Linh Sát

Chương 55: Ai Là Ma Vật?





Sở Hiên đã là Trung Cấp Kiếm Sư?!
Chuyện này làm cho Sở Lạc Lạc vô cùng cao hứng.
Tuy Sở Lạc Lạc trời sinh tính tình trong trẻo lạnh lùng nhưng đối phương lại là ca ca đã dùng tính mạng để bảo vệ nàng nha. Nàng nở một nụ cười tuyệt mỹ: “Ca ca, thật tốt quá, ta biết ca ca tuyệt đối là một thiên tài!”
Vừa dứt lời, trên mặt Sở Hiên nhất thời hiện lên một tia ảm đạm nhưng ngay lập tức lại sang sảng cười nói: “Nếu ca ca là thiên tài thì lúc trước đã không cần học phí, Lạc Lạc, ngươi mới là niềm kiêu ngạo của ca ca!”
Đúng vậy, Sở Lạc Lạc mới là thiên tài được miễn học phí, mà Sở Hiên lại là thông qua thí nghiệm mà nhập học, chỉ giống như những đệ tử đóng tiền mà học tập khác thôi.
Xem ra, vị ca ca này của nàng vẫn còn để ý chuyện phí nhập học lần trước, nghĩ tới ca ca thiếu chút nữa vì nàng mà bỏ qua cơ hội nhập học, trong lòng Sở Lạc Lạc như có một dòng nước ấm chảy qua, nàng an ủi nói: “Ca ca, ngươi trước kia chỉ là không có thầy tốt dạy, chỉ cần có giáo sư tốt, ngươi rất nhanh sẽ khiến ọi người chấn động.”
Trong mắt Sở Hiên khó nén nổi mất mát, dù sao trước kia muội muội cũng chưa từng được ai chỉ dạy nhưng lại có thể vào lớp đặc biệt, cũng được Cửu Tiêu Mặc Vô thưởng thức. Muội muội vẫn luôn được hắn bảo vệ ở sau lưng cũng sẽ ngày càng trưởng thành,

từng bước từng bước cường đại lên. Trong lòng Sở Hiên bỗng có một loại cảm giác mất mát, nếu như có một ngày, muội muội không còn cần đến sự bảo hộ của hắn nữa…
Khóe miệng Sở Hiên toát ra và phần chua xót, nói: “Lạc Lạc, ngươi trưởng thành…”
Lạc Lạc, ngươi trưởng thành rồi có phải sẽ rời khỏi ca ca hay không?
Nhưng là hắn cũng không đem những lời phía sau nói ra.
Sở Lạc Lạc cũng không biết những suy nghĩ trong lòng Sở Hiên, chỉ nghĩ rằng hắn vì sự khác nhau giữa lớp thường và lớp đặc biệt mà ảm đạm thất thần, không khỏi nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, ca ca, ngươi làm sao lại quen Đại hoàng tử?”
“Nói đến việc này, ca ca trước tiên nói cho ngươi một chuyện khác, ngươi còn nhớ rõ cái tên mập mở miệng là nói năng không ra gì sao?”
Trong lòng Sở Lạc Lạc nhảy dựng lên, nàng đương nhiên nhớ rõ.
“Cái tên mập kia nửa đêm ở trên đường nhưng lại bị người ta chặt đứt gân tay.” Sở Hiên im lặng nhìn muội muội mói.
Sở Lạc Lạc tiếp lời: “Hừ! Cái tên mập kia đúng là đáng đời, cái miệng đê tiện kia của hắn hẳn là đã đắc tội không ít người đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của muội muội còn mang theo một chút biểu tình khi được giải hận, Sở Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự là suy nghĩ nhiều rồi, muội muội tuy là thiên tài ma pháp nhưng sao có thể, nàng còn chưa bắt đầu học tập đâu, sao có thể vào ban đêm…
“Ca ca, ngươi còn không nói cho ta biết ngươi làm sao lại có thể kết bạn với đại hoàng tử?”
“Nói đến cũng thật là trùng hợp, tên mập kia là quý tộc của Thiên Ký Quốc, Mộ Dung huynh thân là Đại hoàng tử, vốn nên suy nghĩ vì con dân của Thiên Kỳ Quốc, vì ngày đó có người nói ra ta và tên mập kia có tranh chấp cho nên Mộ Dung huynh liền tới tìm ta hỏi vài câu. Hắn làm người khiêm tốn, không có ý khinh thường kẻ bình dân, nói chuyện với ta cũng rất hợp, thật giống như vừa gặp mà đã quen từ lâu.”
Nghe được câu trả lời của Sở Hiên, trong mắt Sở Lạc Lạc không khỏi có thêm một tia u ám. Còn có Mộ Dung? Đây là quốc họ của Thiên Kỳ Quốc sao?! Như vậy quý công tử ngày đó gặp ở Lại Hiền trấn cũng là hoàng thân quốc thích của Thiên Kỳ Quốc? (Có ai còn nhớ vị quý công tử mang họ Mộ Dung mà Lạc Lạc tỷ đã gặp không? Chính là vị bệnh công tử đó, anh có nhắc đến tên anh một lần- Mộ Dung Liên.)
Nghĩ đến Mộ Dung Du cũng là tóc đen mắt đen, gương mặt hai người còn có vài phần tương tự, trong lòng Sở Lạc Lạc nghi ngờ càng sâu.

Chuyện gặp nhau rồi quen biết này nghe qua cũng là vô cùng hợp lý nhưng mà nàng rời đi chỉ có mười ngày, cái tên Mộ Dung Du kia và ca ca liền thân thiết như vậy, còn thay nàng mở yến tiệc tẩy trần. Nghĩ đến chấp niệm báo thù trong lòng ca ca, Sở Lạc Lạc có chút lo lắng nói: “Ca ca, vô duyên vô cớ, Đại hoàng tử sao lại đối tốt với hai kẻ không có bối cảnh tốt như hai chúng ta đâu?”
Thấy muội muội nổi lên lòng nghi ngờ, Sở Hiên mím môi cười: “Lạc Lạc, ca ca sao có thể không biết trên đời này làm gì có chuyện vô duyên vô cớ đối xử tốt chứ! Yên tâm đi, ca ca biết chừng mực!”
Nghe được Sở Hiên nói vậy, Sở Lạc Lạc cũng không nói thêm nữa, dù sao chỉ là trực giác mà thôi, không có chứng cớ gì có thể chứng minh Đại hoàng tử muốn gây bất lợi cho hai huynh muội bọn họ.
Sau khi cùng Sở Hiên từ biệt, Sở Lạc Lạc một mình trở về phòng, dọc đường đi liên tục suy đoán tâm tư của Đại hoàng tử. Đoán rằng thấy được tiến bộ nhanh chóng của Sở Hiên, mình còn được vào lớp đặc biệt, còn được Cửu Tiêu Mặc Vô chỉ dạy cho nên muốn mượn sức đi. Nếu như sau này một thiên tài đấu khí và một thiên tài ma pháp có thể làm trợ thủ cho hắn thì nhứng thứ này chỉ là trả giá nho nhỏ mà thôi. Phương thức mượn sức khiêm tốn như vậy thật đúng là rất khó khiến cho người ta cảm thấy phiền chán, không thể không nói, thủ đoạn mượn sức đánh vào lòng người của vị hoàng tử này quả thật có chút inh.
--
Mỗi học viên đều được an bài một phòng riêng, điều này khiến cho những thiên tài tính tình quái dị càng có thêm không gian tự mình tu luyện.
Sở Lạc Lạc rửa mặt xong, nằm trên giường, một tay thưởng thức viên thủy tinh đen kia nhưng mà mặc kệ nàng gõ thế nào cũng không có phản ứng, không bao lâu sau, nàng mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Lúc này, tay nải đặt ở trên bàn trào ra một trận sương khói đỏ như máu, sương mù kia hóa thành một thiếu niên tuấn mỹ.
Sở Lạc Lạc đương nhiên cảm giác được, nếu là lúc trước nàng có lẽ sẽ mở mắt ra, mỉm cười với thiếu niên này, nhưng mà đêm nay, nàng thật sự quá mệt mỏi. Đối phương lại là tiểu Lãnh Nguyệt mà nàng rất yên tâm, cho nên nàng an tâm nặng nề ngủ.
Lãnh Nguyệt đi tới trước mặt Sở Lạc Lạc, nhìn dung nhan say lòng người kia không khỏi nhớ tới nam tử ngày đó hắn gặp trên đường đến thần miếu.
Cái nam nhân kì quái kia cư nhiên lại quỳ xuống trước mặt hắn, lại mở miệng gọi hắn là “Tiểu chủ tử”, còn nói một đống chuyện khó tin, nói cái gì sau khi hắn khôi phục trí nhớ thì sẽ rời khỏi tỷ tỷ.
Đều do người kia cản trở hắn, bằng không người cứu tỷ tỷ phải là hắn mới đúng.
Còn có, người nọ nói linh tinh cái gì đâu, hừ! Hắn mặc kệ, hắn chỉ cần đứng bên người tỷ tỷ là tốt rồi.
Nghĩ như thế Lãnh Nguyệt tiến đến trước mặt Sở Lạc Lạc, nhẹ nhàng thổi một hơi, thấy Sở Lạc Lạc đã say ngủ, sẽ không dễ dàng tỉnh lại, miệng hắn khẽ nhếch, yên lặng chui vào trong lòng ấm áp mềm mại kia.

Lúc này, viên thủy tinh đen mà Sở Lạc Lạc đặt trong ngực bỗng nhiên sáng lên, nó phát ra ánh sáng u ám, sau đó, một giọng nam tràn ngập từ tính xuất hiện. Thanh âm kia bay bổng dị thường, phảng phất như từ trờ xanh biển rộng truyền tới, thế nhưng từng câu, từng chữ lại đánh vào lòng Lãnh Nguyệt.
“Hắc hắc, nhiều ngày không gặp, ngươi cư nhiên cũng học được lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn?”
Nghe lời nói như vậy, bộ mặt non nớt của Lãnh Nguyệt không khỏi ửng đỏ, chỉ chốc lát sau hắn hừ nhẹ nói: “Cái gì gọi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Ta chính là quang minh chính đại, tỷ tỷ cho dù tỉnh, ta cũng…”
“Ha ha ha… Tiểu tử, nếu là như vậy ngươi cần gì phải thổi ngụm khí kia đâu!”
“Hừ! Ma vật cổ quái nhà ngươi, là lúc nào lại có thể nói rồi?” Lãnh Nguyệt cũng không phản bác nói.
Lãnh Nguyệt ẩn ẩn cảm thấy tảng đá này có chút tương tự với hắn. Tuy rằng hắn không biết bên trong thần miếu đã xảy ra chuyện gì, tảng đá này sao có thể xuất hiên, hơn nữa mấy ngày nay cái lão nhân cổ quái kia luôn ở bên người tỷ tỷ, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng mà đên nay, thời điểm tỷ tỷ lấy tảng đá này ra hắn cảm giác được tảng đá này dường như giống hắn, hấp thu không ít ma lực.
“Ma vật? Ha ha ha… Ngày sau ngươi sẽ biết ai mới là ma vật.”
“Ngươi đây là có ý gì?” Lãnh Nguyệt có chút giận dữ, lập tức hắn tà khí cười khẽ, hai
tròng mắt đỏ như máy toát ra một trận sát khí “Nếu ta đem ngươi vứt đi, sáng mai tỷ tỷ thức dậy cũng sẽ không trách ta, dù sao ngươi cũng đã bị vứt một lần.”
Ý tứ của hắn là trong lòng tỷ tỷ, Lãnh Nguyệt hắn có vẻ quan trọng hơn.
Viên thủy tinh đen yên lặng một lúc lâu sau, thanh âm lại một lần nữa truyền đến: “Tuy rằng hiện tại chuyện ta có thể làm không nhiều nhưng mà làm cho nữ nhân này tỉnh lại, đem những chuyện ngươi vừa làm với nàng nói ra, một chút năng lực làm những việc đó, ta đây vẫn có.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.