Linh Sủng Của Ta Là Thần Thú Biến Dị!!

Chương 8: Phiền phức tìm đến



Phù

"Aa thật là mệt a Cuối cùng cũng sắp về đến nhà, Điệp tỷ ngươi thật sung a, chơi cả buổi sáng đều không ngán chút nào, ăn mãi đều không no a, túi tiền của ta đều bị ngươi và cái con mèo béo móc rỗng, cả người ta đều bị hành hạ sắp rã ra rồi a"

Nhìn cái kia con mèo béo ăn đến mập cả thây, đến chô hấp đều nặng nề kia lại liếc sang Vũ Điệp cả người giống như tiên tử kia nhưng lại là một cái động ăn không đáy hắn ngao ngán lắc đầu, sau khi mua xong linh dược, lúc trước nàng chơi đều chưa có thõa mãn vì thế liền bắt hắn dẫn đi chơi, nào là chơi game, đi ăn, đi mua sắm... cả buổi sáng hắn hầu hạ hai cái tên này cả người đều muốn rã rời, nếu là trước kia không tu luyện hắn hầu hạ đến cái mạng này đều ném đi.

"Aiz ngươi cũng thật là yếu đuối a dù sao cũng là linh giả rồi sao, chỉ đi một vòng thành phố đã mệt bò lên bò xuống"

Vũ Điệp không chút ý tư lắc đầu một bộ mặt vô cùng thất vọng nói.

"Ngươi lại nói, ta cũng chỉ là một cái vũ đồ bé nhỏ làm sao so được ngươi một cái xem vũ vương vũ hoàng như rác rưỡi chứ"

Vũ Tuyệt vô cùng uất ức nói.

Trong lúc than trời than đất, hắn cũng đi đến nhà, chỉ là vừa đến nhà nhưng là hắn có chút nhíu mày nghĩ, chậc đang mệt lại gặp phải tên này a, nhìn trước nhà hắn đang đứng một cái nam thần, đối với hắn là vô cùng quen thuộc, đương nhiên đó là Lý Triển Thần thiên tài đỉnh cấp của Tây Kỳ, aiz hẳn là ạ bị nữ nhân kia từ chối lại đến tìm mình phiền phức đây a, đến cũng thật đúng lúc, hắn nhưng là đang cần phát tiết sẵn trả lại oán khí mấy năm nay của hắn a nghĩ vậy khóe miệng cười lạnh lắc lắc đầu đi đến.

Đứng trước nhà Vũ Tuyệt, Triển Thần sắc mặt vô cùng âm trầm, hắn thiên phú mạnh nhất, ngoại hình càng không cần phải nói, gia thế cũng không phải yếu, nhưng hắn thật không hiểu vì cái gì trước kia nàng liếc hắn đều không thèm liếc một cái, lại đi với cái tên kia phế vật, theo hắn nghĩ nàng cùng với trên kia một khối hẳn là vì gia thế, vì thế hắn mỗi lần nhìn thấy hai người đi chung hắn đều vô cùng ghen tỵ, chán ghét coi thường Vũ Tuyệt vì cái gì một tên phế vật mọi mặt đều kém cỏi chỉ một thứ hắn thua nhưng đều không đủ, vì thế mỗi lần có cơ hội hắn đều giáo huấn Vũ Tuyệt một lần, cảnh cáo nhưng tất cả đều vô dụng, chỉ có điều hắn lại không dám giết Vũ Tuyệt nếu không hắn chắn chắn giết chết tên này vạn lần, nhưng sau khi thấy nàng bỏ Vũ Tuyệt hắn vô cùng vui vẻ, vốn nghĩ hắn có cơ hội theo đuổi nàng, vì sao? Vì cả cái Tây Kỳ này nếu hắn không đủ thì không ai có thể xứng với nàng, vì thế hắn vô cùng tự tin hẹn gặp nàng nhưng khiến hắn vô cùng thất vọng và tức giận là cái con tiện nhân ấy như lần trước đều không thèm liếc hắn một chút, vì thế lần lại như trước hắn đổ tất cả tội lỗi lên đầu tên phế vật kia.

Đợi từ sáng, cuối cùng Vũ Tuyệt cùng về, nhìn thấy Vũ Tuyệt hắn ôn ò cười đi đến trước mắt Vũ Tuyệt nói.

"Vũ Tuyệt chúng ta đi tìm một nơi vắng vẻ hão hão ôn chuyện một phen"

Nếu ai khác không phải nhìn một màn này đều cho là một cái đôi bạn bè thân thiết lâu năm gặp lại.

Nghe vậy khóe hắn có chút co rút thầm nghĩ cái tên này không chỉ thiên phú linh giả mạnh mà thiên phú đóng phim trong giới hollywood hắn đều là một cái diễn viên đỉnh cao a, rỏ ràng lúc nảy hắn đứng cách xa nhưng hắn vẫn cảm nhận được oán khí trùng thiên chỉa về phía hắn nhưng trong nháy mắt cái gì đều không có có, tuy khinh thường nhưng hắn vẫn là cười híp mắt vỗ vỗ cái vai Triển Thần nói.

"Hão chúng ta đi ôn chuyện một phen"

Nghe vậy sắc mặt Triển Thần khẻ bất ngờ, trong lòng có chút dự cảm không ổn, nhưng vẫn là tươi cười đi.

Đi một chút hai người dừng lại ở trong một cái hẻm tối.

Trầm mặc giây lát, Triển Thần chủ động đi lên nói.

"Phết vật hôm nay ngươi gan cũng thật lớn a, yên tâm lần này ta chỉ đánh ngươi gần chết mà thôi, sau này biết đường mà tránh nàng ra xa một chút, bây giờ nàng đã là của tao, mày liệu hồn"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.