Linh Võ Đế Tôn

Chương 30: Xuất kiếm đoạt mệnh



Dịch: lilynguyen

Biên: Mựp

Đám người lại xôn xao một lần nữa, tiếp sau Thần Thiên, Tuyết Lạc Hề cũng khiêu chiến với Cổ Phong, nhưng khác biệt với trước đó, lần này Cổ Phong nhất định sẽ thua.

Nhìn thấy Cổ Phong vẫn đang do dự, ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ xem thường, bị một nữ nhân khiêu chiến mà hắn lại tỏ ra khiếp đảm.

- Thế nào, ngươi không dám sao?

Tiếng nói thanh nhã lại truyền đến, bóng hình xinh đẹp mỹ lệ của Tuyết Lạc Hề đã xuất hiện trên lôi đài, chỉ chờ Cổ Phong mà thôi.

- Phong nhi, ngươi chính là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể gây khó dễ cho một nữ tử, trận chiến này ngươi nhận thua là được.

Tộc trưởng Cổ gia không biết xấu hổ nói. Hắn không dám mạo hiểm nữa, Văn Nhân Phong đã chết rồi, Tuyết Lạc Hề này không thể so với tên hỗn đản, yếu ớt Thần Thiên kia, hắn sợ, sợ Cổ Phong sẽ chết.

- Phụ thân nói rất đúng, ta là nam tử hán đại trượng phu, Tuyết Lạc Hề, trận này thiếu gia nhường cho ngươi, không cần cảm tạ ta.

Cổ Phong cố tình bỏ qua ánh mắt xem thường ở xung quanh mà nói ra những lời này.

- Thật là một đôi cha con vô liêm sỉ, nhưng mà, nếu Cổ Phong ngươi đã nhận thua, vậy thì hãy đưa Thiết Mộc Lâm và Ngân Hoa Mộc nhiều một chút.

Thần Thiên không nhịn được lạnh lùng chế giễu.

Tuyết Lạc Hề làm như vậy là muốn diệt trừ Cổ Phong, không ngờ tên Cổ Phong này lại không có chút cốt khí nào, không chiến mà nhận thua.

Nghe được câu này, toàn bộ mọi người trên khán đài ở vương thành đều hít sâu một hơi, hóa ra tiền đặt cược giữa ba gia tộc này là như vậy, sắc mặt Cổ gia và Văn Nhân gia đều run rẩy một trận, đây chính là đang đánh thẳng vào mặt bọn họ, Văn Nhân gia và Cổ gia hắn chưa từng tức giận như vậy.

- Vậy thì đa tạ hậu lễ của hai vị tộc trưởng, sau khi trở về trấn Tinh Thần ta sẽ đến để nhận.

Thần Phàm nói ra câu này chính là muốn nhắc nhở hai gia tộc kia, hắn sẽ tự mình giải quyết chuyện này, dù sao thì hiện tại Thần Phàm chính là cường giả Võ Tông.

- Hừ!

Cổ gia và Văn Nhân gia hừ lạnh một tiếng.

Lúc này, Bách Lý Phi Dương ho khan một tiếng nói:

- Tốt, ta cũng không cần tuyên bố nữa, những người còn lại có muốn tự lựa chọn đối thủ hay không?

Trên sân chỉ còn lại Kiếm công tử, Quỷ Thủ Đoạt Mệnh, Công Tôn Tĩnh và Bách Lý Phượng Tuyết.

- Nếu đã như vậy thì ta cũng không khách khí.

Kiếm công tử Kiếm Linh đi lên đầu tiên, nhìn qua ba người còn lại:

- Ta không khi dễ nữ nhân, không thể đấu với Bách Lý tiểu thư đúng là điều đáng tiếc, bây giờ ta sẽ đấu cùng ngươi a.

Nói xong, Kiếm công tử chỉ về phía Quỷ Thủ Đoạt Mệnh.

- Không ngờ Kiếm công tử lại chủ động chọn Quỷ Thủ Đoạt Mệnh.

- Có trò hay để xem rồi!

Đây là trận quyết đấu giữa hai cường giả, trong lòng đám người đều kích động, nếu như Kiếm công tử chọn Công Tôn Tĩnh thì có thể thuận lợi qua vòng này, nhưng hắn lại lựa chọn một cường giả, nhưng mà như vậy mới phù hợp với thân phận của Kiếm công tử, cũng là ngạo khí của Kiếm tu.

- Kiếm công tử sao? Thực lực của ngươi cũng không tệ, nếu như chọn nữ nhân thì sẽ có cơ hồi qua cửa, nhưng mà đánh với ta, chính là ngươi không may.

Quỷ Thủ Đoạt Mệnh cũng ngạo nghễ đứng trên lôi đài, phảng phất có cảm giác xem thường tất cả.

- Là ta cố ý chọn ngươi.

Kiếm công tử híp nửa con mắt cười nói.

- Vì cái gì?

Quỷ Thủ Đoạt Mệnh lạnh lùng hỏi.

- Bởi vì nhìn ngươi không vừa mắt.

Giọng nói của Kiếm công tử vang lên, trong lòng đám người này đều rung động, Kiếm công tử này thật là điên cuồng, so với Thần Thiên còn điên cuồng hơn mấy phần, nhưng mà quả thật hắn có tư cách để cuồng vọng.

- Ngươi chính là đang tìm đường chết, không oán trách ta được.

Quỷ Thủ Đoạt Mệnh hừ lạnh một tiếng, phóng thích Võ Hồn, sau lưng hiện ra một cánh tay, hơn nữa còn là bóng đêm thăm thẳm vô tận, đồng thời tay của hắn cũng đen kịt như mực, làm cho người ta cảm thấy kỳ dị.

- Đây là Võ Hồn của Quỷ Thủ sao?

Tất cả mọi người đều sợ hãi thán phục, ở trên thế giới này, Võ Hồn muôn hình vạn trạng, làm cho mọi người không thể nào tưởng tượng được.

Quỷ Thủ ra tay, nhưng không thấy Kiếm công tử có hành động gì, Quỷ Thủ Đoạt Mệnh hừ lạnh một tiếng:

- Chết đi!

Quỷ khí phóng xuất ra, che khuất cả bầu trời bên trên Diễn Võ tràng, thân ảnh Quỷ Thủ khẽ động, đánh thẳng đến chỗ của Kiếm công tử.

Kiếm công tử không nhanh không chậm né tránh, trên mặt vẫn lộ ý cười.

- Tại sao ngươi còn không chịu xuất kiếm ra?

Quỷ Thủ Đoạt Mệnh quát mắng một tiếng, hắc ám hư vô trong tay hiện ra hư ảnh, muốn bắt lấy Kiếm công tử, những nơi Quỷ Thủ đi qua, đều bị ăn mòn.

- Võ Hồn thật đáng sợ.

Đám người đều sợ hãi thán phục.

- Kiếm ra khỏi vỏ thì phải đoạt mạng người, ngươi thật sự muốn ta xuất kiếm sao?

Bộ pháp của Kiếm công tử rất huyền diệu, thân ảnh lắc lư không ngừng né tránh hư ảnh của Quỷ Thủ, trên mặt vẫn mang nụ cười tự tin.

- Ta muốn giết ngươi!

Quỷ Thủ tức giận, Kiếm công tử này hoàn toàn không để hắn vào trong mắt.

Lúc này, ánh mắt Kiếm công tử đột nhiên run lên, Võ Hồn phía sau chợt lóe. Một giây sau, mọi người chỉ thấy trong bóng tối có một vòng ánh sáng bạc lấp lóe, cả người Kiếm công tử đã xuất hiện ở sau lưng của Quỷ Thủ.

- Tại sao ngươi lại không tin cơ chứ.

Kiếm công tử mỉm cười.

Kiếm ở trên tay, chính là ở vị trí vừa phát ra ánh sáng bạc lúc trước.

Theo giọng nói của Kiếm công tử, hai mắt Quỷ Thủ Đoạt Mệnh dần tan rã:

- Vì cái gì?

- Kiếm ra đoạt mệnh!

Mọi người đều rung động thật sâu, một kiếm này không hề yếu hơn so với Thần Thiên, thậm chí là càng mạnh hơn. Hoàn toàn không thấy rõ đã xuất kiếm lúc nào, Quỷ Thủ Đoạt Mệnh đã một kiếm bỏ mình.

- Trận này, Kiếm công tử thắng.

Trong đầu mọi người vẫn hiện ra một màn trước mắt, trong lòng rung động thật lâu.

- Tiếp theo, Công Tôn Tĩnh đấu với Bách Lý Phượng Tuyết.

Hai người còn lại đương nhiên không còn bất ngờ.

Bên phía Công Tôn gia, Công Tôn Cẩn lay động quạt lông:

- Thật đáng tiếc cho tiểu muội, hết gặp Tuyết Lạc Hề lại gặp Bách Lý Phượng Tuyết, nhưng mà thua ở trong tay của hai người nàng cũng không oan.

- Đúng vậy.

Người của gia tộc Công Tôn đều đồng ý.

Hai nữ nhân kia lên chiến đài, Bách Lý Phượng Tuyết vẫn lãnh diễm như cũ, Công Tôn Tĩnh thì như một đóa hoa sen.

- Công Tôn Tĩnh, ngươi nhận thua đi, ngươi không phải là đối thủ của ta.

Bách Lý Phượng Tuyết cao ngạo nói.

- Ha ha, Tĩnh nhi tự biết mình không phải đối thủ của tỷ tỷ, nhưng vẫn muốn thử thực lực của tỷ tỷ.

Công Tôn Tĩnh không lập tức nhận thua, mà muốn đấu một trận với mình, chẳng lẽ thực lực của mình lại khiến nàng ta cảm thấy nàng ta có thể tìm được một đường sống sao?

- Minh Ngoan Bất Linh!

Bách Lý Phượng Tuyết khẽ kêu một tiếng, Võ Hồn sau lưng hiện lên, không giống với Đồ Lục của Bách Lý Băng Hà, Đồ Lục Võ Hồn mà Bách Lý Phượng Tuyết phóng ra là màu đen đỏ, vạn hồn quỷ khấp khóc, trên Diễn Võ tràng vang lên từng trận quỷ khóc thần sầu.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Công Tôn Tĩnh liền trắng bệch.

- Đồ Lục Võ Hồn màu đỏ đen, đây mới là Đồ Lục Võ Hồn chân chính.

Người của Bách Lý gia tộc cười một tiếng, trong trăm năm qua, gia tộc Bách Lý của hắn cũng chỉ có Bách Lý Phượng Tuyết là người thức tỉnh Đồ Lục Võ Hồn thuần nhất.

- Ta nhận thua.

Công Tôn Tĩnh cắn răng, sắc mặt trắng bệnh như tờ giấy nói.

- Bách Lý Phượng Tuyết quả nhiên rất mạnh, phóng thích Võ Hồn ra thì không ai có thể ngăn cản.

Kỳ thật từ đấu đến cuối, Bách Lý Phượng Tuyết đều chưa hề ra tay đều đạt được thắng lợi, nhưng không có ai hoài nghi thực lực của nàng.

- Tiểu thư Bách Lý Phượng Tuyết thắng, tiếp theo tiến vào trận đấu chung kết, nghỉ ngơi nửa canh giờ, sau đó lại bắt đầu.

Bách Lý Phi Dương công bố kết quả.

Nhưng mà vừa nói xong, Bách Lý Phượng Tuyết liền chủ động nói:

- Tuyết Lạc Hề, ngươi có dám đấu với ta một trận không? Ta tin là ngươi không cần nghỉ ngơi phải không?

Vương tộc Thục Nam, Bách Lý Phượng Tuyết lại chủ động muốn chiến đấu một trận cùng với Tuyết Lạc Hề.

Lời vừa nói ra, toàn bộ trường đấu đều kinh hãi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.