Tay trái của vu sư khó khăn lắm mới đặt được lên đầu Hàn Phi, bàn tay
vốn trắng ngần thon dài, vừa nhìn thì đã biết người vốn quen được sống
sung sướng, cánh tay này đột nhiên phát ra một màn màu đen nhạt, một lớp phủ màu đen từ trong thịt lộ ra ngoài, thịt trong cánh tay đột nhiên
khô lại rồi biết mất, màu xanh bên ngoài biến thành da bao quanh cánh
tay khô, nhìn thấy vô cùng kinh khủng dị thường.
Nhìn thấy
mình sắp thành công, trong ánh mắt băng lãnh của vị vu đã từng xưng là
đã mất đi hết tất cả tình cảm, cũng bất giác lộ ra chút đắc ý.
Nhưng trong giây phút này, có dị biến bắt đầu!.
Vốn bị uy áp pháp trận áp chế thuần phục, Hàn Phi không thể động đậy
giống như có người từ phía sau lưng đột nhiên kéo đi, vừa kịp tránh được một chưởng của vu yêu.
Và mạch đao được hắn phóng ra trên
đất giống như con rồng khổng lồ ngủ say vừa thức dậy, bỗng nhiên giương
cao lên, đao phong sáng như tuyết mang thiên tiên chân hỏa màu vàng,
hung hãn không gì sánh bằng đâm vào ngực vu yêu, hoàn toàn xuyên thấu
qua pháp thuẫn hộ thể của y.
Mũi đao phong nhọn hoắc đâm xuyên qua lưng y, trên lưỡi đao chân hỏa còn đang cháy rực.
- Phá!
Hàn Phi quát lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên mặt đất phóng lên, hai
tay cầm lấy chuôi đao bất ngờ bay lên không trung đăm vào vu yêu, huyền
môn chân khí trong đan điền khí hải cuồn cuộn xuất ra nhập vào thân đao, thiên tiên chân hỏa ầm ầm trương lên.
Chỉ trong thời gian
như chớp mắt, Hàn Phi hoàn thành một lần xoay chuyển phản kích lại
chuyện tưởng rằng như không thể, đó là bởi vì vu yêu Dạ Xuất Vân nằm mơ
cũng không ngờ rằng lực lượng bản nguyên y có vốn không thuộc ở thế giới này, giống như vậy cũng không bị ràng buộc bởi những quy tắc của thế
giới này, tòa pháp trận cấm võ được chôn vùi dưới lòng đất này quả thật
có năng lực huyền bí, nhưng vô hiệu đối với thiên tiên chân khí của hắn.
Lực lượng của Hàn Phi phóng ra bị vu yêu dùng cái nhìn đầy sự mê hoặc
áp chế lại, dưới đòn phản kích, mạch đao xuyên thủng qua tâm can vu yêu, toàn lực thôi phát thiên tiên chân hỏa đem nó đốt thành tro.
Vu yêu nhìn mạch đao phóng tới trong không trung, hai mắt từ từ trở nên băng lãnh, y tựa hồ hoàn toàn không để ý đến tình cảnh của mình, nhìn
Hàn Phi gật đầu nói:
- Lực lượng của ngươi, luôn làm cho ta kinh giật, chỉ thế này, vẫn còn chưa đủ...
Đang lúc chữ cuối cùng từ miệng phát ra, vu yêu giơ cao cánh tay phải,
pháp trượng trong tay chỉ về phía Hàn Phi, linh tinh trên đầu trượng
trong nháy mắt bắn ra đường sáng màu đen trúng vào ngực Hàn Phi.
- Mâu chi hắc ám!
Khoảng cách giữa hai bên lại tiếp cận gần như vậy, Hàn Phi hoàn toàn
không thể chống lại đòn công kích này, trước ngực của hắn giống như bị
cái búa lớn nghìn cân hung hãn đập vào, cả người lẫn đao đều bay ngược
về phía sau, rơi xuống mặt đất cách đó khoảng năm sáu thước!
- Thịch!
Chuôi đao của mạch đao rơi xuống đất nhất thời phát ra tiếng nổ thật
lớn, dùng sức lực yêu ớt, Hàn Phi mới đứng vững lại, trước ngực của hắn
bị cháy đen một mãnh, khí huyết bốc lên phun ra một ngụm máu tươi!
Máu tươi này tạo thành một lớp máu trong không trung, trong nháy mắt
bốc cháy lên, ngọn lửa vàng rực trên không trung tạo thành một lá chắn,
ngăn chặn màn màu đen của vu yêu bay đến truy tập hắn.
Dưới
đòn phản kích của vu yêu, Hàn phi bị thương, máu không phun ra, nhưng
hắn lại đem lực lượng trong chân hỏa nhập vào trong đó, mượn lực lượng
của máu huyết biến thành chân hỏa, ngăn cản đòn phản kích kế tiếp của vu yêu, đây cũng xem là một tiểu xảo biết xoay chuyển trong chiến đấu.
Nhìn thấy vu yêu cách đó không xa từ không trung rơi xuống, Hàn Phi hít lấy một hơi khí dài thật sâu, thiên tiên chân hỏa trong kinh mạch nhanh chóng lưu chuyển, xâm lấn khu vực của lực lượng hắc ám.
Ánh
sáng màu lam của nước bỗng nhiên nổi lên ở chỗ vết thương trước ngực
hắn, đây là cách trị liệu vết thương của đấu khí thủy hệ, lúc này cuối
cùng cũng có công dụng, chỗ thịt bị thương được lớp nước bao phủ và dần
dần hồi phục lại.
Hắn và vu yêu, lại một lần nữa trong cuộc
diện giằng co, nhưng Hàn Phi vô cùng rõ, e rằng mình không thể chống đỡ
trong thời gian dài.
Bởi vì vu yêu này đã tu luyện hơn hai trăm năm, vu yêu nhập vào cảnh giới thần hồn quả thật mạnh vô cùng!
Lúc nãy một đao của Hàn Phi không chỉ đâm xuyên qua tim của y, lửa cháy mạnh làm trên đầu y mở ra một cái lỗ lớn, từ trước ngực hoàn toàn có
thể nhìn thấy tình hình sau lưng.
Cho dù là võ sĩ thần giai,
nếu bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ chết, nhưng cái này không tạo
bao nhiêu khó khăn cho vị vu yêu này, y vững vàng rơi xuống mặt đất,
chân hỏa đang thiêu cháy vết thương trước ngực nhanh chóng tắc đi, máu
thịt mất đi nhanh chóng hồi phục lại, quả thật là như không có chuyện
gì.
- Quên nói cho ngươi biệt... vu yêu nhàn nhạt nói:
- Tim của ta quả thật là nhược điểm của ta cần phải xâm hại, nếu tim bị đánh tan ta chỉ có thể quay về với Ma Thần Hắc Ám, cho nên ta móc nó ra bỏ vào trong cái hộp vận mệnh của ta, đặt ở một nơi rất an toàn.
- Ngươi sẽ không tìm được!
Không chết không diệt! Hàn Phi không tin mình đã chặc đầu của tên vu
yêu này rồi, đem thây bâm thành vạn mãnh e rằng cũng không thể nào tiêu
diệt được y, nói không chừng y có một phương cách quái quỷ nào đó nhanh
chóng sống lại.
Y đem nhược điểm của mình nói cho Hàn Phi,
nhưng nhược điểm này giống như trăng trong đáy giếng, hoa trong nước,
chỉ nhìn chứ không sờ được.
- Bạch cốt lao lung!
Vu yêu lại giơ pháp trượng lên, lớp khói màu đen từ trên người y nhanh chóng chui xuống đất, mặt đất chợt chấn động.
Hàn Phi cảm giác mắt cá ở hai chân căng ra, cuối đầu nhìn, một bộ xương tay không biết từ lúc này đã lộ ra, vững vàng nắm lấy mắt cá chân của
hắn, lực lượng rất mạnh đủ để bóp náp thành đá!
Từ bốn phía
xung quanh hắn, một từ cái ngà voi rất đẹp hùng dũng ầm ầm dựng lên,
trong nháy mắt tạo thành một cái lồng bằng xương trắng bao vây hắn.
Vu yêu rõ ràng là muốn nhất định phải đoạt cho bằng được cơ thể của Hàn Phi, trong tình huống lực lượng chiếm ưu thế tuyệt đối, vẫn dùng pháp
thuật vây chặc.
- Pháp lệnh hắc ám! Y giơ cao pháp trượng đi
đến trước cái lồng, trong đôi mắt đen kịt lộ ra lộ ra quang mang ma quái kinh dị, âm thanh nói ra biến thành lơ lửng, giống như là từ địa ngục
truyền lại:
- Thần hồn, trấn áp!
Đôi mắt của Hàn Phi
vừa chống lại quang mang phóng ra của vu yêu, trong mục quang của y chứa một loại lực lượng hồn siêu phách lạc, làm người ta không tự chủ được
mà từ từ ngã phục xuống.
Mục quang vừa chạm vào, tâm thân của Hàn Phi vốn vô cùng kiên định nhất thời hoảng hốt, thần hồn chợt biến
động, nhìn vu yêu không chớp mắt, hai tay hơi buông lỏng, mạch đao vốn
được nắm chặc trong tay bỗng rơi xuống đất.
Vu yêu từng bước
từng bước lấy tốc độ cực chậm đi về phía Hàn Phi, xương cốt bao quanh
người Hàn Phi từ từ biến mất, bóng đêm thoáng hiện trong mắt hắn càng
ngày càng nhiều, vô số lớp khói đen vờn quanh cơ thể hắn, cảnh tượng này chẳng khác gì so với cảnh ma quỷ trong truyền thuyết.
Con
mắt chính là cửa sổ của linh hồn, thông qua cửa sổ này có thể nhìn thấy
thần hồn, tâm thần của Hàn Phi bị pháp thuật hắc ám của đối phương chấn
áp, đang dần dần rơi vào bóng tối.
Trong tâm thần thức hải
của Hàn Phi, một nữa đã bị bóng đêm bao trùm, chỉ có tâm hạch của nguyệt khí hải vẫn còn phóng ra ánh sáng, gắt gao chóng lại sự xâm nhập của
bóng đêm.
Cái tâm hoạch này không chỉ là tồn tại ở thần hồn
của Hàn Phi, mà còn chỗ ẩn thân cuối cùng của Dạ Võ Đế, một khi rơi vào
tay giặc cả hai đều sẽ chết.
Chỉ là tới hoàn cảnh nguy hiểm
như lúc này, Dạ Võ Đế trong nguyệt khí hải đang trong trạng thái ngủ
đông vẫn không có hành động gì, dường như đã không có lực lượng phản
công, chỉ có thể mở trừng mắt nhìn hắc ám cắn vào quang minh.
Lúc này, Hàn Phi cảm nhận được bóng tối vô biên vô hạn đang vây quanh
mình, xung quanh là thế giới mờ mịt, nhìn không thấy bất cứ ánh sáng và
lối đi nào.
Trong lúc thần hồn lưu lạc, ký ức tam sinh đột
nhiên nhập vào thức hải của hắn, cuộc sống phàm tục bình thường ở kiếp
trước, kiếp trước con đường giang hồ lừa gạt giết chóc, còn kiếp này con đường của võ giã đã lộ ra rất rõ, một cảnh máu tươi đột nhiên hiện ra
trước mặt hắn.
Màn cuối cùng của ký ức chợt lóe lên đó là gương mặt của Hàn Bích Tuyền đầy vẻ lo lắng, nàng nhìn Hàn Phi, ôn nhu nói:
- Hàn Phi, thiếp và các muội muội đang đợi chàng trở về!
Đợi ta trở về, Hàn Phi chấn động cả người, tâm thần chợt kinh hãi
Ta sao thế này?
Ta đang ở đâu?
Sao có thể xảy ra tình cảnh thế này
Trong bóng tối, một đường ánh sáng hiện lên, giống như tia chớp chiếu
vào thức hải của Hàn Phi, tất cả những ký ức để trở về trong đầu hắn,
cũng lập tức hiểu rõ cuối cùng đã xảy ra chuyện gì!
Ta phải
quay về, ta phải đánh bại kẻ địch, trong đầu hắn giọng nói gào rít lên,
chiến ý tán loạn trong nháy mắt ngưng kết lại, một chút tâm hạch thần
hồn trong nguyệt khí hải phóng ra, khó khăn lắm mới đẩy được lực lượng
hắc ám xung quanh.
Trong ký ức, một đoạn văn tự hiện lên
trong thức hải của Hàn Phi, từng chữ từng chữ màu vàng kimtừ trong thần
hồn bay ra, xoay xung quanh Hàn Phi.
Những văn tự này Hàn Phi vô cùng quen thuộc, bất thình lình chính là một đoạn tâm pháp về tu
luyện thần hồn trong bí quyết huyền môn sinh tử quyết, lúc hắn rơi vào
cảnh giới nguy hiểm nhất, một cửa huyền môn công pháp vô cùng một lần
thôi phát ra thì tác dụng vô cùng kỳ diệu.
- Tại thần hồn, ngọn nguồn của lực lượng...
Hàn Phi đem tâm pháp vô cùng quen thuộc này nhớ lại mà thôi, hắn có cảm ngộ vô cùng săc sắc với chân ngôn bao hàm trong đó, thiên tiên chân khí trong đan điền khí hải tùy tâm pháp mà động, từ kinh mạch nhập vào
trong nguyệt khí hải, biến thành lực lượng thần hồn tinh thần nhất.
Lực lượng thần hồn của hắn tuy là đại thịnh, thần quang phóng ra, lực
lượng hắc ám bị triệt để bài trừ, đồng thời minh khí hải từ trong mắt
bắn ra phát động công kích.
Lúc này, vu yêu Dạ Xuất Vân đã
đứng trước mặt Hàn Phi, hai tay chạm vào nhau, giữa lúc vu yêu giơ cánh
tay trái lên chuẩn bị giở lại trò cũ, con mắt của Hàn Phi ban đầu vốn bị mơ màng bỗng nhiên hồi phục lại thấy rõ ràng, hai ngọn lửa màu vàng từ
trong mắt bắn ra, thẳng tắp rơi vào mắt của vu yêu.
A!
Vu yêu nhất thời kêu thảm lên một tiếng, giơ cánh tay trái lên dùng bào phục che cho hai mắt mình, dĩ nhiên là không dám đối diện với Hàn Phi.