Nếu không phải là tận tai nghe câu chuyện này, ai cũng không biết phía
sau tấm màn phản loạn của hai trăm năm trước lại có câu chuyện như vậy,
cái gọi là chuyện xấu không đồn ra ngoài, cũng có lẽ là vì nguyên nhân
như vậy, chân tướng của sự thật mới có thể được che dấu lâu như vậy.
Nghe xong câu chuyện của hầu tước Dạ Xuất Vân thành Úc Kim Hương, sau
câu chuyện của mình, Hàn Phi trầm ngâm rất lâu, hắn bất giác nghĩ tới
Hàn Bích Tuyền, nghĩ tới quá trình yêu thương say đắm của hai người,
nhưng kết cục lại may mắn hơn đối phương rất nhiều.
- Sau
đó?, hoàng tử đó thế nào, tại sao đế quốc có thể cho phép ngài ở đây?
Hàn Phi hỏi, hắn không tin trong thời gian dài như vậy, đế quốc không
biết vị vu yêu này ở đây.
- Hắn? đương nhiên là được cái nên có, Dạ Xuất Vân nhàn nhạt nói:
- Bỏ mạng tại Y Y, còn ta âm thầm lui vào mật thất biến thành vu yêu, y suất lãnh quân cận vệ của mình công chiến tòa thành, giết chết rất
nhiều người còn muốn sang bằng Úc Kim Hương thành bình địa.
- Nếu không có chết chóc và máu huyết của y chế tạo, e rằng ta cũng chưa
chắc có thể thành công trở thành vu yêu, mà sau khi trở thành vu yêu
việc đầu tiên ta làm chính là thông qua linh pháp trận triệu hoán hồn ma và Linh Hấp Quái từ thế giới vực sâu, hút lấy máu thịt của tên hoàng đế tương lai này và bọn kỵ sĩ của y biến chúng thành cái xác khô, làm cho
linh hồn của bọn họ mãi mãi chịu thống khổ của hỏa luyện trong vực sâu.
Hàn Phi nhất thời phát lạnh trong lòng, không phải vì vị hoàng tử đó và bọn kỵ sĩ bị hành hạ, vì đó là báo ứng họ đáng bị, điều làm hắn cảm
thấy phát lạnh là, trong suốt quá trình câu chuyện của đối phương kể,
mặc dù nói người yêu của mình không phải là kẻ thù, sắc mặt và ánh mắt
cực kỳ bình tĩnh không mải mai chút nào, dường như là đang kể chuyện của người khác, trong đó có biểu hiện không bình thường.
Ánh mắt của Dạ Xuất Vân quét đảo qua nhìn Hàn Phi, mỉm cười nói:
- Chắc là ngươi cũng nhận ra, trở thành vu yêu phải đem một nữa linh
hồn của mình hiến cho ma thần bóng đêm, tuy rằng vĩnh viễn bất sinh bất
diệt, nhưng cũng kể từ lúc đó sẽ không còn tình cảm gì, bi thương phẫn
nộ, kích động, đau khổ... tất cả những vui buồn của thế gian nhân hòa
tình ái.
Trên mặt y tuy mỉm cười, nhưng trong mắt mải mai không có chút tiếu ý.
Thảo nào từ ngàn năm nay không có nghe nói người nào trở thành vu yêu,
ngoại trừ điều kiện hà khắc đó ra, kết quả cuối cùng có được e rằng
không được bao nhiêu như ý nguyện, mất đi tất cả tình cảm và niềm vui,
sống chẳng khác gì chết.
- Sau khi vị hoàng tử đó chết, đối
thủ cạnh tranh của y may mắn kế thừa ngôi vị hoàng đế, câu chuyện không
hay ho này cuối cùng cũng bị lãng quên, Dạ Xuất Vân tiếp tục nói:
- Nhưng hoàng đế và hoàng tộc sao dễ dàng để ta sống, sau đó không lâu, vài tên lão tặc của hoàng đế tìm đến chỗ của ta, bọn họ có thể làm cho
ta biết mất, nhưng không có cách nào tiêu diệt tất cả đại giới của ta.
- Linh pháp trận được chốn dấu dưới thành Úc Kim Hương là tác phẩm kiệt xuất nhất trong cuộc đời của ta, hệ thống phòng hộ dưới đất của nó có
liên quan chặt chẽ với đế quốc, nếu ta mượn trợ lực pháp trận phát động
ma pháp bóng đêm cuối cùng, hoàn toàn có thể làm trong phạm vi trăm trăm km biến nó thành vùng đất chết, hệ thống phòng hộ của đế quốc cũng mất
đi hiệu quả, ta có thể chết, nhưng có vô số người phải chết theo ta.
Quản gia lão Uy vẫn lặng yên đứng bên cạnh, đổi chén trà mới thay cho
chén hồng trà đã nguội, Dạ Xuất Vân bưng lên uống một ngụm, thưởng thức
mùi vị tinh tế rồi nói:
- Thế là ta và mấy bọn lão già đó lập hạ
một minh ước, bọn chúng cho phép ta vĩnh viễn ở dưới tòa thành Úc Kim
Hương, nhưng ta vĩnh viễn cũng không thể rồi khỏi tòa thành này.
Thì ra là như vậy! vấn đề trong lòng Hàn Phi cuối cùng cũng có đáp án, chân tướng cuối cùng cũng lộ ra ngoài.
Nghĩ ngợi, Hàn Phi lại hỏi:
- Sao đó tại sao có hai lĩnh chúa Úc Kim Hương.
- Ngươi không nhận ra là tại sao à? Dạ Xuất Vân lại nhếch miệng mỉa mai:
- Hai tên không mai này không phải đắc tội người thì cũng phải bị trừng phạt nghiêm khắc, trong tình huống không có cách nào khai mở tìm đến
chỗ của ta, lợi dụng ta để giải quyết phiền phức mà thôi.
- Chẳng lẽ ngươi không phải là như vậy sao? Lãnh chúa thứ tư của Úc Kim Hương các hạ thân ái của ta!
Một tia chớp phá tan lớp sương mù dài đặc chợt hiện lên trong đầu Hàn
Phi, trong lòng Hàn Phi nhất thời sáng như tuyết, cuối cùng hiểu rõ tại
sao Úc Kim Hương thoạt nhìn giống như cái bánh trứng vô cùng mê hoặc có
thể rơi vào đầu của mình.
Phải nói kẻ thùa của hắn, không
ngoài ai khác chính là Xuất Vân, đem mình đổ lên vị trí lãnh chúa này,
nhất định là hi vọng mình giải quyết mối phiền phức này.
Nhưng Hàn Phi dù sao cũng là quý tộc có công với đế quốc, cho nên sao
khi hắn đến thánh kinh tiếp quản lãnh địa, không ngừng có người nhắc nhở cảnh cáo hắn phải rời xa thành Úc Kim Hương, đế quốc không muốn vạch
trần chân tướng trong thời gian qua, cũng không có cần đến sinh mạng của mình.
Rất rõ ràng, tòa thành Úc Kim Hương là nơi không thể
để cho vị vu yêu này thống trị, trừ phi Hàn Phi có năng lực tiêu diệt
đối phương, hơn nữa chứng minh đối phương sẽ không thôi phát pháp thuật
cuối cùng, bằng không hắn không thể có có được thành Úc Kim Hương này.
Mấy lão già mà Dạ Xuất Vân nói, chắc chắn là thành giai trong đế quốc,
chuyện bọn làm không được, Hàn Phi càng làm không được, hắn mãi mãi cũng không có được cuồng vọng như vậy.
Tước tử các hạ, ngươi muốn thấy Y Y của ta không, nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất lương thiện nhất
trên thế giới này, cũng là nữ chủ nhân của tòa thành Úc Kim Hương, Dạ
Xuất Vân đặt chén trà xuống, chậm rãi ngồi dậy nói:
- Và ngươi cũng là vị khách đầu tiên của chỗ này kể từ hai trăm năm nay.
Trăm ngàn ý niệm chợt hiện lên trong đầu Hàn Phi, cho đến bây giờ, Dạ
Xuất Vân cũng không biểu lộ ra địch ý gì, mà y đưa đến chỗ này, chẳng lẽ thật sự chỉ là vì hành động của cô mịch.
Người không có bất
cứ tình cảm gì sẽ cảm thấy cô mịch sao? Hàn Phi cũng không biết, hắn chỉ có thể nhận ra thần tình trên mặt của đối phương chỉ là hoàn hoàn ngụy
trang, hai tròng mắt lạnh như băng hoàn toàn không thể đoán được vị vu
yêu này đang suy nghĩ gì.
- Đây là vinh hạnh của ta, Hàn Phi mỉm cười cũng đứng dậy theo, trong lòng đã dự liệu cho tình huống xấu nhất.
- Lão Uy, ngươi ra ngoài trước đi, không có dặn dò của ta không được vào, Dạ Xuất Vân quay lại nói nhỏ với quản gia:
- Ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói rõ với tước tử các hạ...
- Tuân mệnh, chủ nhân của tôi! Lão quản gia hướng về phía Hàn Phi hành lễ, sau đó lui ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Dưới dẫn đường của vu yêu, bước lên tấm thảm dài, Hàn Phi chậm rãi đi
tới dàn tế, cũng nhìn thấy người nằm trong quan tài thủy tinh.
Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, nàng khoảng chừng nhiều nhất là hơn hai mươi tuổi, bộ y phục trắng ngần khoác lên vóc người thon dài, da
trắng như ngọc phát ra quang hoa thánh khiết, hai mắt của nàng nhắm
nghiền, tóc dài rơi lả tả quanh người, hai bên có vô số Úc Kim Hương làm bạn.
Rõ ràng là đã chết hai trăm năm, trong cảm nhận của Hàn Phi nàng giống như là đang ngủ, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh dậy,
nhất định là Dạ Xuất Vân thi triển pháp thuật gì đó mới có thể duy trì
trạng thái như vậy.
- Tên của nàng là Phượng Y Y, là con cháu của Phượng thị, cũng là thánh nữ của giáo hội Quang Minh, không ai có
thể khả ái lương thiện hơn nàng, tuy ta mất đi tất cả tình cảm, nhưng
lại giữ được ký ức của mình, mỗi giây phút ở bên nàng ta đều nhớ rất rõ.
- Trận chiến năm đó, nàng dùng thần hồn của mình thôi phát ra nguyện
thuật kỳ minh quang, ngăn cản tra thi triển ma lực, nàng cho rằng làm
như vậy cứu được sinh mệnh của ta...
Nhẹ vuốt lên gương mặt người nằm trong quan tài thủy tinh, Dạ Xuất Vân nói nhỏ:
- Nàng thật là ngốc, chẳng lã không biết nếu nàng không còn, ta sống còn có ý nghĩa gì?
May mắn là, ta từ trong sách quang minh của nàng tìm được một phương
pháp làm nàng hồi sinh, chính là để nàng mất đi thuật kỳ nguyện quang
minh của sinh mệnh, một trong những pháp thuật cuối cùng của hệ quanh
minh.
Hắn phất tay, một cuốn sách dày bỗng nhiên xuất hiện
ngừng trước mặt, tản mát ra quang mang nhàn nhạt, đồng thời tự mở ra,
xoat xoát mở ra từng trang.
Hai con ngươi của Hàn Phi co rụt
lại, cuốn sách này cái bìa màu trắng ra, bên trong tòan là hồn ma, nghe
khẩu khí của đối phương, vốn là đồ của nữ tử Phương Y Y.
- Nếu ta không có nhớ lầm, pháp lực hệ quang minh và pháp lực hệ hắc ám không thể cùng tồn tại, Hàn Phi hỏi:
- Là một vu yêu như vậy, làm sao người có thể thi triển ra pháp thuật cuối cùng của hệ quang minh.
- Vấn đề này hỏi rất hay, vu yêu cười nói:
- Hắc ám và quang minh là không thể cùng tồn tại, ta nghiên cứu hơn một trăm năm, mới nghĩ ra một cách, một cách có thể thay đổi tất cả.
Ánh mắt băng lãnh nhìn vào mặt của Hàn Phi, phương pháp này nói đơn
giản cũng đơn giản, nói phức tạp cũng phức tạp, lấy cơ thể của ta bây
giờ vĩnh viễn không thể phóng ra pháp thuật quang minh, cách tốt nhất là đổi lấy một cơ thể người khác.
- Nhưng chỉ là không dễ dàng
như vậy, trước tiên ta phải tìm một cơ thể khá đẹp, có thể chấp nhận lực lượng thần hồn của ta nhập vào mà không bị phá vỡ, mà cơ thể đó phải
còn trẻ, ta dù sao cũng không thể biến thành một lão già mà sống cùng
với Y Y.
- Ta hiểu rồi.. Hàn Phi cười nói, đợi hơn một trăm năm, ta khóa cửa rồi, ta chắc chắn là người mà ngươi cần.
- Không sai, vu yêu cũng cười, cơ thể và lực lương của ngươi quả thật
rất hoàn mỹ, có trẻ tuổi lại có đủ lực lượng, chỉ cần ta dung hòa với
thần hồn của ngươi, ta sẽ có lại tất cả tình cảm đã mất.
Cuối cùng cũng đã rõ, Hàn Phi mỉm cười nói:
- Tình cảm của ngươi thật là đã mất hết rồi sao? Ta thấy chưa chắc,
không có tình cảm sao lại ở đây, còn muốn sống chung với Y Y của ngươi.
Vừa dứt lời, Hàn Phi đánh về phía vu yêu một chưởng!
Một chưởng này hắn đã sớm vận sức chờ lâu, tích tụ mười phần lực của
hỏa thật, trên nắm tay còn đang bốc cháy đám lứa sáng rực màu vàng.