Linh Sát

Chương 8: Thanh Diệp Chết





Sở Lạc Lạc thoát khỏi vòng vây, trên mặt bỗng hiện lên một tia cười quỷ dị, nàng hô: “Có bản lĩnh thì đuổi theo ta đi!”
Sở Hiên nghe được những lời này của muội muội lập tức cả kinh, thiếu chút nữa bị lợi kiếm của đối phương gây thương tích. May mắn Thanh Diệp kịp thời cản lại, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng hô: “Thiếu gia! Không thể phân tâm, chỉ có thể giải quyết đám người này xong chúng ta mới có thể đi cứu tiểu thư!”
Khóe mắt Sở Hiên liếc nhìn đến bóng dáng muội muội dần biến mất trong bóng đêm và một tên sát thủ đang đuổi theo nàng, trong mắt sát khí càng tăng lên, trên người đâu khí màu vàng thiêu đốt càng thêm dày đặc.
Phía bên kia, Sở Lạc Lạc giả vờ bối rối trốn chạy, trong miệng lại thấp giọng ngâm xướng: “Huyễn Chi Tinh Linh ẩn dấu trong bóng đêm! Thỉnh nghe theo triệu hồi của ta, lấy hư cảnh vây khốn tâm trí người này, lấy ảo ảnh mê hoặc ánh mắt người này…”
Theo Sở Lạc Lạc dưới chân lảo đảo, ngã ở trên mặt đất, một kiếm của sát thủ đâm ra, Sở Lạc Lạc thấp giọng kêu: “Ám Chi Huyễn Hoặc!”

Một kiếm vốn dĩ phải đâm trúng ngực Sở Lạc Lạc lại dừng lại cách trước ngực một khoảng, không có đâm tới. Ánh mắt sát thủ bỗng lộ vẻ kinh hoàng, giống như nhìn thấy cảnh tượng khủng bố nhất. Mà Sở Lạc Lạc không chút hoang mang đứng dậy, thanh kiếm cầm trong tay đâm vào trong ngực tên sát thủ, hắn chỉ kịp rên lên một tiếng liền ngã xuống đất không dậy nổi.
Thật tốt quá! Đã giải quyết xong một người, nếu như là nàng của trước kia, hừ, sử dụng loại trung cấp ma pháp này căn bản không cần ngâm xướng. Sở Lạc Lạc giải quyết xong một sát thủ, đang định trở về, bỗng cảm nhận được một lượng lớn năng lượng ma pháp dao động. Nguy rồi! Cái tên Lãnh Tiêu Nhiên kia ra tay! Sở Lạc Lạc vội vã trở về, nàng biết rằng lấy thực lực của Sở Hiên và Thanh Diệp hẳn là có thể miễn cưỡng đối phó với đám sát thủ còn lại. Nhung là cái tên Lãnh Tiêu Nhiên kia, thực lực không rõ, nếu như hắn là một cái cao cấp ma pháp sư, cùng với đám sát thủ liên thủ mà nói, Sở Hiên và Thanh Diệp cũng không phải là đối thủ của hắn. Thời khắc quan trọng, cho dù phải bại lộ ma pháp của mình cũng nhất định phải cứu bọn họ!
Đến khi Sở Lạc Lạc chạy về tới, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng hồ đồ, này, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Sở Hiên và Thanh Diệp trên người chỉ có vài vết đao thương, mà người trúng ma pháp cư nhiên lại là đám sát thủ của Lãnh Tiêu Nhiên. Thi thể giờ phút này tất cả đều đều bị đóng băng, đây là cao cấp ma pháp – Hàn Băng Kết! Nhìn vào lượng ma pháp lớn mà Sở Lạc Lạc vừa cảm nhận được và trình độ đóng băng của thi thể, trong lòng Sở Lạc Lạc vô cùng kinh hãi. Không nghĩ tới Lãnh Tiêu Nhiên này thoạt nhìn chưa tới ba mươi lại có thể đạt đến cấp bậc Ma Đạo Sĩ!
“Lạc Lạc! May mắn ngươi không có chuyện gì!” Sở Hiên nhìn đến muội muội bình an trở về, lập tức kiểm tra một phen. Thấy muội muội không bị tổn thương mới yên lòng.
“Ca ca, ta không có bị thương, ở đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Sở Lạc Lạc hỏi.
Nghi hoặc không chỉ có Sở Lạc Lạc mà ngay cả Sở Hiên và Thanh Diệp cũng bị dị biến này khiến cho bất ngờ, không biết phải làm sao. Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của ba người, Lãnh Tiêu Nhiên hơi hơi cong khóe miệng đáp: “Là ta làm, cảm thấy rất kỳ quái sao? Ta thế nhưng lại rất tò mò, tiểu quận chúa làm thế nào có thể đánh bại sát thủ kia?”
Lúc này ngay cả Sở Hiên và Thanh Diệp cũng đều hướng ánh mắt về phía nàng, may mắn Sở Lạc Lạc đã sớm có chuẩn bị, hàm hồ nói: “Hừ! Hắn chết là do khinh địch, lúc chết hai mắt hắn còn mở to không tin được! Ngươi nếu không tin, vậy chúng ta đến biểu diễn lại tình hình lúc đó một chút!”
“Ha ha! Có ý tứ!” Lãnh Tiêu Nhiên nghe vậy không khỏi cười ha hả.
Sở Lạc Lạc thấy hắn như thế, vội vàng chuyển đề tài, vì thế nói: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu?”
Ở dưới ánh nhìn chăm chú của ba người, Lãnh Tiêu Nhiên thu hồi ý cười nơi khóe miệng, thế nhưng lại hướng về phía Sở Hiên chậm rãi quỳ một gối xuống, chỉ thấy hắn nghiêm túc nói: “Ta, chủ nhân Lãnh gia, chấp nhận người Tường Phượng lựa chọn.”
Tường Phượng? Đó là cái gì? Sở Lạc Lạc lại một trận mê mang, thế nhưng Sở Hiên và Thanh Diệp lại nghe hiểu ý tứ của Lãnh Tiêu Nhiên. Sở Hiên nhìn chằm chằm Lãnh Tiêu Nhiên hỏi: “Nếu là như vậy, ngươi tại sao ngay từ đầu không ra tay?”

Lãnh Tiêu Hiên nhìn Sở Hiên, đáp: “Đó là một cái kiểm tra, Lãnh Tiêu Nhiên ta không cần một chủ nhân tầm thường. Thế tử, ngươi hẳn là phải cảm thấy may mắn vì mình đạt tiêu chuẩn.”
Nói xong, Lãnh Tiêu Nhiên liền tự mình đứng lên “Ta cũng không ngu ngốc giống như đám tiền bối kia, nếu như người mà Tường Phượng lựa chọn là cái hạng người tầm thường, vậy ta cũng không cần thiết phải trung thành với hắn.”
Thanh Diệp vẻ mặt tức giận nói: “Ngươi làm càn! Cư nhiên dám dùng loại thái độ này nói chuyện với thiếu gia!”
Lãnh Tiêu Nhiên chậm rãi đi về phía Thanh Diệp, vừa nói: “Lãnh gia của ta chưa bao giờ là gia nô của Sở gia, lời thề của chúng ta từ trước tới giờ đều chỉ là trung thành với người Tường Phượng nhận định. Bất quá, ta không giống, nếu như vừa rồi thế từ không thông qua kiểm ta, như vậy ta cũng không ngại để cho Tường Phượng lựa chọn lại một người.”
“Ngươi … ngươi …” Thanh Diệp bị Lãnh Tiêu Nhiên khiến cho tức giận đến không nói lên lời, mà Sở Hiên vẫn là vẻ mặt phức tạp nhìn Lãnh Tiêu Nhiên.
Lãnh Tiêu Nhiên ghé vào bên tai Thanh Diệp, nhẹ giọng nói một phen, Thanh Diệp bỗng nhiên sắc mặt đại biến, vẻ mặt bi thương.
Trong mắt Thanh Diệp mang theo kiên quyết cùng vài phần kiên định, gắt gao nhìn hai thiếu niên.
Sở Lạc Lạc nhìn thần sắc của Thanh Diệp, trong lòng bỗng nổi lên cảm giác bất an, ngay sau đó, ở dưới tiếng kinh hô của nàng, Thanh Diệp cầm lấy thanh kiếm trong tay đâm vào ngực của mình.
“Không … Thanh Diệp đại thúc!” Sở Lạc Lạc và Sở Hiên đồng thời hô to một tiếng, đánh về phía cánh tay đang cầm đại kiếm của Thanh Diệp.
“Thực xin lỗi … Thiếu gia, tiểu thư, ta không thể tiếp tục chiếu cố hai người…” Thanh Diệp chỉ kịp nói những lời này, khóe miệng mang theo ý cười khép lại hai mắt,
Sở Lạc Lạc phẫn nộ nhìn Lãnh Tiêu Nhiên, khóe mắt lóe lên lệ quang, hét lớn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi rốt cuộc nói với hắn cái gì?!”
Đối mặt với lửa giận của Sở Lạc Lạc, Lãnh Tiêu Nhiên không cho là đúng nói: “Ta bất quá chỉ là nói cho hắn tội lỗi hắn phạm phải, muốn hắn lấy chết tạ tội mà thôi, không nghĩ tới hắn cư nhiên thật sự tự sát, ai… đây là ngu trung!”

“Ngươi!” Sở Lạc Lạc chỉ cảm thấy giận dữ, không lưỡng lự đã muốn xông lên phía trước, Sở Hiên vội vàng giữ chặt nàng lại.
Sở Lạc Lạc khó hiểu nhìn ca ca, thẳng đến khi nhìn thấy lửa giận trong mắt ca ca cũng không thua kém mình, mới dần tỉnh táo lại.
Lãnh Tiêu Nhiên cảm thấy rất thú vị nhìn đôi huynh muội này nói: “Thế tử, ta khuyên ngươi tốt nhất nên quản tiểu quận chúa cho tốt, bằng không …”
Sở Hiên nhìn thẳng vào mắt Lãnh Tiêu Nhiên, ngạo nghễ trả lời: “Đây là chuyện giữa hai huymh muội chúng ta, không liên quan đến ngươi. Còn có, ngươi tốt nhất nói cho rõ ràng, Thanh Diệp rốt cục đã phạm lỗi gì!”
Ngữ khí cả vú lấp miệng em này của Sở Hiên làm cho Lãnh Tiêu Nhiên cực kì vừa lòng, chỉ nghe hắn đáp: “Gia tộc của Thanh Diệp nhiều thế hệ đều là rèn kiếm sư của Sở gia, cũng là vì thủ pháp rèn kiếm đặc thù của hắn để lộ ra hành tung, nếu không phải lần này là ta nhận lệnh đến, thế tử, ngài nghĩ mình còn có thể tránh được một kiếp nạn này sao?”
Sở Lạc Lạc nghe lời nói vậy, tức giận cũng không biến mất, bởi vì con người này, người đại thúc này mamg theo hai đứa nhỏ lưu lạc thiên nhai, người này đối với Lạc Lạc vừa là thầy, vừa là bạn. Chỉ vì cái nguyên nhân này mà chấm dứt mạng sống ngắn ngủi, giải thích như vậy làm sao có thể khiến cho tức giận của nàng tiêu tan.
“Giải thích như vậy, ta không hài lòng.” Sở Hiên nói.
“Được rồi! Thế tử, ta nói như vậy đi, ta và Vương gia trước mắt chính là quan hệ hợp tác, lần này ta tự xung phong đi nhưng lại không hoàn thành nhiệm vụ, đối với tình cảnh của ta sẽ rất bất lợi. Ta hy vọng có thể cho hắn một chút lễ vật, tỷ như tính mạng của một cái gia nô.” Lãnh Tiêu Nhiên bỗng nhiên lắc mình một cái đứng ngay trước mặt Sở Hiên, ghé vào lỗ tai hắn nói vài lời, Sở Hiên sắc mặt đại biến, liền không nói gì nữa.
Xuất hiện thêm nột soái ca nữa, mọi người cảm thấy Lãnh yêu nghiệt như thế nào? Ta đã đọc hết nửa bộ truyện và vẫn thích nhất là Sở ca ca, muốn làm em gái ảnh *cười bỉ ổi* Thêm nữa,tuần này ta bắt đầu đi học rồi và khoa của ta phải học cả ngày ô ô ta thật đáng thương, trưa không được về nhà, phải vạ vật ở trường... khụ... bị lạc đề... Cái chính là vì lịch học cho nên 2, 3 ngày mới có một chương, mong mọi người thông cảm. Arigato!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.