Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 252: Tộc trưởng Hàn thị



Chim chóc chơi đùa trên ngọn cây, những tiếng hót nhẹ uyển chuyển vang lên theo tiếng gió. Đám đệ tử Hàn thị đều đã rời khỏi ký túc xá, võ đường này bắt đầu thức tỉnh sau một đêm dài, bắt đầu một ngày mới ồn ào náo nhiệt.

Đám võ sĩ hộ vệ phụ trách trông coi cửa lớn chậm rãi đẩy cánh cửa ra. Thình lình phát hiện ra một thanh niên trẻ tuổi mặc trang phục võ sĩ đã sớm đứng chờ ở chỗ này rồi.

Vài tên võ sĩ thủ hộ nhất thời sửng sốt, một người tiến lên hỏi:

-Xin hỏi các hạ có chuyện gì sao? Đây là võ đường Hàn thị, người không được phép không vào được!

Hắn tuy rằng nói năng khách khí, nhưng cũng mang theo một chút vị đạo gây sự. Võ đường Hàn thị luận quy mô thực lực ở thành Tắc Ân này bài danh trước ba, cho dù là võ sĩ thủ hộ trông cửa cũng mạnh mẽ mười phần.

Nhưng mà võ sĩ trẻ tuổi kia còn chưa kịp trả lời, đồng bạn của hắn đã kéo hắn tới một bên, hướng về phía đối phương thi lễ, cực kỳ khách khí hô:

-Hàn Phi các hạ, đã lâu không gặp rồi, xin hỏi ngài có chuyện gì sao?

Võ sĩ thủ hộ này phụ trách canh gác cửa lớn võ đường trong mười năm. Đại bộ phận đệ tử trong võ đường đều có thể đọc tên vanh vách. Tuy rằng ba năm không gặp, hắn liếc mắt nhận ra đối phương rồi.

Đứng đợi trước cửa võ đường chính là Hàn Phi, hắn nhẹ nhàng trả lễ rồi nói:

-Ta muốn đi võ hồn tháp tiếp đón một người, xin giúp đỡ!

Ba năm trước, Hàn Phi bị trục xuất khỏi võ đường, cho nên hiện giờ muốn phải tiến vào võ đường phải dựa vào quy củ tới. Tuy rằng hắn hiện là thiên không võ sĩ, thế nhưng không cần phải phức tạp, cùng Hàn Thiên Quân có ý kiến nhưng cũng không có ý nghĩa là địch với cả võ đường.

Tên võ sĩ thủ hộ vừa chất vấn Hàn Phi nhất thời hoảng sợ, hắn đi tới võ đường này thời gian cũng không dài, thế nhưng tên tuổi Hàn Phi đã sớm nghe nói rồi, hiện giờ càng như sấm động bên tai.

Trưa hôm qua, Hàn Phi cùng Hàn Thiên Quân một trận chiến thiên không đã oanh động toàn bộ vương đô rồi. Tới hôm nay ngay cả các ngõ hẻm cũng thấy tin tức, ân oán của hai người là câu chuyện của vô số người.

Hàn Thiên Quân là ai? Thiên không võ sĩ đỉnh cấp, là nguyên lão chấp chưởng võ đường Hàn thị! Nhưng hắn lại bị Hàn Phi chưa đầy hai mươi tuổi đánh bại. Chỉ cần là người hơi có chút hiểu biết về võ sĩ là có thể rõ ràng, chỉ cần không lâu nữa, vương quốc Minh Lam tương lai sẽ có một vị võ sĩ thần cấp!

Vô số người tán thưởng thậm chí đố kỵ thiên tài Hàn Phi. Mà những phu nhân thiếu nữ thì càng quý hắn bởi hắn si tình, vì hồng nhan mà chiến, đó là chuyện tình lãng mạn cỡ nào. Có rất nhiều người nói xấu sau lưng, bảo Hàn Thiên Quân ngu xuẩn, không công bằng, đẩy một đệ tử ưu tú ra khỏi cửa. Trong một đêm, Hàn Phi đã trở thành nhân vật tiêu điểm của toàn bộ vương đô Tắc Ân.

Võ sĩ thủ hộ nói cười với Hàn Phi:

-Ngài nhất định là đi tiếp đạo sư Hàn Bích Tuyền, tộc trưởng đại nhân đã phân phó từ lâu, ta hiện giờ mang ngài đi tới võ hồn tháp.

Tộc trưởng đại nhân? Hàn Phi ngây người một lúc, ánh mắt chợt lóe lên:

-Được, phiền phức rồi!

Võ sĩ thủ hộ dắt đường, hai người đi thẳng qua hạch tâm võ đường.

Hiện giờ chính là trời vừa sáng, dọc theo đường đi đụng phải không ít đường đệ võ đường, trong đó không ít người nhận ra Hàn Phi, có mấy ngầy còn tham gia thọ yến ngày hôm qua, tất cả vừa nhìn thấy Hàn Phi đều giật mình kinh hô.

Một truyền mười, mười truyền trăm, không đợi Hàn Phi tới võ hồn tháp, toàn bộ võ đường đều oanh động rồi. Tất cả mọi người đều biết hắn tới đón Hàn Bích Tuyền. Không ít nữ đệ tử đánh bạo đi về phía hai người, nhìn kỹ dáng dấp của Hàn Phi.

Bị đám người vây xem như vậy đối với Hàn Phi mà nói thật có chút mới mẻ, nhưng mà hắn cũng không thèm để ý. Bởi vì khi tiến vào khu vực của võ hồn tháp, những đệ tử xem náo nhiệt lúc này đều bị chắn ở bên ngoài.

Đi qua một hành lang nhỏ thật dài, võ hồn tháp cao vót trong mây thình lình hiện ra trong mắt Hàn Phi. Nghĩ được gần Hàn Bích Tuyền trong gang tấc, trong lòng hắn không nhịn được một hồi kích động.

Đứng trước võ hồn tháp lúc này còn có ba người, trong đó hai người Hàn Phi vô cùng quen thuộc đó là Hàn Thiên Lệ, Hàn Kỳ Ti. Mà lão nhân mặc áo bào trắng đứng ở giữa hai người đang mỉm cười nhìn Hàn Phi.

Hàn Phi trong lòng rùng mình, lập tức tiến lên hành lễ nói:

-Hàn Phi bái kiến tộc trưởng đại nhân, Thiên Lệ đạo sư, cô cô!

Vị lão nhân áo bào trắng chính là tộc trưởng của Minh Lam Hàn thị, Hàn Thiên Lũng!

Hàn Thiên Lũng cùng Hàn Thiên Quân là huynh đệ cùng cha khác mẹ. Hàn Thiên Lũng là đệ tử trực hệ. Chính là vì thân phận này mà ba mươi năm trước hắn đánh bại con của vợ kế tộc trưởng lúc bấy giờ là Hàn Thiên Quân để kế thừa vị trí tộc trưởng. Thế nhưng Hàn Thiên Quân không cam lòng chịu thua, lấy vị trí nguyên lão thực quyền trong tông tộc cũng chiếm được quyền to.

Có người từng nói qua, Minh Lam Hàn thị vài chục năm qua lớn mạnh là nhờ nỗ lực kinh doanh phát triển của Hàn Thiên Quân, còn có điệu thấp nhường nhịn không chịu ló mặt ra của Hàn Thiên Lũng. Bằng không Hàn Thiên Lũng thân là tộc trưởng mà muốn tranh quyền đoạt lợi với Hàn Thiên Quân, sợ rằng toàn tông tộc sẽ tổn hao không ngừng, tuyệt không hưng thịnh như bây giờ.

Hàn Phi tại võ đường một thời gian cũng không ngắn, nhưng mà chỉ thấy mặt của Hàn Thiên Lũng một lần. Hắn còn một chút ấn tượng, nhưng mà nói thật, nhìn vẻ bề ngoài vị tộc trưởng đại nhân này thực sự quá phổ thông rồi.

Nhưng mà Hàn Phi cũng không bởi vậy mà xem thường Hàn Thiên Lũng. Hàn Thiên Quân trong tông tộc dáng vẻ bệ vệ thực lực cực lớn, thế nhưng hắn có thể ngồi vững ngôi vị tộc trưởng sừng sững ba mươi năm không di chuyển. Đây là chuyện người bình thường tuyệt đối không thể làm được.

Bởi vậy Hàn Phi đối với Hàn Thiên Lũng cũng bảo trì đủ cung kính cùng lễ phép. Thái độ của hắn làm cho Hàn Thiên Lũng có ấn tượng rất tốt với hắn, dù sao hiện tại thân phận của Hàn Phi cũng không thấp.

Hàn Thiên Lệ cùng Hàn Kỳ Ti đồng thời lên tiếng, Hàn Kỳ Ti trên mặt tràn đầy dáng cười vui vẻ. Nàng tuy rằng không phải là cô cô ruột của Hàn Phi, nhưng từ nhỏ đã nhìn Hàn Phi lớn lên, hiện giờ thấy Hàn Phi có thành tựu như vậy, đối với nữ nhi lại có mối tình thắm thiết. Trong lòng tự nhiên mừng rỡ vô cùng.

Hàn Thiên Lũng cười nói:

-Không cần khách khí, hiện giờ ngươi là tử tước đế quốc rồi! Được rồi, thương thế của ngươi thế nào rồi? Ngươi không cần phải lo lắng cái gì. Ta chỉ là đến xem đệ tử kiệt xuất nhất từ trước tới nay của Hàn thị chúng ta. Không cản trở việc ngươi đón tiếp tiểu Bích Tuyền ha hả!

-Chỉ tiếc ba năm trước, ta còn không biết ngươi, bằng không…

Trong giọng quan tâm mang theo tán thưởng, còn có một tia tiếc hận, hòa ái dễ gần như cây gặp gió xuân vậy. Đây cũng phù hợp với ấn tượng nhất quán của Hàn Thiên Lũng trong gia tộc. Nếu như Hàn Phi còn là đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, sợ rằng cũng không khỏi cảm thụ cảm động.

Nhưng Hàn Phi là ai, thái độ làm người ba kiếp khiến cho từng trải của hắn vượt quá số tuổi của hắn. Đối với nhận thức nhân tính Hàn Phi vượt qua người bình thường có thể so sánh được. Trong ánh mắt hiền lành của Hàn Thiên Lũng Hàn Phi cảm thấy được một tia dã tâm sâu đậm ẩn giấu bên trong.

Bị Hàn Thiên Quân áp chế vài chục năm, vị tộc trưởng đại nhân này sẽ cam tâm như vậy mà sống sao? Trừ phi hắn là thánh nhân! Mà nếu như muốn xoay người, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất? Nói không chừng Hàn Thiên Lũng còn ôm tâm tư lợi dụng hắn đối phó với Hàn Thiên Quân!

Hàn Phi lúc này mà nói suy nghĩ trong lòng ra bên ngoài, sợ rằng trong tông tộc sẽ nhấc lên cơn sóng lớn. Những đệ tử gia tộc bình thường có ai dám phỏng đoán tộc trưởng. Cũng chỉ có Hàn Phi là người xuyên việt mới đủ tỉnh táo để phân tích ra nhiều như vậy thôi.

Nhưng mà Hàn Thiên Lũng muốn một lần nữa tạo quyền uy tộc trưởng, Hàn Phi tuy rằng không có khả năng bị lợi dụng. Thế nhưng hắn lại rất vui vẻ, nếu cứ như vậy thì người nhà hắn ở thành Tập Thủy sẽ không có việc gì.

Kỳ thực Hàn Phi đánh giá thấp lực chấn nhiếp của bản thân hắn rồi, thiên không võ sĩ mười chín tuổi đánh bại thiên không võ sĩ đỉnh cấp. Nếu như không có việc gì ngoài ý muốn chắc chắn sẽ tấn chức thần giai, có mấy người dám bất lợi đối với người nhà của hắn sao?

Trong lòng cười nhạt, Hàn Phi mỉm cười nói:

-Cảm tạ tộc trưởng đại nhân quan tâm, thương thế của ta hiện giờ cũng không nặng. Hiện giờ đã không có việc gì rồi, thầm nghĩ muốn mau chóng nhìn thấy Bích Tuyền!

Song phương đều ăn ý không nói tới chuyện của Hàn Thiên Quân, Hàn Thiên Lũng cười nói:

-Đúng là bản sắc đại trượng phu, ngươi đi đi. Bất quá vào võ hồn tháp ngươi phải cẩn thận một chút, muốn tiếp tiểu Bích Tuyền ra khỏi tháp sợ rằng cũng không dễ dàng như vậy!

-Tại sao?

Hàn Phi không khỏi sửng sốt, lẽ nào phương diện này còn có điều cản trở sao?

Hàn Thiên Lũng ho một tiếng, Hàn Kỳ Ti tiến lên trước kéo tay Hàn Phi nhẹ giọng nói rằng:

-Phi nhi, ngươi không biết rồi.

Nguyên tại ba năm trước, Hàn Bích Tuyền lúc tiến vào trong võ hồn tháp tu luyện, không biết làm thế nào mà được lão tổ tông đứng đầu võ hồn tháp ưu ái thu làm đệ tử chân truyền.

Vị lão tổ tông tu luyện đã gần trăm năm ở trong võ hồn tháp rồi. Thân phận của lão so với Hàn Thiên Lũng, Hàn Thiên Quân còn cao hơn hai bậc. Lão tồn tại trong võ đường là một bí mật lớn, người bình thường căn bản cũng không biết.

Lão có thể nói là thần hồn của toàn bộ Hàn thị võ đường, chính là bởi vì có sự tồn tại của lão, vài chục năm gần đây võ đường Hàn thị không ngừng mở rộng thế lực mà không lọt vào áp chế cùng phản kích của địch nhân. Càng không có ai dám xâm phạm võ đường Hàn thị.

Chỉ là vị lão tổ tông này tính tình tương đối cổ quái, hiện giờ Hàn Phi muốn mang Hàn Bích Tuyền đi, không thể nghi ngờ là phải qua cửa của lão.

Nghe được Hàn Kỳ Ti giải thích, Hàn Phi không khỏi hít một ngụm lương khí:

-Chẳng lẽ là…

-Không sai, lão tổ tông là võ sĩ thần gia duy nhất của Minh Lam Hàn thị chúng ta. Không ai biết lão hiện giờ là thất gia truyền kỳ hay bát giai truyền thuyết. Có người nói lão tổ tông đã hơn năm mươi năm nay không có xuất thủ rồi!

Hàn Kỳ Ti gật đầu nói rằng.

Thấy vẻ mặt của Hàn Phi, nàng không nhịn được cười nói:

-Ngươi sợ cái gì, vì Bích Tuyền ngươi còn dám quyết đấu sinh tử với Thiên Quân đại nhân. Lão tổ tông chẳng lẽ ăn thịt ngươi, lấy thiên phú cùng thực lực của ngươi, chỉ sợ lão cũng thích ngươi!

-Đi thôi! Ta cũng lâu rồi không có thấy Bích Tuyền.

Hàn Phi nghe trong lòng nóng lên, nhịn không được nói rằng:

-Cô cô, chờ tiếp Bích Tuyền ra rồi, chúng ta cùng đi Quang Huy Thánh Kinh nha.

-Ngốc à…

Hàn Kỳ Ti cười xoa đầu hắn nói rằng:

-Chuyện tình cảm của đám thanh niên trẻ tuổi các ngươi, ta đi làm gì. Chuyện này sau này hãy bàn, ngươi trước tiên đón Bích Tuyền ra đã!

Hàn Phi trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, hít sâu một hơi bước tới võ hồn tháp. Hai võ sĩ thủ hộ võ hồn tháp nhất thời khom mình hành lễ, đưa tay đặt lên trên cửa đá.

Cửa đá nặng nề được đẩy ra, phát ra tiếng ù ù đầy âm hưởng. Nơi này là võ hồn tháp độc nhất vô nhị của Hàn thị võ đường, tháp hoàn toàn mở rộng trước mặt Hàn Phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.