Linh Sát

Chương 32: Tranh Chấp





Nghe thấy lời nói châm chọc kia, trên gương mặt anh tuấn của Sở Hiên tràn ra lửa giân, đang muốn nói mấy lời phản kích thì một cánh tay nhỏ bé lại lôi kéo ống tay áo Sở Hiên.
Cúi đầu, chỉ thấy Sở Lạc Lạc thần sắc lạnh nhạt nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.
Sở Hiên thấy vậy mới nhẫn nhịn tức giận, cùng muội muội rời khỏi cửa hàng lại phát hiện ra trước cửa đang đứng một đám người, người người ăn mặc phú quý. Trong đó, một nam tử nhẹ nhàng đi ở chính giữa, bị mọi người vây quanh tuy rằng diện mạo chỉ thanh tú nhưng thân thái lại kiêu ngạo không ai bì nổi, hoàn toàn là một bộ dạng duy ngã độc tôn.
Đang lúc Sở Hiên và Sở Lạc Lạc muốn vòng qua mà đi thì cái thanh âm chanh chua khiến cho người ta phiền chán vừa rồi lại xuất hiện: “ Hừ, nghèo rớt mồng tơi, mau tránh đường, cái cửa hàng ma pháp này hẳn là nên tìm vài người canh cửa, không nên để vài tên trôm vặt nào đó trà trộn vào trong.”

Nhìn theo hướng tiếng nói truyền tới, chỉ thấy một nam tử béo ục ịch mặc cẩm bào màu trắng, vươn một ngón tay chỉ vào bọn họ. Người này mặt tròn, đôi mắt bé tí, cả người béo ú giống như một quả cầu thịt viên.
Mày kiếm của Sở Hiên khẽ nhíu, trong mắt ẩn ẩn lộ ra một tia tức giận nhưng cũng rất nhanh đè ép xuống, khôi phục lại bình thản vì hắn đột nhiên cảm giác cánh tay mình lại bị Sở Lạc Lạc kéo lại. Sở Lạc Lạc thần sắc trấn định kéo tay Sở Hiên, lôi kéo hắn đi về một phía. Cái tướng mạo mập mạp kia, nàng nhớ kĩ, cái ngón tay ngắn một mẩu kia nàng cũng muốn định rồi! Ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, ngươi nếu phạm ta, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi! Nếu như những lời khó nghe kia chỉ nói nàng, nàng cũng sẽ không cùng hắn so đó, nhưng là cái tên mập mạp đáng chết kia còn dám nhục mạ cả Sở Hiên, hừ! Mối nhục ngày hôm nay, ngày khác sẽ hoàn trả gấp bội! Sở Lạc Lạc kiếp trước tuy là làm người khiêm tốn thế nhưng lại luôn là theo ý mình, bắng không cũng sẽ không trở thành một vong linh pháp sư. Trong lòng âm thầm tính toán, trong mắt Sở Lạc Lạc đang cúi đầu bước đi hiện lên một tia tàn nhẫn.
Nhìn thấy hai thiếu niên đối mặt với khinh bỉ thế nhưng thân sắc lại vô cùng lạnh nhạt, ẩn nhẫn không bộc phát ra ngoài, công tử thanh tú đứng ở chính giữa không khỏi đánh giá liếc mắt một cái nhưng mà khi thấy bộ dạng xanh xao vàng vọt của Sở Lạc Lạc thì lại không có hứng thú nhìn tiếp.
Sở Lạc Lạc và Sở Hiên đi xa, Sở Hiên vẫn còn có chút tức giận, hắn thấp giọng mắng một câu: “Mắt chó nhìn người thấp.”
Sở Lạc Lạc khẽ cười thành tiếng, ánh nắng chiếu vào đôi mắt hổ phách mang theo ánh sáng nhàn nhạt: “Ca ca, vậy người không cần phải so đo cùng chó nha.”
Thấy bộ dạng không chút để ý của muội muội, Sở Hiên cũng yên lòng, trên gương mặt anh tuần lộ ra vẻ tươi cười. Vào lúc Sở Lạc Lạc nghĩ ca ca đã hết giận thì trong lòng Sở Hiên lại nghĩ, nếu như lúc đoa chỉ có một mình hắn bị nhục mạ hắn nhất định sẽ nhịn xuống, thế nhưng ngay cả muội muội cũng bị mắng, Sở Hiên chịu không nổi. Lúc này, Sở Hiên cũng không chú ý tới sau khi muội muội khẽ cười, trong mắt lại hiện lên một tia lãnh ý.
Sáng sớm hôm sau.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt cho giám khảo, huynh muội hai người còn đặc biệt đi mua vài bộ quần áo mới.
Cái gọi gì là người đẹp vì lụa. Lúc này, Sở Hiên một thân áo xanh, cao ráo, tuấn tú. Mái tóc màu vàng nhạt dài ngang lưng, hai mắt màu xanh ngọc sáng ngời có thần, trong mắt lộ ra sắc thái vừa lòng. Môi của hắn khẽ nhếch, khóe miệng hàm chứa ý cười ôn hòa, người có thể làm cho hắn lộ ra nụ cười như vậy tất nhiên chỉ có muội muội của hắn, Sở Lạc Lạc.

Sở Lạc Lạc xóa bỏ ngụy trang ban đầu, lộ ra da thịt trắng hồng, thân thể nàng mặc một bộ quần áo cắt may vừa người, áo bào màu trắng muốt, ngũ quan tuyệt mỹ, khí chất lạnh lùng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cả người lại tản ra một cỗ hương vị không hợp với tuổi tác, bên trong sự trẻ con mang theo một chút phong tình lại hòa hợp một cách hoàn mỹ, không hề mâu thuẫn với nhau.
Khi huynh muội hai người bước xuống đại sảnh của khách điếm, chưởng quầy và tiểu nhị thậm chí không nhận ra bọn họ chính là khách nhân hôm qua đã thuê phòng ngủ trọ. Đợi đến khi bọ họ ra ngoài đường cái, không chút nào ngoài ý muốn, hai người hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường, thầm nghĩ, không biết là gia tộc như thế nào mới có thể dưỡng ra đứa nhỏ dung mạo đoan trang, khí thế xuất chúng như vậy.
Xuyên qua vài con phố lớn nhỏ, Sở Hiên và Sở Lạc Lạc đã dần dần tiếp cận địa điểm nổi tiếng nhất Vân Đô thành, Thánh Vân học viện. Chỉ cần đi qua một cái quảng trường nữa thì có thể nhìn thấy toàn cảnh học viện. Tâm tình Sở Hiên có chút kích động, ngay cả gương mặt xưa nay nhìn không rõ cảm xúc cũng không che dấu được tâm tình vui vẻ, mà tâm tình của Sở Lạc Lạc lại vô cùng phức tạp. Từ khi nàng tiến vào Vân Đô, những trí nhớ kiếp trước vốn bị bỏ xó nhiều năm lại không ngừng hiện về trong đầu nàng, không nghĩ tới nàng còn có ngày có thể trở về đây. Chẳng qua, lại một lần nữa bước vào Vân Đô, thân phận nàng đã thay đổi.
Ánh nắng buổi sớm phân tán trên quảng trường lớn, không khí yên bình thường ngày nay lại huyên naod hơn một chút.
Khi Sở Hiên và Sở Lạc Lạc đi tới quảng trường, chỉ thấy giữa quảng trường có nhiều người tụ tập một chỗ, ở giữa là hai nam nhân trẻ tuổi, hai người chính là đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm, trên tay mỗi người đều nắm một thanh trường kiếm sắc bén, trường kiếm dấy lên ánh sáng màu vàng nhạt.
Cư nhiên là hai gã Sơ Cấp Kiếm Sư nổi lên tranh chấp, xem ra có trò hay để xem. Sở Hiên và Sở Lạc Lạc hứng trí tìm vị trí xem náo nhiệt tốt nhất, cũng không phải hai người họ thích tham gia góp vui mà là nhìn người khác tỷ thí có thể tăng lên kinh nghiệm chiến đầu của mình, còn có thể tham khảo một chút kỹ xảo.
“Bạch Tử Lâm, đây không phải là lần đầu tiên ngươi vô duyên vô cớ tìm ta, không bằng hôm nay chúng ta liền thề quyết đấu sinh tử, đừng cho là ta sẽ sợ ngươi!” Trên mặt nam tử trẻ tuổi mặc y phục kiếm sĩ màu lam tràn đầy oán giận, thanh âm vì kích động mà cao vút.
“Hừ, Lam Tiểu Lượng, chính ngươi muốn chết cũng đừng trách ta không lưu tình!” Một nam tử trẻ tuổi khác mặc y phục kiếm sĩ màu đen cười lạnh một tiếng, tiếp lời nói, trong đôi mắt dài nhỏ mang theo tia sáng tàn nhẫn.
Mắt thấy hai người giơ cao cây kiếm trong tay, tay trái đặt ở trước ngực, chuẩn bị thề, mọi người nhất thời náo nhiệt, bắt đầu nghị luận. Có người mở miệng khuyên bảo người trẻ tuổi không nên hành động theo cảm tính, có người lại ồn ào chờ đợi trận đánh nhau phấn khích này.
“Dừng tay!”

Lúc này, một giọng nam truyền đến, thanh âm dù không to rõ nhưng lại làm cho người cảm thấy như tiếng ngọc, ôn nhuận vô cùng lại ẩn ẩn mang theo uy nghiêm, ở giữa thanh âm hỗn loạn của mọi người có vẻ phá lệ rõ ràng.
Mọi người vừa rồi khuyên bảo không có hiệu quả, mắt thấy hai người sắp đánh nhau nhưng khi bỗng nhiên hai chữ “Dừng tay” truyền đến, hai người vốn đang tức giận muốn rút kiếm nhất thời liền dừng động tác.
Chỉ thấy người ở hai bên đều tránh đường, nam tử kia tao nhã đi ở giữa, hai nam tử trẻ tuổi chuẩn bị đấu ngươi chết ta sống lại lấy tay đặt lên ngực, hơi hơi xoay người, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng, không còn dáng vẻ giương cung bạt kiếm vừa rồi.
Mọi người định thần nhìn lên, chỉ thấy người đến là một nam tử tuấn dật phi phàm, hắc có mái tóc đen, con ngươi đen, mái tóc dài quá thắt lưng, hai tròng mắt lóe sáng, trên mặt mặc dù có ý cười nhưng lại ẩn ẩn một cỗ khí thế uy nghiêm. Nam tử cử chỉ tao nhã lộ ra khí thế cao quý, cẩm bào trắng, tay áo và cổ áo đều được viền bằng chỉ vàng tinh xảo, ngọc quan trên đầu tuy đơn giản ngưng cũng được gắn châu khảm ngọc.
“Đây không phải là Đại hoàng tử của Thiên Kì Quốc sao?”
“Đúng vậy, quả nhiên là huyết mạch hoàng tộc, không chỉ có quý khí bất phàm mà lại có loại khí thế không giận tự uy.”
Nam tử đứng thẳng, nhìn hai người hành lễ với mình, lại nhìn mọi người xung quanh, trong miệng khách khí nói: “Mọi người đều tan đi, cảm ơn các vị.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.