Linh Sát

Chương 50: Bộ Mặt Thật Của Thần.





Theo tiếng cửa đóng lại “Kẽo kẹt” một tiếng, đôi mắt của Sở Lạc Lạc lập tức mở ra, ở trong bóng tối u ám lóe ra tinh quang. Con ngươi linh động màu hổ phách kia vừa chuyển đã hiểu rõ nộ tình bên trong thần miếu.
Ở chính giữa có những chiếc bàn đặc chế thực lớn, sáu người đều bị đặt trên những cái bàn này. Trong đó ngoài cùng bên trái là nam pháp sư hỏa hệ sau đó theo thứ tự là Đông Phương Ngạo, Trương đại thúc, nữ pháp sư lội hệ, Sở Lạc Lạc và ngoài cùng bên phải là Lệ Vô Ngân.
Lúc này, ngoại trừ Sở Lạc Lạc thì những người khác đều nhắm chặt hai mắt, không hề biết gì.
Sở Lạc Lạc vừa định đứng dậy nhìn xem mọi người thế nào thì bỗng nhiên phía sau thần miếu truyền đến một trận chấn động, giống như một vật nặng bị tha lôi trên mặt đất.
Nghiêng tai nghe ngóng một chút, Sở Lạc Lạc lạu quay lại chỗ cũ, nằm xuống giả bộ hôn mê bất tỉnh.
Thanh âm càng ngày càng gần, bột bóng đen khổng lồ đi từ chính điện của Thần miều tới đây, chậm rãi đi qua hành lang thật dài. Vật kia còn phát ra thanh âm trầm thấp mà khan khan kì quái.

Bỗng nhiên, bóng đen còn chưa đi vào đến nơi đã có hành động.
Sở Lạc Lạc lại có thể cảm nhận được trên người nói tản mát ra hơi thở của hắc ma pháp!
Khi nàng từ trên bàn nhảy xuống thì một thứ màu đen, giống như cái roi thật lớn cuốn lấy thân thể của pháp sư hỏa hệ ở bên trái. Trong nháy mắt khi bị cuốn lên, nam pháp sư kia liền tỉnh lại.
“A…a…” Hắn phát ra tiếng kêu rên thống khổ, ngoại trừ kêu rên, hắn cũng không thể phát ra ngôn ngữ nào khác.
Sở Lạc Lạc cũng không có động thủ bởi vì nàng còn chưa thăm dò được bộ mặt thật của bóng đen kia. Đối với vị thần trong miệng dân chúng Thủy Hàn Thành, trong lòng nàng cũng có vài phần tò mò.
Huống chi Sở Lạc Lạc cũng không phải là một người tốt, đối với loại người như nam pháp sư kia, hừ! Chỉ sợ cứu hắn xong hắn còn có thể quay đầu cắn người một cái đâu.
Tiếng kêu vô cùng thảm thiết làm ấy người còn lại cũng lập tức thanh tỉnh nhưng lại chỉ có một người giống như Sở Lạc Lạc nhảy từ trên bàn xuống còn nhứng người kia đều không thấy có động tác gì.
Bóng đen kia dường như đang chơi đùa với con mồi, cũng không lập tức giết chết nam pháp sư kia. Cái roi màu đen của hắn lúc cuốn chặt lúc thả lỏng, khi thì đong đưa trước mặt, thưởng thức vẻ sợ hãi đến cực điểm cùng với tiếng kêu thảm thiết của con mồi.
“Đây là thứ gì?”
Lệ Vô Ngân đi đến bên cạnh Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng hỏi.
Sở Lạc Lạc nhẹ nhàng lắc đầu, nàng cũng rất hiếu kì bộ mặt thật của thần thủ hộ này.
“Này! Đây là xảy ra chuyện gì?!” Đông Phương Ngạo nằm trên bàn hô, tuy rằng giọng điệu của hắn rất táo bạo nhưng ngữ điệu vẫn là mềm nhũn vô lực.

“Thiếu… Thiếu gai, ngươi không sao chứ?” Trương đại thúc thân thiết hỏi, hắn muốn đứng dậy nhưng giờ mơi phát hiện toàn thân dường như không còn sức lực.
Lúc này, pháp sư A Tử tỉnh lại khi nghe được tiếng kêu thảm thiết của đồng đội mới phát hiện ra mình không phải là ở trên giường trong khách điếm mà là ở trong một nơi kì lạ. Bởi vì cả người vô lực, không thể cử động, nàng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu cứu thống khổ.
Có lẽ là do thanh âm của những con mồi này rất ồn ào, vật kia dường như có chút mất kiên nhẫn phát ra một tiếng gầm nhẹ. Roi dài cuốn lấy nam pháp sư thắt chặt lại làm cho thân thể nam pháp sư bắt đầu vặn vẹo. Khuôn mặt vì đau đớn đã sớm biến dạng, hai đôi mắt mang theo tia hoảng sợ lồi ra. Miệng há to muốn kêu nhưng trong miệng của hắn lại chảy ra chất lỏng, đỏ tươi lại mang theo một chút hắc ám.
Yết hầu nam pháp sư phát ra từng tiếng “ùng ục.. ùng ục..”, sau đó đồng tử cũng bắt đầu mất đi tiêu cự, hốc mắt chảy ra máu tươi, đầu lưỡi cũng thò ra khỏi miệng. Rốt cục hắn cũng không thể phát ra âm thanh nào nữa, chỉ còn tiếng máu tươi rơi tí tách, tí tách…
Nữ pháp sư hoảng sợ nhìn sự việc tàn khốc này diễn ra, lặng yên không một tiếng động, đến cả tiếng cầu cứu cũng quên không thốt ra, giống như bị câm vậy.
Lúc này, một cây roi khác lại từ hành lang kéo tới, chuẩn xác cuốn lấy một chân của Đông Phương Ngạo, kéo hắn ra khỏi bản tế, ngã xuống trên mặt đất lạnh băng, chậm rãi kéo về phía bóng đen. Kết cục bi thảm của nam pháp sư kia và cảm xúc trơn nhớt từ trên chân truyền đến làm cho trong lòng Đông Phương Ngạo sinh ra một nỗi sợ hãi.
Hắn bất chấp cái gì thể diện hay không thể diện, hắn vô lực hô: “Này! Hai người các người, không thể thấy chết mà không cứu a!”
Tuy rằng không gian vô cùng u ám, chỉ có một vài ánh nến nhỏ nhoi nhưng mà năng lực quan sát của một Kiếm Sư Cao Cấp của hắn cũng chưa từng biến mất.
“Thật là một tên ngốc!”
Thanh âm lạnh lùng của Lệ Vô Ngân truyền đến, hai cái tên pháp sư kia và Trương đại thúc mắc mưu thì cũng thôi đi, nhưng mà cái tên Đông Phương Ngạo kia. Vừa rồi còn tưởng hắn giả vờ đâu, nào biết hắn thực sự uống hết mấy ly rượu có vấn đề kia chứ. Cái tên đồng đội này, mệt cho hắn còn là một Kiếm Sư Cao Cấp, thật sự là làm tổn hại danh hiệu này.
“Này này, hai người các người không cần quá đáng vậy chứ! Mau tới cứu ta!”
Đông Phương Ngạo nói với vẻ mặt kinh hoàng, trong thanh âm có tia run rẩy ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra.

“Hiện tại biết sợ rồi?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Lạc Lạc vang lên “Trong yến hội cho ngươi bao nhiêu ánh mắt người chính là đều không nhìn thấy sao? Uống thứ rượu kia đến là vui vẻ nha! Còn cùng người ta uống rượu a, hiện tại hối hận đi?”
Trên yến tiệc tối nay, khi thành chủ kính rượu với bọn họ, Sở Lạc Lạc và Lệ Vô Ngân theo bản năng cho nhau một ánh mắt, khi bọn hắn muốn ám chỉ với Đông Phương Ngạo thì tên kia đã uống xong ly rượu.
Cho nên, thừa dịp này, phải khiến cho tên kia nếm thử đau khổ mới được, miễn cho sau này hắn luôn không bao giờ cảnh giác một ai.
Cái tên Đông Phương Ngạo là một kẻ rất quật cường, hắn làm sao có thể thừa nhận rằng mình sợ hãi. Mở miệng cầu cứu đã là cực hạn của hắn, nghe được câu nói sau cùng của Sở Lạc Lạc, hắn rõ ràng không rên một tiếng.
Ngược lại là Trương đại thúc vẫn luôn luôn cầu cứu thay hắn.
Ngay tại khi Đông Phương Ngạo sắp bị kéo vào phạm vi của bóng đen là lúc Sở Lạc Lạc ra tay. Một con rắn lửa bò lên cái roi màu đen kia, cùng lúc đó, Lệ Vô Ngân thân pháp nhanh nhẹn lướt qua kéo áo Đông Phương Ngạo, quăng hắn đến một góc cách đó không xa.
“Lệ Vô Ngân! Ngươi cư nhiên đối với lão tử như vậy!” (Đọc câu này máu hủ của ta lại nổi lên, hai anh yêu nhay lắm cắn nhau đau…) Đầu Đông Phương Ngạo bị đụng vào vách tường cứng rắn nhất thời liền phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
Bởi vì con mồi tới tay bọ người ta cướp đi, bóng đen phát ra một tiếng rống giận. Tiếng kêu kia khàn khàn, trầm thấp, quỷ dị khó có thể hình dung, chui vào tai mọi người giống như rắn độc chui vào tai vậy, khó có thể chịu nổi.
Lúc này Lệ Vô Ngân cũng không có để ý tới Đông Phương Ngạo bởi vì vừa rồi, khi hắn tiến lên cứu Đông Phương Ngạo, dưới ánh lửa hắn có thể nhìn rõ được cái roi dài kia.
Chính xác mà nói, kia cũng không phải là một cái roi mà là một cái xúc tua thô to, trơn bóng, bên trên còn có một loại chất lỏng nhớp nháp khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ghê tởm lại khiến cho người ta sợ hãi. Lệ Vô Ngân cảm thấy chính mình không thể tưởng tượng được vật ẩn mình trong bóng đêm kia đến tột cùng sẽ có bộ dạng như thế nào…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.