Bầu trời phía trên rừng rậm đột nhiên phóng xuất một đoàn pháo bông sáng rực, thanh âm bạo liệt truyền tới tận những địa phương rất xa.
Đây là tín hiệu triệu tập khẩn cấp của Thánh Đường, bởi vì có tình huống ngoài ý muốn xảy ra. Thí luyện ba ngày nhưng chỉ qua hai ngày đã vội vàng kết thúc, cho nên tất cả những học đồ được thánh đường võ sĩ bảo hộ nhanh chóng trở về doanh địa, đợi lúc mọi người tập trung đầy đủ thì ly khai khỏi nơi thí luyện. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Không ít học đồ còn chưa hoàn thành thí luyện không khỏi oán giận vài câu, thế nhưng tới khi bọn hắn biết chuyện thì lập tức ngậm miệng lại ngay --- trong thí luyện trường đột nhiên xuất hiện một linh thú ngũ giai, võ sĩ thủ tịch thánh đường Tác Qua bất hạnh chết trận!
Thí luyện ba năm một lần tuy rằng trọng yếu thế nhưng so với cái mạng nhỏ thì không tính là gì. Ngũ giai linh thú rốt cuộc lợi hại thế nào, những võ sĩ trẻ tuổi này không thể nào tưởng tượng ra được, thế nhưng thực lực của Tác Qua bọn họ lại rất rõ ràng.
Vì vậy tốc độ phản hồi lại Tập Thủy thành đã nhanh hơn không ít, mọi người hận đôi chân mình không dài ra hơn một chút để rời khỏi nơi hung hiểm này.
May mắn chính là, dọc đường cũng không gặp phải nguy hiểm gì, tất cả học đồ đều bình an trở về thành Tập Thủy.
Mà trở về theo bọn họ, tin tức ngũ giai linh thú xuất hiện trong rừng rậm Hô Khiếu cùng tin tức Tác Qua chết trận truyền khắp toàn bộ Tập Thủy thành, khiến cho toàn bộ người mạo hiểm cùng dong binh oanh động không nhỏ.
Dưới tình hình chung, linh thú cao giai sẽ không rời khỏi rừng rậm Hô Khiếu mà tới nơi này, đám dong binh cùng người mạo hiểm không có can đảm tiến nhập vào rừng hô khiếu nữa, bởi vì nếu chỉ là một hai giai linh thú cũng phải cần toàn thể lực lượng liệp sát. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Vì vậy không ít người mạo hiểm cùng dong binh thẳng thắn tạm dừng trong thành Tập Thủy, vạn nhất gặp phải ngũ giai linh thú thì chết không tiếng động rồi. Chuyện này thật ra làm cho Tập Thủy thành một lần nữa phồn vinh hơn không ít.
Chân tướng sự thật của tin tức kinh người này cũng chỉ có vài người biết được.
Sau một tuần, võ sĩ thủ tịch mới từ vương đô tới thành Tập Thủy, trong rừng rậm Hô Khiếu cũng không còn truyền tới tin tức ngũ giai linh thú nữa. Tất cả dần dần khôi phục lại bình thường, về phần thủ tịch võ sĩ Tác Qua, rất nhanh bị người quên đi.
Nhưng mà ở Tập Thủy thành còn có một người vẫn không quên Tác Qua, chính là Hàn Lâm Hải.
Từ trong miệng nhi tử của mình Hàn Lâm Hải biết được tin tức Tác Qua chết trong rừng rậm Hô Khiếu. Hắn choáng váng cả người, hắn đã đặt hết vốn liếng lên người Tác Qua rồi, thế mà Hàn Phi vẫn như cũ còn sống nhăn răng.
Hàn Phi sống, chính là nhị giai võ giả cùng sơ cấp sang sư, vậy ý nghĩa hắn rất nhanh bại cục rồi, gia tộc tước vị mười năm sau vẫn thuộc về Hàn Mộc Thiên!
Hàn Lâm Hải không cam lòng, vạn phần không cam lòng, hắn tốn hao nhiều tâm huyết như vậy, nỗ lực nhiều như vậy. Thậm chí không tiếc vi phạm tộc quy nghiêm khắc nhất trong gia tộc mà nhiều lần hạ độc thủ với Hàn Phi, kết quả cuối cùng là công dã tràng, làm sao hắn có thể cam tâm được?
Mấy ngày nay Hàn Lâm Hải cũng lười buôn bán, hắn chỉ nhốt mình trong phòng không ra ngoài, mái tóc đã bạc đi vài sợi. Hắn cố nghĩ xem còn cách nào trở mình không, càng nghĩ càng tuyệt vọng, tất cả những gì trên bàn học đều đã bị hắn đập hết.
Rầm rầm!
Cửa phòng bị người đập rất gấp, Hàn Lâm Hải phiền muộn giận tím mặt quát:
-Ai? Ta không phải đã nói đừng có làm phiền ta sao?
Ngoài cửa truyền tới thanh âm lo sợ của gia phó:
-Lão gia, là hai vị trưởng lão đại nhân lúc trước, bọn họ muốn gặp ngài!
Hai trưởng lão đại nhân đã tới trước đây? Hàn Lâm hải sợ hãi cả kinh, nhất định là Hàn Thần cùng Hàn Kỳ Ti hai vị nghi trượng trưởng lão, bọn họ sao lại đến đây lần nữa?
Không kịp ngẫm nghĩ, Hàn Lâm Hải vội vã mở cửa phòng, nhưng phát hiện ra ngoài gia phó ra, Hàn Thần cùng Hàn Kỳ Ti hai người đã đứng tại cửa. Bên cạnh chình là Hàn Mộc Thiên người hắn đối đầu mấy chục năm nay rồi, phía sau còn có bốn năm kỵ sĩ vũ trang hạng nặng nữa.
Thấy sắc mặt của Hàn Thần cùng Hàn Kỳ Ti băng lãnh, Hàn Lâm Hải nhất thời tuyệt vọng cả người không tự chủ được mà run lên.
-Đi vào rồi nói!
Hàn Thần lạnh lùng nói, đây Hàn Lâm Hải ra trực tiếp tiến vào giữa thư phòng, Hàn Kỳ Ti cùng Hàn Mộc Thiên đi theo vào.
Hàn Lâm Hải sững sờ ở cửa một hồi lâu vẫn chưa có tỉnh lại, nô phó bên cạnh đành phải nhỏ giọng nhắc nhở:
-Lão gia….
Hàn Lâm Hải mặt như tro tàn lúc này mới thanh tỉnh lại thì thào nói rằng:
-Ngươi đi đi, có việc ta sẽ gọi..
Chờ hắn tiến vào thư phòng đóng cửa lại, Hàn Thần lạnh lùng nói rằng:
-Hàn Lâm Hải, ngươi biết chúng ta vì sao kiếm ngươi không?
Hàn Lâm Hải run lên, vội vã lắc đầu nói rằng:
-Thần trưởng lão, ta thật không biết!
Hàn Thần cười lạnh nói:
-Không biết? ngươi cho rằng thánh đường Tác Qua đã chết thì chuyện ngươi dùng tiền mua hắn ám sát Hàn Phi sẽ không có người biết sao?
Hàn Thần nói như một đạo sét đánh thẳng vào đầu Hàn Lâm Hải, cũng đánh nát một chút hi vọng cuối cùng trong lòng hắn:
-Không có, không có chuyện này!
-Điều thứ nhất tộc quy của Hàn gia gia tộc chúng ta là cái gì, lẽ nào ngươi đã quên?
Hàn Thần vô tình nói rằng:
-Bất luận kẻ nào cũng không được tàn hại tộc nhân trong tộc, người vi phạm giết không tha. Nếu như ngươi còn muốn nói sạo, ta hiện tại sẽ giết ngươi vì tộc quy!
Một chữ “giết” từ trong miệng Hàn Thần phun ra, Hàn Lâm Hải nhất thời ngã xuống mặt đất, tất cả mọi lời chối bay chối biến còn không nói được ra, chỉ liều mạng dập đầu xuống đất:
-Trưởng lão tha mạng, ta biết sai rồi, van cầu người buông tha ta, ta nguyện ý tiếp thu bất luận nghiêm phạt gì!
Máu tươi từ trên trán hắn chảy ra, thế nhưng Hàn Lâm Hải hoàn toàn không để ý tới, hiện giờ hắn đang thầm nghĩ muốn bảo vệ tính mạng mình.
Hàn Kỳ Ti ở bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, Hàn Mộc Thiên lắc đầu thở dài một hơi. Hắn từ hôm nay mới biết chuyện qua miệng của Hàn Kỳ Ti, trong lòng tự nhiên thống hận Hàn Lâm Hải muốn giết nhi tử mình mình vô cùng. Nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của đối phương, trong lòng cũng không khỏi có chút bùi ngùi, dù sao hai người cũng ở chung trong thành Tập Thủy này đã vài chục năm rồi.
Hàn Mộc Thiên biết thượng tầng gia tộc đã ra quyết đoán, chuyện này không chỉ là việc xấu trong nhà Hàn thị, liên can tới cả vinh dự thánh đường, chỉ có thể âm thầm xử lý thật thấp thôi.
Mà hai trưởng lão nghi trượng mang theo theo hắn thứ nhất là cho hắn một công đạo, thứ hai cũng là nhắc nhở hắn, kết quả của việc vi phạm gia tộc là thế nào.
-Được rồi, ngươi không cần dập đầu nữa…
Hàn Thần chán ghét nói rằng:
-May mà Hàn Phi không có việc gì, bằng không dù băm vằm ngươi ra cũng khó có thể bù đắp.
-Cho ngươi ba ngày để xử lý mọi việc, cửa hàng trong thành phân nửa trở về gia tộc sở hữu, phân nửa bồi thường cho Hàn Mộc Thiên. Tài sản của ngươi phân phát hết cho thê thiếp, nếu như các nàng nguyện ý đi cùng ngươi tới thiết diệp trang viên ở vương đô cũng được.
-Gia tộc có quy định, tội không can tới thê nhi, con của ngươi Hàn Thành Võ thêm vào võ sĩ gia tộc, tương lai nếu như làm được cống hiến cho gia tộc mà nói, nói không chừng ngươi còn có ngày đi ra.
Thiết Diệp trng viên ở ngoại ô Vương Đô của Hàn thị là trang viên chuyên dùng để giam lỏng tộc nhân trái với tộc quy. Dựa theo ý của Hàn Thần, Hàn Lâm Hải cả đời sẽ bị nhốt ở trong đó, nhưng tính mệnh vẫn sẽ được bảo toàn.
Hàn Lâm Hải mặt đầy máu, từ trong yết hầu của hắn phát ra tiếng nức nở, nhỏ giọng nói rằng:
-Cảm tạ….
-Còn có nữ nhi của ngươi…
Lúc này Hàn Mộc Thiên mở miệng nói rằng:
-Hâm nhi hài tử này ta phi thường quý, không bằng để nó tới làm bạn với nữ nhi nhà ta, ta nhất định sẽ đối xử với nó như nữ nhi trong nhà.
Thiết Diệp trang viên có tình huống như thế nào Hàn Mộc Thiên tuy rằng không tận mắt nhìn qua, nhưng nghe qua không ít. Hơn nữa đó không phải là nơi thoải mái gì, Hàn Lâm Hải thân mình còn khó bảo toàn, làm sao có thể chiếu cố được cho nữ nhi của mình.
Hàn Hâm Nhi là Hàn Mộc Thiên nhìn thấy lớn lên từ nhỏ, thực sự không đành lòng để đứa nhỏ mười lăm tuổi đi chịu tội cùng cha, bởi vậy mới động tâm trắc ẩn.
Hàn Lâm Hải cũng hiểu rõ điểm này, nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn Hàn Mộc Thiên với ánh mắt không cừu thị.
Hàn Lâm Hải có danh tiếng ở Tập Thủy thành cứ như vậy mà bị quyết định số phận, mà hết thảy mọi chuyện này đều là do Hàn Lâm Hải nghĩ sai lầm mà thành ra.
Hàn Phi cũng không hiết chuyện phát sinh trong nhà Hàn Lâm Hải. Hắn hiện giờ đang chăm chú truyền thụ tài nghệ sang sư cho Hàn Vi Nhi, chuẩn bị cho mình sắp rời đi.
Hàn Vi Nhi quả thực là phi thường thông minh, từ lúc thành công quán thông linh mạch thôi phát ra linh hỏa, nàng học tập tài nghệ sang sư cực nhanh. Tới bây giờ không chỉ hoàn toàn nắm giữ 36 bản linh văn đồ cơ sở, đồng thời dưới chỉ điểm của Hàn Phi còn hoàn thành một kiện linh vũ khí đầu tiên của mình. Thành phẩm có phẩm chất cũng không dưới Hàn Phi chút nào.
Điều này làm cho Hàn Phi rất là vui vẻ, Carlene càng thở dài một hơi, nàng không bao giờ phải lo lắng buôn bán của cửa hàng khi Hàn Phi rời đi nữa rồi.
Đợi buổi tối về nhà, còn chưa ăn cơm xong, Hàn Mộc Thiên đã đưa hắn vào trong thư phòng, nói toàn bộ chuyện xảy ra ở nhà của Hàn Lâm Hải.
Lúc nói xong, thấy Hàn Phi bình tĩnh tự nhiên, Hàn Mộc Thiên nói rằng:
-Tiểu tử này, có đúng là sớm biết chuyện xảy ra không, chuyện lớn như vậy sao không nói cho ta biết?
Hàn Phi cười nói:
-Chính là bởi vì chuyện tình quá lớn nên mới không nói cho cha, miễn cho cha phải lo lặng. Hiện giờ ổn rồi, đối đầu của mình đã bại, cửa hàng đều lấy được phân nửa, sau này có thể vững vàng vị trí tước gia của cha rồi!
-Nào có đơn giản như vậy!
Hàn Mộc Thiên trừng mắt liếc nhìn hắn, hiện giờ hắn đã không coi Hàn Phi là tiểu hài tử rồi:
-Gia tộc khẳng định sẽ an bài người khác tới đây, phân nửa cửa hàng sẽ cấp cho tộc nhân này, mười năm sau lại phải phân tranh!
Qua những mười năm nữa sao! Hàn Phi âm thầm bĩu môi, tâm tư đã bay tới vương đô xa xôi rồi.