Linh Sát

Chương 75: Băng Châu Lệ





“Hì hì…”
Ngay khi Sở Lạc Lạc nhìn thấy ý cười trên gương mặt của Quỷ Diện Viêm Hồ, nó quả thực phát ra tiếng cười y như con người, đó là một loại cười lạnh, sóng ngầm mãnh liệt.
Quỷ Diện Viêm Hồ, hệ hoả, hiểu tiếng người, có thể nói những lời đơn giản cũng có thể trong thời gian ngắn nguỵ trang thành bộ dạng khác.
Mạc Tuyết cúi mặt, nằm trên mặt đất, thân thể đã co thành một đoàn, nhìn qua giống như một con mồi đã trúng bẫy, bất lực, tuyệt vọng.
Không biết sau khi rời khỏi bọn họ bao lâu thì Mạc Tuyết gặp Quỷ Diện Viêm Hồ, cũng không biết rốt cục nàng có bị trọng thương gì không. Ánh mắt Sở Lạc Lạc trầm xuống, phất tay một cái tạo nên hàng trăm mũi tên gió. Chỉ là Quỷ Diện Viêm Hồ vừa tránh thoát công kích đầu tiên dường như đã có chuẩn bị. Bốn chân dùng sức, bắn cơ thể lên không trung, trên mặt đất nhất thời chỉ còn lại bốn lỗ nhỏ. Thân hình khéo léo linh hoạt của nó cuộn tròn trên không trung, hai mắt hẹp dài loé sáng, nhận biết hướng gió, linh hoạt xuyên qua khe hở để thoát ra.
Qủa nhiên là ma thú thất giai, thực lực không thể khinh thường. Đang lúc Sở Lạc Lạc muốn dùng chiêu tiếp theo thì đôi mắt của Quỷ Diện Viêm Hồ loé lên tinh quang, thân hình biến ảo nhanh chóng nhảy vào lùn cây.

Lúc này, một thiếu niên từ cành cây phía sau Sở Lạc Lạc nhảy xuống đất.
Sở Lạc Lạc không quay đầu xuống vì nàng biết người phía sau chính là một trong những đồng đội của nàng đã đuổi tới nơi, Lệ Vô Ngân.
Quỷ Diện Viêm Hồ kia đúng là giảo hoạt, Sở Lạc Lạc nghĩ bụng. Nàng vội vàng tiến lên, nâng thân thể Mạc Tuyết dậy, kiểm tra vết thương. Nhưng mà ngay tại lúc Mạc Tuyết được nâng dậy, đôi mắt vẫn nhắm chặt kia bong nhiên trợn to. Sở Lạc Lạc phát hiện ra ánh mắt kia giả dối vô hồn, vội vàng im lặng niệm chú ngữ Dịch chuyển.
Động tác của Mạc Tuyết rất nhanh, cánh tay đánh về phía trước, móng vuốt vô cùng sắc bén mắt thấy sẽ đánh vào trước ngực Sở Lạc Lạc.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Sở Lạc Lạc đã biến mất ở trước mắt của nàng.
“Xoẹt…”
Âm thanh sợi vải bị xé rách truyền đến, Sở Lạc Lạc đã dịch chuyển đến bên ngoài chỉ cảm thấy trên người hơi nhẹ hơn. Thì ra tuy nàng trốn rất nhanh nhưng vẫn như cũ không thể hoàn toàn tránh thoát một kích kia của Mạc Tuyết. Trên ngoại bào* màu đen xuất hiện năm lỗ thủng hẹp dài để lộ ra nội bào* màu trắng. Nếu như là sâu thêm chút nữa, hậu quả thật không tưởng tượng nổi. (Ngoại bào: áo ngoài. Nội bào: áo trong)
Nhưng mà khi nhìn thấy một vật rơi ở dưới chân Mạc Tuyết, Sở Lạc Lạc không khỏi giật mình.
Thì ra một trảo vừa rồi của Mạc Tuyết không chỉ phá y phục của nàng mà còn phá cả sợi dây buộc túi vật nặng ở trước ngực nàng. Những vật ở bên trong sớm bị rơi xuống đầy trên mặt đất. Mà cái mặt nạ hình đầu trẻ em quen thuộc giờ đang bị Mạc Tuyết dẫm nát dưới chân, tất nhiên là bị vỡ tan.
Khi Sở Lạc Lạc đang vì an nguy của Lãnh Nguyệt mà cảm thấy lo lắng thì Mạc Tuyết đã có hành động tiếp theo. Thân ảnh của nàng lộn vòng giữa không trung, thân hình biến ảo căn bản không giống người thường mà giống như dã thú trong rừng rậm. Trong mắt chợt loé lên tinh quang, móng tay sắc bén đã vươn tới, mắt thấy Sở Lạc Lạc đã không thể tránh né.
“Băng châu lệ…” Thanh âm lạnh lùng ẩn ẩn một chút khẩn trương vang lên.
Theo thanh âm truyền đến, một viên lệ châu trong suốt như nước từ ngón tay bắn ra, phá không mà tới. Lệ châu này thể tích nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh, quỹ đạo bay giống như vô ngân lại như hữu ngân*, màu làm trong không trung chợt loé rồi biến mất, trong nháy mắt bắn vào ấn đường của Mạc Tuyết. (Cái chỗ vô ngân hữu, ngân này ta không hiểu lắm cho nên để nguyên.)
Thân thể Mạc Tuyết ở giữa không trung bỗng nhiên dừng một chút, mũi chân dừng lại giữa không trung, cả thân thể giống như bị cố định lại. Áo ngoài cũng vì động tác quỷ dị của nàng mà tung bay, để lộ ra nửa cặp đùi tuyết trắng. Thì ra trên thân thể của nàng chỉ mặc ngoại bào, bên trong lại không có gì.

“Lạc Lạc, ngươi không sao chứ?”
Thanh âm Lệ Vô Ngân lại truyền đến, làm cho Sở Lạc Lạc từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại.
Lúc này, thân thể Mạc Tuyết đã hạ xuống, đứng bằng bốn chân, đó là một loại tư thế giống như dã thú. Lập tức, ngoại bào trên người “Mạc Tuyết” rơi xuống đất, dưới ánh mắt của hai người, da thịt trắng nõn mọc ra bộ lông lửa đỏ, thân hình từ từ nhỏ lại.
Mạc Tuyết này cư nhiên lại là do một con Quỷ Diên Viêm Hồ khác biến thành!
Lúc này hai người mới hoàn toàn nhớ tới đặc thù của ma thú thất giai Quỷ Diên Viêm Hồ. Da lông đỏ rực như lửa, vẻ ngoài hoa lệ khéo léo, móng vuốt sắc bén, vô cùng xảo trá. Thường dùng công kích hệ hoả, giỏi về ẩn nấp và đánh bất ngờ. Bình thường hay đi thành đôi, là loại ma thú trí tuệ cao, sau khi thu phục có thể giúp chủ nhân tăng thêm công kích hệ hoả.
Thì ra tất cả những chuyện vừa rồi đều là để dụ bọn họ mắc mưu mà thôi, Quỷ Diên Viêm Hồ, quả nhiên là loại ma thú quỷ kế đa đoan.
Sở Lạc Lạc định thần lại, nếu không phải Lệ Vô Ngân rat ay đúng lúc thì nàng đã bị thương rồi. Nghĩ vậy ánh mắt nhìn về Lệ Vô Ngân không khỏi thêm vài phần cảm kích và thưởng thức.
Mà trong lòng Lệ Vô Ngân lúc này cũng là vừa mừng vừa sợ.
Chiêu thức này là từ một cái ma pháp tên là Hàn băng liệt mà thay đổi thành. Trước khi xuất phát, Mặc Vô đã tự mình truyền thụ cho bọn họ mỗi người một chiêu, cũng để bọn họ tự cân nhắc để thay đổi nhưng là Lệ Vô Ngân lại gặp bình cảnh.
Hàn băng liệt, là dùng ma lực hoá thành một quả cầu sáng, khi quả cầu xoay tròn ở không trung thì biến hoá thành một viên băng châu.
Nhưng mà khi ở hình dạng quả cầu sáng thì tốc độ có chút chậm, không được như hắn mong muốn.
Vốn dĩ hắn vẫn không nghĩ ra phương thức thay đổi nhưng vào lúa Sở Lạc Lạc gặp nguy hiểm, Lệ Vô Ngân bỗng nhiên lĩnh ngộ được một chiêu này. Đem ma lực hoá thành quả cầu sáng, ẩn ở bàn tay, khi nói bay nhanh ra, xoay tròng thì đồng thời biến hoá thành lệ châu, vì thế chiêu thức Băng châu lệ này của hắn cứ xuất hiện như vậy.
Nhưng mà, ngộ ra một chiêu này cũng là vì cô gái bên canh, Sở Lạc Lạc.

Điều này làm cho hắn nhớ tới một màn khi đấu cùng Mạc Tuyết. Công kích tinh thần của nàng quả thật làm cho hắn sinh ra ảo giác, lúc ấy đối thủ trước mặt hắn thế nhưng lại biến thành Sở Lạc Lạc. Vì thế nàng từng bước tới gần, hắn lại từng bước lui về phía sau, chỉ vì hắn không nghĩ sẽ đối địch với nàng. Khi nghe được tiếng rống giận dữ của Đông Phương Ngạo, hắn bỗng thanh tỉnh lại, khi nhìn thấy nàng đang ở dưới đài xem cuộc chiến, trên mặt của hắn mới lộ ra vẻ khiếp sợ chưa từng có.
Cho nên trong lòng Lệ Vô Ngân đối với cái người gọi là Mạc Tuyết kia sinh ra cảm giác chán ghét. Không phải ghét nàng dây dưa lằng nhằng mà là hắn cảm thấy nàng đã trực tiếp vạch trần bí mật ở sâu trong nội tâm của hắn.
--
Ngay khi Quỷ Diên Viêm Hồ rơi xuống đất, hoá thành nguyên hình thì một bóng dáng khác từ trên cành cây nhảy xuống, người này đúng là người còn lại của đội ngũ, Đông Phương Ngạo.
Nếu là bình thường, Đông Phương Ngạo tuyệt đối tin tưởng tốc độ của hắn là nhanh nhất trong số ba người, nhưng nơi này lại cố tình là rừng cây rậm rạp, thân hình cao lớn của hắn lại trở thành trở ngại.
Nhìn thấy hai người kia ngưng thần nín thở, mà phía trước, một con Quỷ Diên Viêm Hồ đạp ở trên ngoại bào của Mạc Tuyết, hắn đang muốn lên tiếng hỏi thì lại nghe thấy tiếng hô của Sở Lạc Lạc: “Cẩn thân sau lưng!”
Từ trong lùm cây, một bóng dáng đỏ rực khác nhảy ra, miệng phun cầu lửa, kia đúng là con Quỷ Diện Viêm Hồ đầu tiên. Cùng lúc đó, con Quỷ Diện Viêm Hồ ở phía trước cũng mở miệng, phát ra cầu lửa.
Sợi tóc màu lam bay lượn, trong lòng Lệ Vô Ngân lúc này vô cùng bình tĩnh, vươn hai tay, lệ châu trong nháy mắt phát ra, bay nhanh về phía hai con Quỷ Diện Viêm Hồ.
Không biết từ khi nào, mưa phùn từ không trung rơi xuống.
Lệ Vô Ngân một thân toả ra hàn ý, ma lực chạy dọc toàn thân. Dường như là vì hắn vừa sử dụng ma pháp hệ băng cho nên mưa bụi bay tới, chạm đến thân thể của hắn lại đều hoá thành những sợi băng nhỏ, tơi lả tả xuống đất...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.