thể trong lòng hai ngày đã lên tới đỉnh núi.

Nhưng mà đám người Sở Lạc Lạc không biết thời gian họ leo núi đã trải qua một ngày một đêm, cho nên thân thể bọn họ mới xuất hiện cảm giác mệt mỏi. Ngọn núi này vốn là nơi vĩnh viễn được ánh sáng bao quanh, là nơi không bao giờ có bóng đêm.

Cho nên bọn họ không thể nào tưởng tượng được cảnh tượng bên dưới vào ban đêm sẽ như thế nào.

Sở Lạc Lạc cũng không đắc chí vì lời nói của viên thủy tinh đen, không biết là U Phượng chiến đấu với Tất Phương giờ ra sao rồi.

"Ngươi lo lắng cho hắn sao?" Thanh âm của viên thủy tinh đen lộ ra vẻ thần bí: "Yên tâm đi, hắn đã thắng rồi, tuy rằng Tất Phương không chết nhưng nó đã hấp thu quá nhiều nguyên tố hỏa, lúc này chỉ sợ là không được dễ chịu lắm đâu.



Tất cả đều là vì Tất Phương quá tham lam, mỗi một tấc trân thân hình nó đều có thể hấp thu nguyên tố hệ hỏa, nếu như nó không muốn thì chỉ cần U Phượng phóng lửa về phía nó thì nó vẫn phải hút vào.

Cho nên trong cơ thể con Tất Phương giờ vừa mới hốt hoảng bỏ chạy đã thích tụ quá nhiều nguyên tố hệ hỏa, nếu nhiều thêm chút nữa thì có lẽ sẽ nổ tung!

Nghe viện thủy tinh đen nói U Phượng đã thắng lợi Sở Lạc Lạc mới yên lòng một chút.

Sau đó nàng nghe thấy một tiếng xé gió, một con phượng hoàng to lớn đỏ rực như lửa phi tử phía dưới lên!

Phượng hoàng rất lớn làm nhiễm đỏ cả một vùng mây mù.

Khi Sở Lạc Lạc nở nụ cười thì nam tử tuấn mĩ mặc y phục màu quất đã dừng ở bên cạnh nàng.

"U Phượng!" Nhìn thấy người đồng đội của mình bình an vô sự, Sở Lạc Lạc vui mừng hô.

U Phượng thở dốc, trên trán đầy mồ hồi, giống như rất mệt nhọc nhưng hắn vẫn nở nụ cười nói: "Ta đã nói là ta nắm chắc phần tắng mà, hiện tại ngươi đã tin chưa?"

"Ừm!" Sở Lạc Lạc mỉm cười gật đầu.

Tuy mây mù dày đặc nhưng U Phượng vẫn nhìn thấy tia tín nhiệm kiên định trong mắt nàng.

"Mọi người đã đông đủ, vậy có thể xuất phát được chưa?" Viên thủy tinh đen nói, từ cổ họng phát ra thanh âm vui sướng. (Tảng đá mà cũng có cổ họng à A.A)

Sở Lạc Lạc nghe vậy không nhịn được tò mỏ hỏi: "Nếu đã đến tận đây rồi, ngươi cũng nên nói cho chúng ta biết rốt cuộc mục đích của ngươi là gì chứ."

Rất lâu sau, viên thủy tinh đen vẫn yên lặng.

Sở Lạc Lạc nhíu mày nói: "Một đường tới đây tràn đầy nguy hiểm, chỉ cần sơ ý sẽ mất đi tính mạng, còn nơi gọi là Thần điện thử luyện này chỉ sợ cũng là đầm rồng hang hổ*. (Ý nói nơi nguy hiểm.)

"Ta muốn biết mục đích của ngươi có đáng để chúng ta mạo hiểm tính mạng hay không."

Sở Lạc Lạc nói thêm, lúc này hai nam nhân bên cạnh nàng cũng nhìn về phía viên thủy tinh đen, trong mắt cũng có tia nghi hoặc. Nếu không phải là viên thủy tinh này từng cứu mạng Lạc Lạc thì bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm tính mạng để đến nơi nó yêu cầu, dù sao nó cũng là một tảng đá lộ ra khí tức hắc ám, hẳn cũng không phải vật tốt gì.

"Cơ thể của ta bị phong ấn ở bên trong." Viên thủy tinh đen chậm rãi nói, tuy ngữ điệu của nó nghe qua rất bình thường nhưng mà ba người đều có thể cảm nhận được hận ý bên trong lời nói: "Người phong ấn ta chính là người mà ta tin tưởng nhất..."

Viên thủy tinh đen không nói tiếp nhưng không biết vì sao Sở Lạc Lạc lại cảm thấy trong ngực nhói đau, cảm thấy đồng cảm.

"Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?" Lãnh Tiêu Nhiên hỏi, thanh âm có chút lo lắng.

Thấy tay phải của Sở Lạc Lạc đặt lên vị trí của vết thương cũ do Lãnh Nguyệt gây ra, tuy rằng miệng vết thương đã biến mất, nàng cũng mất đi trí nhớ của tối hôm đó nhưng có phải sau khi nghe thấy lời viên thủy tinh đen nói xong nàng cũng cảm thấy đau đớn?

Chẳng lẽ cho dù quên hết những chuyện liên quan đến Lãnh Nguyệt nhưng thân thể của nàng vẫn còn nhớ nỗi đau thấu tâm can khi bị phản bội!

Sở Lạc Lạc phục hồi tinh thần lại, vội đáp: "Không có việc gì."

Vừa rồi nàng làm sao vậy?

"Nếu như vậy quả thực đáng để chúng ta mạo hiểm, các ngươi nghĩ sao?" Sở Lạc Lạc hỏi hai nam nhân bên cạnh.

Lãnh Tiêu Nhiên và U Phượng sẽ không cự tuyệt lời đề nghị của Sở Lạc Lạc, dùng ánh mắt khẳng định để trả lời nàng.

Viên thủy tinh đen lại phát ra hào quang chói mắt đánh vào cửa thần điện, bên trên lập tức xuất hiện một đồ án thần bí, giống hệt như trên cánh cổng thứ nhất đã đưa bọn họ đến thế giới này.

Lúc này trong lòng ba người đều nghĩ: "Phía sau cánh cổng thứ hai này sẽ có thứ gì đang chờ đợi bọn họ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.