Cô gái này chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, mặc một cái quần bò bó sát người làm nổi bật vòng ba tròn trịa cùng đôi chân thon dài. Vòng eo của cô rất nhỏ, thế nhưng vòng một lại trái ngược, làm chiếc áo thun đang mặc căng phồng lên, rất là dụ người. Lông mày cong cong nhỏ nhắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn rất có thần thái, bờ môi đỏ hồng hơi cong lên, thật sự là vô cùng xinh đẹp, thậm chí có vài phần giống với minh tinh truyền hình Dương Cung Như, mà ở trong mắt Mai Khê, cô so với Dương Cung Như còn đẹp hơn.
Mai Khê đứng dậy, nho nhã lễ độ nói:
- Chào chị, em không rõ chị đang nói gì, em có chút khó khăn cầu người hảo tâm giúp một tay mà thôi, không có bôi nhọ ai cả.
Người đi đường tình cờ gặp ăn xin, không cho tiền thì cũng chỉ đi qua thôi, chẳng mấy ai lại đi nổi nóng, huống hồ người này không phải cảnh sát hay dân quân. Mai Khê thấy phản ứng của cô thì lòng khẽ động, mơ hồ đoán được điều gì.
Cô gái này rất tức giận, cầm lấy tờ giấy báo nhập học trên mặt đất, gằn từng tiếng nói:
- Đại học Trung Y Dược Bắc Kinh! Cậu dùng thứ giả tạo này để lừa tiền đã là không đúng, còn dám dùng tên trường của chúng tôi nữa. Cảnh sát đâu hết rồi, việc này không quản sao!
Mai Khê vừa nghe lời này thì lập tức hiểu ra, vội vàng nhặt cả chứng minh đưa tới, lộ vẻ mặt kinh hoảng như là làm sai chuyện gì, giải thích nói:
- Lão sư, em không phải lừa đảo, những điều này đều là thật.
Cô gái nhìn mấy tờ giấy hồi lâu cũng không thấy có sơ hở gì, nhưng vẫn cười lạnh móc ra di động, bấm số rồi nói to:
- Vương lão sư hả, vẫn còn ở văn phòng chứ? Giúp tôi tra một chút, tân sinh viên chuyên ngành Trung y nhập học năm nay có người nào tên Mai Khê không? Mai trong hoa mai, Khê trong khê thủy (nước suối)!
Lúc nói, nàng lại trừng mắt nhìn Mai Khê, biểu tình như là đang nói ― nhóc con, xem tôi làm sao vạch trần cậu!
Một lát sau, xem chừng đã có kết quả kiểm tra, cô gái nghe xong thì há hốc miệng:
- Cái gì? Thực sự có người này, sẽ không nhầm chứ? Số chứng minh là bao nhiêu?... Được rồi, tôi biết rồi, không, không có gì đây, chỉ hỏi một chút thôi, cúp máy đã nhé.
Nói chuyện điện thoại xong, mặt cô gái này mang vẻ cực kỳ kinh ngạc mà trả lại giấy tờ cho Mai Khê, đồng thời cũng có chút xấu hổ. Mai Khê vẫn làm như rất sợ hãi hỏi:
- Lão sư, giờ đã tin em không phải lừa gạt rồi chứ? Em làm gì sai sao ạ? Nếu có chỗ không đúng, em nhất định sẽ sửa!
Nghe hắn nói như vậy, cô gái lại trừng mắt:
- Em cảm thấy mình làm rất đúng sao? Tới Bắc Kinh không đến đại học trình diện, lại ở nhà ga xin ăn? Việc này bị đồn ra thì có bao nhiêu tai hại hả? Có gì khó khăn không thể nhờ trường học giải quyết sao?
Mai Khê nhanh chóng gật đầu:
- Lão sư, em sai rồi, xin lão sư đừng giận! Em từ nông thôn tới, lần đầu tiên lên đại học, không hiểu chuyện, vừa xuống xe mới biết tiền trong túi mình không đủ cho nên mới bày ra hạ sách này, về sau em nhất định sửa.
Thấy cậu thanh niên thành khẩn nhận sai, biểu tình như là đứa trẻ đang sợ hãi, cô gái cũng nguôi giận không ít. Cô ngoắc tay với Mai Khê:
- Công tác tuyên truyền quả thật không hiệu quả với những nơi xa xôi, quên đi, không phê bình em nữa, thu dọn đồ đạc rồi theo tôi!
Mai Khê vừa thu dọn đồ vừa hỏi:
- Lão sư, em còn không biết lão sư là ai?
Cô gái mặt hòa hoãn lại:
- Tôi tên là Khúc Di Mẫn, chính là giáo viên hướng dẫn của các em, sau này còn gặp nhau rất nhiều. Nói cũng buồn cười, tôi vừa được bổ nhiệm thì gặp sinh viên đầu tiên là em, thật sự là tạo sự kinh hỉ cho tôi!
Mai Khê vác túi du lịch lên lưng rồi đi theo cô, vừa bước vừa hỏi:
- Chị à, sao chị lại biết em xin ăn ở chỗ này?
Cô gái cũng không quay đầu lại nói:
- Em không biết thẹn còn hỏi, là có sinh viên khóa trên phụ trách đón nhận khóa mới thấy em nên điện thoại cho tôi… Mà sao em lại gọi tôi là chị?
Thì ra là thế, loại tình huống xuất hiện này cũng không tính là bất ngờ. Mai Khê làm vẻ mặt thuần khiết ngây ngô cười:
- Chị trẻ như vậy, hơn em có mấy tuổi, lại còn xinh đẹp nhường này, gọi là lão sư thì có vẻ già quá, gọi chị vẫn tốt hơn.
Khúc Di Mẫn bị hắn nói đến có chút mất tự nhiên:
- Miệng còn rất ngọt, ở nông thôn em cũng gọi lão sư như vậy sao?
Mai Khê:
- Ở chỗ chúng em làm gì có lão sư nào trẻ tuổi lại xinh đẹp như chị!
Khúc Di Mẫn nở nụ cười:
- Chữ của em rất đẹp, có thể tham gia câu lạc bộ thư pháp trong trường.
Mai Khê:
- Em viết chữ trên đường là để kiếm miếng ăn, sao lại đi biểu diễn được, mà em cũng không làm nổi mấy vấn đề văn phòng tứ bảo*… Chị, chị muốn mang em đi đâu vậy?
Hai người vừa đi vừa nói, bất chợt đã tới gần bến xe buýt.
(*Văn phòng tứ bảo: gồm “bút, nghiên, giấy, mực” là bốn vật quý của chốn văn chương chuyên chở ngôn ngữ, ý nghĩa và nghệ thuật…)
Khúc Di Mẫn:
- Đương nhiên là dẫn em về trường học. Trường nằm ở đường Bắc Tam Hoàn, cách nơi này còn rất xa, bây giờ là giờ cao điểm tan tầm, ngồi xe buýt cho tiện.
- Chị à, em đã ngồi ven đường hơn nửa ngày, vừa khát vừa đói, có thể ăn chút gì đó mới đi được không? Không thì em mua đồ mang lên xe ăn cũng được.
Mai Khê dùng giọng điệu cầu xin nói, ánh mắt đáng thương van nài khiến ai thấy cũng mềm lòng.
Khúc Di Mẫn dừng bước lại nhìn hắn:
- Tôi quên mất điều này, vừa lúc tôi cũng chưa ăn cơm chiều, tôi sẽ mời em một bữa.
Mai Khê cũng không chối từ, rất khách khí đáp:
- Cảm ơn chị, chị thật sự là quá tốt!
Khúc Di Mẫn:
- Em không cần cảm ơn tôi, tôi cũng muốn tìm chỗ nói chuyện với em.
Tìm một quán ăn nhỏ sạch sẽ bên đường, gọi mấy món ăn cùng hai chén cơm đầy, Mai Khê cố ý làm ra bộ dạng rất đói bụng, ăn hết chén của mình còn gọi thêm hai chén cơm nữa, nhưng lại gắp rất ít thức ăn. Khúc Di Mẫn bắt đầu còn nghiêm mặt, sau thấy bộ dáng của hắn cũng dần dần mềm lòng, thở dài nhỏ giọng khuyên nhủ:
- Ăn từ từ thôi, gắp thêm thức ăn vào nữa.
- Em ăn no rồi, không phải chị có chuyện muốn nói với em sao?
Mai Khê để đũa xuống hỏi.
Khúc Di Mẫn nghĩ nghĩ một chút xem nên mở lời ra sao, giọng đều đều nói:
- Có thể nói cho tôi biết vì sao em lại làm như vậy không? Tình cảnh gia đình em ra sao? Cha mẹ làm nghề gì? Sinh viên vừa xuống xe lửa đã đi xin ăn, thật sự là lần đầu tiên tôi gặp.
- Em cũng không biết cha mẹ em làm gì…
Mai Khê nhỏ giọng cúi đầu, đơn giản kể lại chuyện của mình. Hắn không có nói quá để khiến người thương hại, cũng không giấu giếm chuyện gì, dùng ngữ khí bình thản mà kể lại những chuyện hắn đã viết rõ trên đường ban nãy.
Lắng tai nghe, vẻ mặt Khúc Di Mẫn trở nên nhu hòa hơn, cô cũng không hỏi cặn kẽ mà khẽ thở dài một hơi hỏi:
- Vậy làm sao em tới được Bắc Kinh? Gom đủ học phí chưa?
- Bà con trong thôn cho em tiền, trong túi em giờ có hơn sáu nghìn rồi, hẳn là đủ nộp học phí.
Mai Khê vừa nói vừa tóm lấy túi, muốn lấy tiền ra, hoàn toàn không có vẻ cảnh giác.
Khúc Di Mẫn vội chặn tay Mai Khê lại, nhỏ giọng quát:
- Mau cất đi, đang ở ngoài đường, sao lại móc hết tiền trên người ra như vậy, em cũng quá thiếu kinh nghiệm xã hội!
Mai Khê thầm nghĩ trong lòng:
- Nếu không như vậy thì sao chị thể hiện mình có kinh nghiệm được?
Thế nhưng trên mặt hắn lại một bộ tiếp thu nói:
- Cảm ơn chị đã nhắc nhở!... Chị à, vì sao ở ven đường lúc nãy chị lại giận như vậy? Em phạm lỗi rất nghiêm trọng ạ? Trái với kỷ luật trường học sao chị?
Khúc Di Mẫn cười khổ:
- Không, trường của chúng ta không có kỷ luật như vậy… Ài! Xem ra em thật sự là không hiểu, nếu báo chí ngày mai mà đưa tin sinh viên từ quê lên nhập trường phải ăn xin trên đường lớn thì tạo thành ảnh hưởng thế nào hả? Dư luận xã hội bây giờ rất khủng khiếp, không chừng còn đồn đại thành việc dạy học trường chúng ta xuống dốc nọ kia, rồi sau đó thì tới đội ngũ giảng viên trong trường nhận bao nhiêu chửi mắng.
Mai Khê:
- Thật xin lỗi, em không nghĩ tới ạ, thiếu chút nữa đã đem phiền hà tới cho chị, sau này em sẽ không bao giờ làm vậy nữa.
Khúc Di Mẫn lắc đầu:
- Đây là tình huống khách quan, cũng không phải lỗi của em. Học phí của các em năm nay là năm nghìn tám, ngoài ra còn có rất nhiều khoản chi tiêu khác trong quá trình học, chút tiền trong túi em quả thật không đủ. Nhưng không cần lo, trường hợp của em có thể xin miễn giảm học phí, còn có thể xin trợ cấp thêm từ nhà trường, nếu học tốt hàng năm sẽ được nhận cả học bổng nữa, mà trường học cũng ưu tiên sắp xếp cơ hội làm thêm, tóm lại nhất định sẽ có cách vượt cửa ải khó khăn trước mắt.
Mai Khê ánh mắt sáng ngời:
- Thật sao? Thủ tục có phức tạp không ạ?
Khúc Di Mẫn:
- Tôi sẽ giúp em lo liệu, cũng không tính là quá phức tạp, chỉ cần điền mấy thông tin khai báo, có vài giấy tờ cần người nhà của em cung cấp nữa là xong… Chỉ là không ít sinh viên sợ bạn bè khinh thường nên không chủ động xin những chính sách này.
Mai Khê nở nụ cười, khuôn mặt non nớt anh tuấn thành thật nói:
- Em không sợ, có gì đâu chứ, ngay cả xin ăn cũng làm rồi.
Khúc Di Mẫn cũng không nhịn được cười:
- Đừng nhắc tới chuyện ăn xin nữa! Thủ tục này tôi sẽ giúp em lo liệu, em không cần phải lo!
Mai Khê:
- Chị giúp em nhiều như vậy, em cũng không biết cảm tạ sao mới tốt?
Khúc Di Mẫn:
- Đừng nói mấy lời khách sáo này, về sau học hành cho tốt là được. Tôi là giáo viên hướng dẫn của em, không giúp em thì giúp ai?... Cơm nước xong rồi giờ đi thôi, tới trường cũng đừng khoe ra nhiều tiền mặt như vậy, nên đi làm một cái thẻ ATM… Ài, tôi cũng thật phục em mà!
Mai Khê ôm túi đứng lên:
- Chị phục em gì cơ ạ?
Khúc Di Mẫn vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hắn:
- Tôi phục em ngồi trên phố ăn xin! Còn nữa, về sau trước mặt mọi người không được gọi tôi là chị, phải gọi là Khúc lão sư, nhớ chưa?
Mai Khê gật đầu:
- Nhớ rõ, Khúc lão sư! Cảm ơn chị đã mời em cơm chiều, đợi sau này em kiếm được tiền nhất định sẽ mời lại.
Khúc Di Mẫn thoải mái vung tay lên:
- Nhóc này thật biết nói chuyện, vậy thì chờ em kiếm ra tiền rồi nói sau!
Nói tới đây cô đột nhiên nhớ tới cái gì, khuôn mặt nghiêm nghị lại hỏi:
- Hôm nay lúc em ngồi ở vệ đường có gặp phóng viên phỏng vấn không thế hả?
Mai Khê vội trịnh trọng đáp:
- Không có, tuyệt đối không có!
***
Thời gian sinh viên mới đi khai giảng này rất mẫn cảm, cho nên việc xin ăn ở cạnh nhà ga làm kinh động đến trường học cũng không khiến Mai Khê bất ngờ. Thế nhưng tình cờ gặp được giáo viên hướng dẫn của hắn là Khúc Di Mẫn thì phải nhìn kỹ xảo biển diễn cùng vận khí. Mà sự tình cũng như lời Khúc Di Mẫn đã nói ― Mai Khê căn bản không có làm gì sai.
Miễn giảm học phí, trợ cấp cho sinh viên nghèo, cho vay tiền học v.v… những chính sách này trường nào cũng có, nhưng muốn xin toàn bộ khá là phiền toái, hơn nữa thường bị người xem thường cùng làm khó dễ. Không phải mỗi người trong xã hội đều là người tốt, trên đời này có rất nhiều kẻ cho rằng chức trách mình nên làm lại là một loại bố thí, làm cho người ta rất không thoải mái.
Mai Khê đúng là may mắn, Khúc Di Mẫn hỗ trợ giảm đi rất nhiều phiền toái cho hắn, cho nên hết thảy đều thuận lợi. Đợi khi ăn Tết xong, vào học kỳ hai, Khúc Di Mẫn lại giúp hắn nhận được một công việc làm thêm không tệ. Cứ thế, hắn thuận lợi học xong đại học năm thứ nhất, còn lấy được học bổng.
Khúc Di Mẫn có tính cách phóng khoáng hòa nhã, người lớn lên cũng đẹp, là đệ nhất mỹ nữ trong lòng toàn bộ nam giảng viên và sinh viên trong trường, đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn tới 200% ánh nhìn ― quay đầu lại xem một cái còn chưa đủ, thường thường phải xem đến lần thứ hai. Chẳng qua vị "lão sư" này cũng không phải chỉ có ưu điểm, ví dụ như cô nàng nhiều khi rất hậu đậu, đã thế còn ưa gây họa. Mai Khê cũng đã nếm qua không ít đau khổ từ cô ― sau này sẽ đề cập cụ thể, tạm thời không nhắc ở đây.
Khúc Di Mẫn là trợ giảng trong đại học Trung Y Dược Bắc Kinh, kiêm giáo viên hướng dẫn của ngành Trung Y hệ chính quy, mới đây vừa thi đậu nghiên cứu sinh tiến sĩ, người hướng dẫn chính là ông nội của cô ― giáo sư Khúc Chính Ba đại danh đỉnh đỉnh. Khúc lão gia tử năm nay đã bảy mươi hai tuổi, thế nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh vô cùng, ngay cả lên cầu thang cũng là bước hai nhịp một, không hề thua kém người trẻ tuổi. Với số tuổi của ông vốn là đã có thể về hưu hưởng phúc, có điều lão nhân gia vẫn đang tích cực giảng dạy, xem như một cây đại thụ trấn giữ danh tiếng cho trường.
Khúc Chính Ba ở phương diện "địa vị học thuật" không tính là đứng đầu, ít nhất còn kém một cấp bậc so với viện sĩ trung khoa viện. Nguyên nhân rất đơn giản, giới học thuật quốc nội có một cái tiêu chuẩn tối quan trọng để đánh giá thành quả nghiên cứu khoa học ― nghiên cứu đó được đăng tải trên những tạp chí khoa học quốc tế công nhận. Với những người theo Trung y truyền thống như Khúc Chính Ba, ngay cả luận văn mà ông viết cũng khó dịch thành tiếng nước ngoài chứ đừng nói được đăng tải. Có chút "nhân sĩ tinh anh" thường xuyên lấy việc này để công kích Trung y cùng nhân sĩ Trung y truyền thống.
Thế nhưng "địa vị giang hồ" của Khúc Chính Ba lại cực kỳ cao, học sinh đệ tử của ông trải rộng khắp nơi trên thế giới, rất nhiều người có thành tích cao không chỉ ở lĩnh vực Trung y. Khúc giáo sư vẫn luôn là một nhân vật truyền kỳ của đại học Trung Y Dược Bắc Kinh, Mai Khê mới vừa lên đại học không lâu, chợt nghe được một chuyện xưa về ông lão ‘già gân’ này:
Có một năm, một đoàn giao lưu học thuật quốc tế đã đến trường để giao lưu học thuật, mà trường hợp như vậy không thể thiếu lãnh đạo một vài bộ môn cùng đi, nhân viên nhà trường cũng khó tránh được việc tiệc tùng khoản đãi, Khúc giáo sư cũng xuất hiện một lần trên bàn rượu. Trong bữa tiệc, mọi người nói tới châm cứu trị liệu, Khúc giáo sư nhất thời hứng khởi nói về vấn đề "nhân châm hợp nhất" khiến bạn bè quốc tế rất tò mò ― chỗ cao minh chân chính của thuật châm cứu không chỉ là biết chỗ để hạ châm, thời cổ đại, những thần y cao minh còn rèn luyện ra một loại "công lực" đặc thù, như vậy sẽ tạo được hiệu quả điều trị tốt nhất.
Bữa tiệc đó có mặt một vị y học gia đến từ nước Anh, căn bản là không tin việc này, lại thêm có chút men rượu nên nói năng bỗ bã, trong lời nói ám chỉ Khúc lão giống với bọn bịp bợm giang hồ. Khúc giáo sư lúc ấy vẫn chưa phát hỏa, cho đến khi một gã quan viên của Bộ Y Tế đứng lên xin lỗi giải thích với người Anh kia:
- Vị lão tiên sinh này có quan niệm quá truyền thống, xin Blair giáo sư bỏ qua cho. Cách nhìn của tôi với Trung y cũng giống như ngài, châm cứu linh tinh gì đó có thể hiệu quả gì chứ, nếu có chẳng qua cũng là hiện tượng ám thị tâm lý mà phương Tây vẫn hay áp dụng…
Vị quan viên này nghĩ rằng Khúc lão nghe không hiểu ngoại ngữ, ai ngờ trình độ tiếng Anh của lão nhân gia rất tốt. Hắn còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng động điếc tai ― hóa ra Khúc Chính Ba đột ngột vỗ một cái lên bàn rượu trước mặt, khiến chén rượu của mọi người gần như cùng nẩy lên, làm tất cả bị hoảng sợ.
Thấy mọi người đều giật mình nhìn mình, Khúc Chính Ba lấy ra một cây châm mang bên mình, chính là loại châm inox nhỏ mà các bệnh viện vẫn dùng để châm cứu. Ông cũng không nói chuyện, lấy ngón cái và ngón giữa tay phải nắm châm, ngón trỏ đỡ hờ, ở trước mặt cả bàn nhẹ nhàng vân vê. Mọi người đều biết loại bàn tròn trong khách sạn chứ? Ở giữa chính là một miếng thủy tinh công nghiệp hình tròn có thể xoay được dày chừng 0,5 cm. Châm trong tay Khúc Chính Ba vô thanh vô tức đâm xuyên qua tấm kính dày, mà tấm kính lại không hề có một vệt rạn nứt.
Mọi người cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Khúc Chính Ba đứng lên, nói trước mặt vị Blair giáo sư kia:
- Tôi thừa nhận, theo góc độ y học thì ông có nhiều chỗ đáng để chúng tôi phải học tập, có điều ông không hiểu một chút nào về Trung y cả. Tranh luận vui vẻ, nêu quan điểm của mình cũng được, nhưng ông tới đây làm khách, chúng tôi hảo tâm chiêu đãi, ông hẳn là nên biết lịch sự, hơn nữa đây không chỉ là vấn đề khách tới không biết khách khí nữa rồi!
Tiếp theo Khúc giáo sư nhìn sang vị quan viên kia nói:
- Vương cục trưởng, chỉ cần ông dùng ba ngón tay nhổ được cây châm này ra, muốn lão già tôi nhận lỗi cách nào cũng được, còn nếu không nhổ được, tôi đề nghị ông đến miếu Dược Vương mà quỳ lạy tạ tội đi!
Nói xong, Khúc Chính Ba phẩy tay áo bỏ đi.
Sau lần ấy, cả tính tình lẫn tuyệt kỹ của Khúc lão đều nổi danh, ai nghe chuyện cũng kính nể. Sau lại có người mời Khúc lão ra nước ngoài, chủ yếu là để biểu diễn tuyệt kỹ thần châm, nhưng Khúc lão lại lần nữa vỗ bàn quát: "Tôi là bác sĩ, không phải khỉ làm trò!" mà từ chối đương trường. Câu chuyện này từng là giai thoại, nhưng Mai Khê nghe xong lại có cách nhìn khác ― không phải Mai Khê bất kính với Khúc giáo sư, mà là vì hắn không kỳ thị khỉ làm trò.
Ở trong mắt Mai Khê, một châm trên bàn rượu kia của Khúc giáo sư cũng là một loại học thuật giang hồ, ngôn ngữ trong nghề gọi là "Chủy cương an môn khảm" – "đập thật mạnh lên cửa sẽ được yên", hiểu nghĩa đen là thể hiện ra tài năng để giữ miếng cơm. Ví dụ như lúc làm xiếc khỉ, đầu tiên phải để con khỉ nhào lộn mấy động tác đẹp mắt nhằm thu hút sự chú ý. Mà xiếc khỉ của nhà họ Mai thì trước hết sẽ diễn một bộ Đả Hầu Tiên pháp, dùng roi quật thành tiếng trên mặt đất để mọi người nhìn tới, cũng để cho khỉ đứng thành hàng thẳng tắp, xếp hàng cúi chào gây cười.
Nhưng mà "đập mạnh" ở xiếc khỉ là một việc quy trình biểu diễn cố định, còn "đập mạnh" của Khúc giáo sư trên bàn rượu lại có chút bất đắc dĩ. Ngẫm lại cũng đúng, một vị danh gia Trung y cả đời hành y, còn cần lấy châm cắm lên thủy tinh để chứng minh y thuật sao? Chẳng qua là chút thủ đoạn để chứng minh suy nghĩ mọi người về Trung y hoàn toàn sai. Theo ý nào đó mà nói, Khúc lão cũng là làm xiếc khỉ ― lúc ấy ngồi trước mặt ông là một bàn toàn khỉ.
Mai Khê khi đó là nghĩ như vậy, chẳng qua hắn không nghĩ tới, không lâu sau mình cùng Khúc giáo sư lại trở thành bạn vong niên.