Linh Sát

Chương 128



"Nói cho ta biết ngươi nhìn thấy ai?"

Thanh âm của hắn như truyền đến từ trời cao biển rộng, đôi mắt màu tím sẫm không có một tia cảm xúc.

Tay hắn vẫn bóp chặt cần cổ mảnh khảnh của nàng, Sở Lạc Lạc chỉ cảm thấy lực đạo trên tay hắn càng ngày càng lớn, giờ phút này nàng không thể thở, càng không thể trả lời câu hỏi của hắn.

Nhìn vẻ mặt thống khỏ của Sở Lạc Lạc, lực đạo trên tay hắn không hề giảm bớt mà ngược lại càng ngày càng tăng thêm.

Vừa rồi vì phá giải phong ấn nên nàng đã phải tiêu hao một lượng ma lực lớn, nêu không phải có ức mạnh của Ngọc Lưu Ly chống đỡ thì chỉ sợ Sở Lạc Lạc đã sớm ngã xuống.

Không nghĩ tới sau khi hắn thu hồi thân thể lại đối xử với nàng như thế này, Sở Lạc Lạc không muốn nghĩ tới nàng rốt cuộc đã thả thứ đang sợ gì ra bởi vì không khí đã dần dần rời xa nàng.

Ngay vào lúc nàng cảm thấy mình sẽ ngất đi thì trong đầu nàng hiện lên một bóng dáng, nàng nghĩ rằng nàng sẽ chết sao? Về sau, sẽ không còn được gặp lại hắn sao?

Nhưng vào lúc này, cánh tay nắm giữ sinh tử của nàng lại bỗng nhiên buông lỏng.

"Khụ... Khụ..."

Sở Lạc Lạc lập tức ho khan kịch kiệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng do thiếu dưỡng khí. Đến khi nàng hoàn hồn thì nàng đã nằm trên tầng băng, hàn băng lạnh thấu xương cũng không bằng nam nhân đáng sợ trước mặt nàng.

Bởi vì hắn làm ra một động tác khiến nàng thấy bất ngờ.

"Ngươi... Ngươi đang làm cái gì?"

Trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia bối rối, thanh âm của nàng hơi khàn khàn vì vừa rồi yết hầu bị bóp chặt.

Lúc này, thân thể hắn đang đè lên người nàng.

Môi của hắn ghé vào tai nàng, hắn nói: "Sao? Ngươi không phải đã từng nói ta không bằng chó săn sao?"

Sau đó hắn dùng giọng điệu lúc trước Sở Lạc Lạc đã nói: "Chó săn là sinh vật đáng yêu thế nào chứ, ban ngày có thể chơi đùa, buổi tối còn có thể làm ấm chăn. Còn ta không phải chỉ là một tảng đá sao? Nhét vào ngực còn thấy đau! Cho nên, ngươi coi thường ta chỉ là một tảng đá sao?"

Sở Lạc Lạc nghe vậy thiếu chút nữa giận tới tắt thở, cái tên đáng chết này!

Nhưng mà lúc này Sở Lạc Lạc lại không thể giảy dụa, hắn nhẹ nhàng cười ra tiếng, khiến cho người ta có cảm giác tà mị, bá đaok, sau đó hắn dùng tay phải chống xuống, hơi nâng người lên, nói: "Ta nói rồi, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận vì câu nói kia. Hiện tại, ngươi hối hận sao?"

Lúc này Sở Lạc Lạc không trả lời hắn bởi vì tầm mắt của nàng bị hấp dẫn bởi nóc nhà bên trên. Chỉ thấy chính giữa nóc nhà có khắc một hàng chữ, không biết là kiểu chữ gì nhưng mà chỉ cần liếc mắt một cái nàng liền nhận ra.

Môi của nàng khẽ mấp mãy, nhẹ giọng thì thầm.

"Ngươi đang nói cái gì?" Viên thủy tinh đen mở miệng hỏi, bởi vì góc độ của hắn không thể nhìn thấy hàng chữ kia.

Ngay vào lúc hắn hỏi câu này thì trong mắt Sở Lạc Lạc xuất hiện một tia tàn khốc.

Bỗng nhiên, tay nàng khẽ động, cây pháp trượng rơi dưới đất lập tức bay đến tay nàng, còn mi tâm của nàng bắn ra một luồng năng lượng, năng lượng kia uy lực kinh người.

Thủy tinh đen kinh hãi, thân hình nhanh chóng né tránh, đến khi nhìn lại thì nữ nhân vốn bị hắn đặt trên băng giờ đã đứng đối diện với hắn.

Hắn có thể cảm nhận được trong thân thể của nàng đang tập hợp một luồng năng lượng thật lớn.

Nữ nhân này, sẽ gây ra chuyện không tốt!

Hắn hơi hối hận vừa rồi không đoạt tính mạng của nàng đi, nhưng mà, lúc này đoạt cũng giống vậy, cho nên, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu năng lượng.

Nhưng mà khi bắt gặp ánh mắt của nàng hắn lại thay đổi chủ ý, thu sát khí lại, hắn nói: "Ta từng cứu ngươi một mạng, ngươi thay ta phá giải phong ấn, chúng ta coi như thanh toán xong nợ nần."

"Nhưng mà..." Giọng hắn đột nhiên thay đổi "Hiện tại ngươi lại nợ ta một lần."



Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Sở Lạc Lạc cũng biết nàng không phải đối thủ của hắn, cho dù hiện tại thân thể của nàng đột nhiên xuất hiện một luồng năng lượng lạ nhưng mà nam nhân trước mặt nàng cũng vô cùng bí hiểm, nàng không thể thăm dò được sức mạnh của hắn.

"Mau nói cho ta biết! Lãnh Tiêu Nhiên ở đâu!" Sở Lạc Lạc nói.

"Người ngươi vừa nhìn thấy, là hắn sao?" Khóe miệng của hắn xuất hiện một nụ cười như có như không, nói: "Nếu vậy, ngươi đi đi!"

Nói xong, hắn vung tay áo, Sở Lạc Lạc cảm thấy không thể khống chế thân thể của mình. Một khắc trước khi bị dịch chuyển đi, nàng không nhịn được hô: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Hắn cười nói: "Không phải là ngươi vẫn thường nói chuyện với ta sao? Tại sao khi gặp được ta lại không nhận ra vậy. Ngươi đã gọi ta là tảng đá, vậy ta chính là tảng đá đi!

Trong lòng Sở Lạc Lạc đột nhiên xuất hiện một ý tưởng đáng sợ, chỉ là lúc đó cảnh tượng trước mắt đã thay đổi, bởi vì nàng đã tiến vào thế giới của Huyết ma.

Nhưng mà, Sở Lạc Lạc lại không cảm giác được hơi thở của Huyết ma, nàng lơ lửng trên không trung, nhìn xuống dưới, bên dưới giống như là một đại dương mênh mông đỏ rực như máu.

"Tiêu Nhiên..." Nàng cất tiếng gọi nhưng không có lời đáp.

Mà giữa đại dương mênh mông đỏ rực kia lại có một bóng dáng màu bạc đang lơ lửng, nàng tập trung nhìn lại, là Hồ Bạch!

Nàng phi thân xuống, bộ lông màu trắng bạc của Hồ Bạch đã có một nửa bị nhiễm máu tươi, nàng vội vàng đặt tay lên trên, cảm nhận mạnh của Hồ Bạch vẫn đang đập, trên bụng nó có một vết thương đáng sợ, máu vẫn đang không ngừng chảy ra.

Sở Lạc Lạc sử dụng quang minh ma pháp, miệng vết thương đã khép lại nhưng nó vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng phải tìm chủ nhân của nó như thế nào đây.

Lãnh Tiêu Nhiên, rốt cuộc ngươi đang ở đâu?

Không biết có phải là nhờ tiếng gọi từ trái tim hay không mà nàng nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên, nó giống như là tiếng kêu cuối cùng, là tiếng hét tuyệt vọng của vong linh.

Sau đó, đại dương mênh mông đỏ rực kia nhanh chóng rút đi, cùng với tiếng kêu thê lương kia, tất cả thế giới trước mắt đều xoay tròn, vặn vẹo.

Trong một khoảnh khắc, nàng phát hiện mình đã trở về nơi mà nàng và Lãnh Tiêu Nhiên bị tách ra. Trước mặt nàng đúng là vách tường đỏ rực như máu kia nhưng mà vách tường đã có rất nhiều vết nứt, giống như chỉ cần chạm nhẹ vào thì nó sẽ sụp đổ.

Nhưng mà bức tường tà ác này vẫn đứng vững ở nơi này chứng tỏ nó không thể ngược dòng viễn cổ.

"Tiêu Nhiên..." Cảm giác được có hơi thở sinh mệnh, Sở Lạc Lạc kinh hỉ quay đầu.

Nhưng mà, nàng lại vô cùng kinh ngạc!

Đứng ở trước mặt nàng rõ ràng chính là Lãnh Tiêu Nhiên nhưng mà tại sao trên người hắn lại có một luồng năng lượng không tầm thường.

Dưới những sợi tóc bạc là một đôi tai lông xù, phía sau hắn còn có những cái đuôi màu bạc đang đong đưa, không cần đếm Sở Lạc Lạc cũng biết, cửu vĩ, nhất định là cửu vĩ!

Còn hắn, đang vươn đầu lưỡi liếm móng vuốt sắc bén dính máu!

Thấy vậy, Sở Lạc Lạc không nhịn được hỏi: "Tiêu Nhiên, là ngươi sao?"

Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy, dừng động tác liếm máu, hắn ngẩng đầu, một đôi mắt bạc trở nên u ám mà diễm lệ, mê hoặc, con ngươi tuyệt mỹ lập tức câu mất hồn phách của nàng.

"Ngươi, đang gọi ta sao?"

Thanh âm của hắn xuyên qua sự yên tĩnh, khóe môi cong lên có vài phần tà khí.

Sở Lạc Lạc ngẩn ra, hắn, thực sự là Lãnh Tiêu Nhiên sao?

Ý tưởng này vừa mới xuất hiệ trong đầu thì đã thấy hoa mắt, Lãnh Tiêu Nhiên đã biến mất khỏi tầm nhìn của nàng. Từ bên trên truyền đến sát khí nồng đậm, Sở Lạc Lạc vừa mới ngẩng đầu, tia sáng bạc lóe lên, nàng vội vàng dịch chuyển để né tránh.

Hơn mười sợi tóc đen bị cắt tới tận chân tóc, từ từ rơi xuống đất.



Một móng vuốt sắc bén khác lại một lần nữa đánh về phía nàng, Sở Lạc Lạc vội vàng vung pháp trượng lên, một bức tường băng lập tức xuất hiện ngăn cách hai người.

Chỉ thấy móng vuốt sắc bén đâm xuyên qua tường băng, gương mặt hắn lộ ra ý cười, bàn tay đã xuất hiện một mũi tên băng, đâm thẳng về phía Sở Lạc Lạc.

Sở Lạc Lạc liên thục lùi về phía sau, sử dụng phong hệ ma pháp để tăng tốc độ né tránh.

"Dòng máu của loài thú trong người hắn bị thức tỉnh, hiện tại hắn giống như một con thú mới sinh, cái gì cũng không nhớ rõ."

Thanh âm của Hồ Bạch truyền đến, từ thanh âm có thể nghe ra hiện tại nó rất suy yếu, nó thử đứng dậy nhưng lại phát hiện ngay cả cử động cũng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt lo lắng để nhìn Lãnh Tiêu Nhiên.

Thấy hắn có thể sử dụng ma pháp hệ băng, Sở Lạc Lạc vội vàng sử dụng ma pháp hệ hỏa, sau đó nàng đứng bên cạnh Hồ Bạch, nói: "Ý của ngươi là hắn thực sự là Lãnh Tiêu Nhiên."

Hồ Bạch gật đầu, trong đôi mắt bạc tràn đầy ưu thương: "Hắn vì cứu ta nên mới hóa thành như vậy, hắn thứ tỉnh dòng máu loài thú trong cơ thể mình."

"Phải làm thế nào mới có thể khôi phục lại như cũ?"

Sở Lạc Lạc vừa dứt lời liền phát hiện Lãnh Tiêu Nhiên đã hóa giải ma pháp hệ hỏa vừa rồi của nàng.

Một chiêu Băng chi phá cùng với gió lớn đánh thẳng về phía nàng.

Không nghĩ tới hắn lại có thể sử dụng đồng thời hai loại năng lực, ngoại trừ ma pháp hệ băng của chính hắn còn có cả năng lực khống chế gió và tốc độ của cửu vĩ linh hồ.

Hơn nữa, năng lực kia, còn cao hơn tu vi Ma đạo sư của hắn!

Nếu như né tránh, vậy thì Hồ Bạch nhất định sẽ chết, nếu như ra tay công kích thì hắn nhất định sẽ lợi dụng sơ hở để tấn công nàng.

Trên pháp trượng bắt đầu ngưng tụ một quả cầu, một băng cầu màu lam phát ra trong nháy mắt, nàng cũng sử dụng Băng chi phá

Sở Lạc Lạc vốn tưởng rằng dựa vào nguồn năng lượng kì lạ vừa có được giúp cho nàng có được một lượng ma lực rất rớn thì nàng hẳn là có thể chiếm thế thượng phong nhưng lại không ngờ khi hai chiêu Băng chi phá gặp nhau thì thế lực lại ngang nhau!

"Bùm..." một tiếng, hai chiêu va chạm vào nhau sinh ra năng lượng thật lớn khiến cho cuồng phong nổi lên trong không gian nhỏ hẹp.

Tuy rằng Sở Lạc Lạc đã có chuẩn bị nhưng vẫn kinh ngạc vì sức mạnh của luồng năng lượng kia.

Ngay khi nàng nhắm hai mắt lại vì luồng năng lượng quá lớn thì một bóng dáng và một luồng gió lạnh xuyên qua, đánh tan là sóng năng lượng kia!

Nàng mở to mắt, hô lớn: "Tiêu Nhiên, ta là Lạc Lạc!"

Hắn đã phi đến trước mặt nàng nhưng khi nghe thấy câu kia thì động tác đột ngột cứng lại, móng vuốt sắc bén hơi dừng lại trước ngực nàng.

Đôi mắt bạc có phần mờ mịt, trong lúc nhất thời hắn không nhúc nhích.

Mà Sở Lạc Lạc nhìn móng vuốt sắc bén dừng trước ngực nàng, nhân dịp hắn ngập ngừng thì nhanh chóng bắt được cổ tay hắn.

Nàng lôi tay hắn về phía trước, móng vuốt lập tức đâm vào một chút, cắt qua y phục của nàng, nhưng mà Sở Lạc Lạc vẫn cố chấp lôi léo tay hắn càng đâm sâu vào...

"Tiêu Nhiên, ta là Lạc Lạc..."

Nàng lại một lần nữa mở miệng nói, thanh âm của nàng mềm nhẹ, trong đôi mắt màu hổ phách tràn đầy sự dịu dàng.

Không rõ nữ nhân trước mặt rốt cuộc muốn làm gì, đôi mắt bạc của Lãnh Tiêu Nhiên mở thật to, hoảng hốt muốn lui về phía sau.

Nhưng Sở Lạc Lạc không cho hắn cơ hội đó, nàng cúi đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười không rõ là có ý gì, tay phải của nàng lại càng dùng sức kéo tay hắn.

Đôi mắt bạc của hắn nhìn thấy năm móng tay sắc bắn đã đâm xuyên qua ngực nàng.

Lãnh Tiêu Nhiên bống thét ra một tiếng tuyệt vong: "Lạc Lạc..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.