Trong biên cảnh của Minh Nguyệt Quốc, một đại quân rất lớn đang hành quân về phía bình nguyên Hồng Hoang, quân đoàn này rất lớn, có rất nhiều doanh bộ binh, còn có vô số đội kị binh. Trên người binh lính đều mặc bộ giáp sắt sáng bóng, trên tay cầm vũ khí và lá chắn.
Đi đầu là một đội kỵ binh, giơ cao cờ xí, trên cờ thêu một con chim ưng đang giương cánh!
Có thể nói, lần này Minh Nguyệt Quốc đã dốc hết vốn liếng ra.
Quân đoàn rất lớn này do các tướng quân khác nhau dẫn dắt, cũng có nhiệm vụ khác nhau. Đội quân cầm cờ thêu chim ưng là Phi Ưng doanh, nghe nói binh sĩ của doanh này đều là người linh hoạt, nhanh nhẹn, pháp sư đều thành thạo Phi Hành Chú, kiếm sĩ cũng sử dụng đấu khí phi hành.
Doanh số của Phi Ưng doanh khá ít, chủ yếu làm nhiệm vụ đột kích.
Trong số các doanh thì lợi hại nhất có thể nói là Thương Lang doanh, cũng là doanh có nhân số đông nhất, là đội quân anh dũng thiện chiến nhất, trên cờ xí của bọn họ thêu một đầu sói đang giương nanh múa vuốt.
"Mấy ngày nay dường như Lang tướng quân có chút kì lạ." Một viên phó tướng nhỏ giọng nói.
"Ta thấy không có gì kì lạ cả, chỉ là khi chiến đấu thì có thêm vài phần sát khí thôi."
"Ta cũng không nói rõ được là kì lạ ở đâu, trước kia cả người Lang tướng quân cũng tỏa ra sát khí nhưng mà ta cũng không sợ ngài ấy, nhưng mấy ngày gần đây, hơi thở từ trên người Lang tướng quân làm cho ta thấy sợ hãi..."
"Ha ha ha, ngươi nghĩ nhiều rồi."
Quân đội vẫn còn ở trong biên cảnh của Minh Nguyệt Quốc như bước chân đã rất mạnh mẽ, tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến cho mọi người ở rất xa cũng cảm thấy mặt đất rung chuyển. Trong không khí oi bức tràn ngập mùi mồ hôi của chiến mã và binh lính.
Sao mai vừa lên, trong quân doanh vô cùng yên tĩnh, đây là thời điểm mọi người ngủ say nhất, ngay cả binh lính tuần tra cũng liên tục ngáp ngắn ngáp dài dưới màn sương mỏng của buổi đêm.
Lúc này, một vài bóng đen lẻn vào bên trong vài lều trại, động tác của nhưng bóng đen này rất nhanh, không có ai chú ý đến họ. Một vài binh lính đang say trong giấc mộng đẹp bỗng ngừng thở, hôm sau, khi trời vừa sáng, đám binh lính lại mặc bộ giáp thật dày lên người, hoàn toàn không thể nhìn rõ diện mạo đượcc che dưới lớp mũ giáp kia
--
"Lạc Lạc, sao lại muốn đi nhanh như vậy?" Sở Hiên nuối tiếc nói.
Nay khúc mắc trong lòng hắn đã hoàn toàn tiêu tan, mặc kệ nàng là ai, tương lai như thế nào thì nàng vẫn là muội muội yêu quý của hắn, mà hắn, cũng là ca ca duy nhất của nàng.
Đã hai năm không gặp, mới gặp lại được mấy ngày nàng lại tới chào tạm biệt với hắn.
"Ừ... Ca ca, muội muốn tới bình nguyên Hồng Hoang." Sở Lạc Lạc nói.
"Bình nguyên Hồng Hoang? Chỉ sợ nơi đó sắp diễn ra một trận đại chiến, muội đi là vì trận chiến kia?" Sở Hiên hơi nhíu mày.
Theo hiểu biết của hắn về Lạc Lạc thì nàng hoàn toàn là một người sợ phiền phức.
Sở Lạc Lạc nhún vai nói: "Có thể nói là như vậy mà cũng có thể nói là không phải, ai bảo lúc trước muội nợ nhận tình của người ta đây."
Thì ra là thế, người kia hẳn là Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang.
Sở Hiên xoa đầu Sở Lạc Lạc theo thói quen: "Lạc Lạc, bảo trọng. Nói không chừng, khi muội trở về lần nữa, ca ca đã cưới được một thiếu nữ xinh đẹp rồi."
"Đến lúc đó, muội nhất định sẽ trở về uống rượu mừng của huynh." Sở Lạc Lạc cười nói.
"Ca ca, bảo trọng..."
Vẫy tay một cái, lời của nàng vẫn còn vang vọng bên tai, nụ cười của nàng dường như vẫn còn ở ngay trước mắt nhưng ba người đã sớm biến mất.
Sở Hiên nhìn về phương xa, trong lòng không còn sự sầu não của năm đó nữa, còn lại, chỉ có sự chúc phúc...
--
Khi ba người Sở Lạc Lạc xuất hiện ở bình nguyên Hồng Hoang trong nháy mắt, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên không khỏi kinh ngạc, không ngờ không gian ma pháp của Lạc Lạc đã đến trình độ này.
Đêm đó, nàng cũng chỉ cần một tay cũng đã đem chiêu thức của Tử Uyên chuyển vầ phía khu vực của ma quân.
Bây giờ, nàng rốt cuộc đã đạt đến trình độ nào, trong lòng Lãnh Tiêu Nhiên bỗng có một ý nghĩ, nhưng mà, chỉ mới qua hai năm, chuyện này, có thể xảy ra sao?
Mặt trời đã lặn, đám người Sở Lạc Lạc đứng ở chân ngọn núi có chứa tòa thành của Vân Khuynh. Lúc này đã là mùa thu, những đóa hoa thường xuân trên vách núi đã héo tàn từ lâu, chỉ còn lại dây leo trơ trọi khiến cho vách đá trải quan nhiều sương gió càng có vẻ tang thương.
Thủ vệ nhìn thấy ba người đột nhiên xuất hiện cũng thấy khiếp sợ, đến khi nhìn rõ diện mạo của ba người mới buông lỏng cảnh giác.
"Thì ra là ba vị anh hùng, Đại lĩnh chủ đã chờ ba người rất lâu."
Thủ vệ vừa mới nói xong, từ trong thành liền truyền đến tiếng cười, cửa lớn nặng nề mở ra, nam tử anh tuấn trên trán có khảm một viên ruby, tươi cười chào đón xuất hiện trước mặt bọn họ, trên người hắn vẫn là bộ áo bào trắng rộng thùng tình.
Đứng bên cạnh hắn là một nam nhân có mái tóc màu vàng nhạt, trên mặt của hắn là nụ cười thản nhiên, hắn đúng là kẻ đứng đầu vạn sói, Lang Vương - Lang Tà.
"Lạc Lạc, hai năm không gặp, ngươi lại đẹp hơn rồi..."
Không ngờ người đầu tiên lên tiếng lại là Lang Tà, giọng điệu của hắn vô cùng chân thành, không hề có chút ngả ngớn nào.
Vì vậy Sở Lạc Lạc cũng rộng rãi cảm tạ, lại hỏi: "Hai năm không gặp, quan hệ của ngươi với lão già bộ tộc Mạc Lạp kia có tốt hơn chút nào không?"
"Ha ha, không ngờ Lạc Lạc lại quan tâm đến chuyện của ta như vậy, sớm biết như vậy cho dù bức ép ta cũng phải mang ngươi về Lang tộc." Lang Tà nói: "Từ sau sự kiện ma quân lần trước, qua hai ngày, lão nhân kia tự mình tới tìm ta nói cảm ơn, còn dâng tặng ba ngàn con trâu, ân oán của chúng ta đã thanh toán xong từ lâu rồi."
Lúc này Vân Khuynh vẫn cười trong suốt nhìn Sở Lạc Lạc bỗng nhiên nói: "Hai người các ngươi thì có ân oán gì chứ, không phải là sói của Lang tộc ăn trộm trâu của bọn họ sao?"
"Cái này..."
Mọi chuyện không đơn giản như lời Đại lĩnh chủ nói, nhưng mà Lang Tà sao dám phản bác lời nói của hắn, Sở Lạc Lạc thấy vậy, không nhịn được cười.
Ai biết nụ cười của nàng làm cho vài tên thủ vệ nhìn tới ngây ngốc.
Xem ra, vị tiểu mẫu thân này của hắn không tự biết bản thân mình có sức quyến rũ hơn người.
Vì vậy Vân Khuynh mở miệng, nghiêm mặt nói: "Bình nguyên Hồng Hoang sắp bị hai quốc gia kia tiếp cận, theo tình báo của ta, nhanh nhất là sáng mai sẽ tới biên cảnh."
Hiên nhiên là Lãnh Tiêu Nhiên cũng nhận được tin tức về chiến sự nhưng mà điều khiến cho hắn cảm thấy khó hiểu là tuy rằng Minh Nguyệt Quốc và Phong Vũ Quốc mấy năm qua vẫn chiến tranh liên miên nhưng mà không có trận chiến lớn nào. Đó là bởi vì thực lực của Phong Vũ Quốc không bằng Minh Nguyệt Quốc, cho nên trong chuyện chiến sự, Phong Vũ Quốc luôn bị vây trong thế bị động, hiện nay sao bống nhiên lại khiêu chiến với Minh Nguyệt Quốc.
Vì vậy, hắn hỏi: "Không biết rốt cuộc là Phong Vũ Quốc có được vũ khí gì mà lại dám đối chiến trực diện với đại quân của Minh Nguyệt Quốc.
Vân Khuynh gật đầu nói: "Ngươi đoán không sai, ta cũng đã phái vài thám tử đi do thám, phát hiện ra Phong Vũ Quốc đã bí mật chế tác được một vũ khí, tên là Thiết giáp chiến xa, thực tế là một loại xe có giáp sắt, có thể phóng tên từ xa, nghe nói một lần có thể bắn hơn 50 mũi tên, tầm bắn có thể đạt tới vài trăm thước.
Nói xong, hắn ngẩng đầu chỉ, mọi người nhìn theo hướng tay hắn, chỉ thấy một ngọn núi không cao lắm: "Hiện nay, quân đội của Phong Vũ Quốc đã đến chân núi."
"Như vậy thật không dễ đối phó."
"Ha ha... Đừng lo như vậy, bọn họ chú ý đến việc lên núi, đến lúc đó ta sẽ để cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của tòa tháp này."
"Toà tháp này không phải là do tên vu sư lúc trước thống trị bình nguyên Hồng Hoang đã xây nên sao? Rốt cuộc bên trong có bí ẩn gì?" Sở Lạc Lạc tò mò hỏi.
Vân Khuynh chớp chớp mắt, hắn nói: "Đến lúc đó các ngươi sẽ biết, ta từng cải tạo nơi đó, nhưng mà trên thực tế, ta không nghĩ sẽ sử dụng tòa tháp này quá nhiều. Người của bình nguyên Hồng Hoang nhiệt tình, yêu thương cuộc sống, không thích giết chóc, chúng ta cũng không muốn để máu của người ngoài đổ trên đất của chúng ta. Lần này ta mời ngươi tới là vì nghe nói ngươi ở Thiên Kì Quốc không tốn một binh một tốt lại có thể đánh bại ma quân.
Sở Lạc Lạc sừng sốt, nói: "Chuyện đó, ta chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi."
Vân Khuynh vừa cười vừa nói: "Nơi có ngươi xuất hiện, quả thực không thể dùng lẽ thường để suy đoán."
"Ngươi càng nói càng khiến ta khó hiểu, nhưng mà, chỉ cần bức những người đó rời đi, khiến cho bọn họ không thể đặt chân lên bình nguyên Hồng Hoang là hoàn thành nhiệm vụ phải không?" Sở Lạc Lạc nói, sao nàng lại cảm thấy không hề khó chút nào vây?
"A, ngươi đã có cách sao?" Vân Khung hơi kinh ngạc, vội vàng hỏi.
"Cách thì đương nhiên là có, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Sở Lạc Lạc cũng chớp chớp mắt, nói.
Vân Khuynh nghe vậy không nhịn được nói nhỏ bên tai nàng: "Tiểu mẫu thân, bây giờ ta nói cho ngươi bí mật của tòa tháp kia, ngươi liền nói cho ta biết cách mà ngươi nghĩ ra đi."
"Hiện tại nói cho ngươi cũng không có ích gì, dù sao đến lúc đó ngươi sẽ biết, hơn nữa, bí mật của tòa tháp kia ta cũng không muốn biết.
Sở Lạc Lạc cười thầm trong lòng: Ngươi biết thừa nước đục thả câu, chẳng lẽ ta không biết sao?
Vân Khuynh vốn đang lo lắng vì chiến sự của hai quốc gia lan đến bình nguyên Hồng Hoang lúc này lại vô cùng tò mò vì lời nói của Sở Lạc Lạc, lo âu trong lòng cũng ít đi vài phần. Hắn không ngừng quấn quýt lấy Sở Lạc Lạc mong nàng sẽ nói ra cách mà nàng nghĩ ra nhưng mà Sở Lạc Lạc không nói nửa chữ. Như vậy lại càng khiến cho Vân Khuynh tò mò.
Những người còn lại thấy vậy đều nở nụ cười.