Trời cuối cùng cũng sáng rồi. Mặt trời mọc ở phía Đông cao vạn trượng
chiếu rọi cả một vùng quê, hàng ngàn cây Úc Kim Hương dường như vừa trải qua một lễ rửa tội, đổi màu sắc ánh sáng khác.
Ngoài tòa thành Úc Kim Hương thông với con đường của cửa thành, một đám người vội vã đi tới.
Trong đám người này, có nam có nữ, có già có trẻ, có quý tộc hoa phục,
có võ sĩ khí phách trang nghiêm cũng có bình dân bình thường. Vẻ mặt của những người này vô cùng giống nhau, kinh ngạc, hiếu kỳ, lo lắng, nghi
ngờ, không có trường hợp cá biệt.
Sau khi tới cầu treo phía
trước, rất nhiều người không khỏi dừng chân lại. Trong này hầu như không có ai biết về câu chuyện và truyền thuyết của tòa thành Úc Kim Hương.
Cho dù ngày thường tòa thành này đối với đa số người mà nói cũng không
là cấm địa. Ai cũng không muốn dùng sinh mệnh của mình để đi kiểm nghiệm tính chân thật của những câu chuyện truyền thuyết đó.
Nhưng
trong đó có một số người lại không quan tâm bước lên cầu treo, chuẩn bị
tiến vào trong tòa thành. Mà đang lúc này, một thân ảnh bỗng nhiên xuất
hiện ở cửa thành.
- Hàn Phi!, Phi nhi! Ca ca
Những người bước lên cầu đó vừa nhìn thấy thân ảnh này, đều tràn ngập kinh
ngạc vui mừng, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười tận đáy lòng.
Hàn Phi có chút kinh ngạc nhìn đám người phía trước. Mở rộng hai cánh tay ôm chặt một cô gái chạy xông vào lòng mình:
- Bích Tuyền, các nàng sao đến đây?
Không chỉ là Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi và Hàn Hâm Nhi, Hàn Võ Quốc và
Hàn Thành Nghiệp và cả nhân tộc Hàn thị đều chạy tới. Phía sau bọn họ là người của trấn Thải Hồng như nam tước Hạ Lạc, trong đó còn có không ít
quý tộc trong trấn.
Hàn Vi Nhi và Hàn Hâm Nhi cùng chạy tới, hai tay ôm chặt cánh tay của Hàn Phi, Hàn Hâm Nhi thấp giọng nói:
- Ca ca, ca ca không sao thì tốt. Lúc sáng bọn muội nghe nói tòa thành
Úc Kim Hương xảy ra chuyện, cho nên mọi người lập tức đều vội tới đây.
Đang nói, vành mắt của nàng có chút đỏ, xem ra là rất lo lắng.
Nhìn thấy dáng dấp điềm đạm đáng yêu của nàng, Hàn Phi hận cánh tay không thể dài thêm để có thể ôm nàng vào lòng.
Trải qua cuộc chiến với vu yêu, Hàn Phi hiểu ra không ít sự việc. Lúc
này mỗi sinh mạng đều đáng quý, chuyện và người bên cạnh mới là đáng quý giá nhất, bằng không một ngày mất đi hối tiếc sẽ không kịp.
Dưới ánh mắt bao người, Hàn Bích Tuyền cũng áy ngại ôm lấy Hàn Phi lần
nữa, mặt nàng đỏ lên giãy giụa trong lòng Hàn Phi, còn trả lại cho Hàn
Phi ánh mắt khinh thường, nhưng là vô cùng ấm áp.
Hàn Võ Quốc và nam tước Hạ Lạc cũng vội chạy tới, trên cầu treo thoáng chốc không
ít người. Cầu treo này trải qua mưa gió nên tương đối mục nhất thời phát ra âm thanh “răng rắc”, nghe nhất thời có thể đổ nát.
Hàn Phi vội vàng nói:
- Ngoại công, nam tước Hạ Lạc, các người lui xuống trước đi, chúng tôi qua rồi nói.
Ở cửa đường trước cầu treo, mọi người xúm lại vây quanh Hàn Phi vồn vã luôn miệng hỏi Hàn Phi.
Dị trạng xuất hiện ở tòa thành Úc Kim Hương tối qua làm cả trấn Thải
Hồng kinh động. Tuy tình cảnh lúc đó không có kéo dài lâu, nhưng cảnh
tượng tráng lệ đó tin rằng chỉ cần người nhìn thấy thì sẽ không quên.
Mọi người đều không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng tin rằng nhất định có
liên quan với Hàn Phi. Vì theo tin tức của nam tước Hạ Lạc truyền đến,
Hàn Phi không có trong phủ lãnh chúa.
Ngoại trừ bọn họ ra,
còn có nhiều người cũng vội chạy tới, đa phần đều là cư dân trong trấn
và lính đánh thuê người mạo hiểm. Góp vui là thiên tính của loài người,
rất nhiều người đều đuổi không kịp muốn biết lúc đó xảy ra chuyện gì.
Hàn Phi giơ hai tay lên, ý bảo mọi người yên lặng.
Tuy hắn vừa tiếp quản Úc Kim Hương lĩnh, còn chưa thiết lập uy quyền
lãnh chúa. Nhưng là một cường giả cấp thiên không, không cần võ lực cũng mang khí thể của cường giả. Do đó mọi người rất tự giác im miệng, lắng
tai nghe Hàn Phi nói.
- Trước tiên, ta nói cho mọi người một tin tốt, Hàn Phi mỉm cười nói:
- Lực lượng bóng ma tồn tại hai trăm năm ở tòa thành Úc Kim Hương đã
được triệt để xua tan. Tin rằng sau này sẽ không còn xảy ra tình trạng
có người mất tích thần bí nữa!
Tin tức này quả thật chấn động một chút. Hai trăm năm nay, không phải không có người muốn khai giải bí mật của tòa thành Úc Kim Hương. Nhưng một số người dám mạo hiểm gần như tất cả ai vào đều không biết tung tích, ngoại trừ tăng thêm mấy phần
hung danh cho tòa thành ngoài ra không có thu hoạch khác.
Còn bây giờ chỉ mới tới chỗ này không chỉ một. Hàn Phi tinh kỳ đa điểm, một người một ngựa, lại tuyên bố vấn đề của tòa thành này được giải quyết
rồi, quả thật làm người ta có chút khó tin và chấp nhận. Phần lớn người
không khỏi nhìn nhau nữa nghi nữa ngờ. Nhưng cảnh tượng xảy ra tối hôm
qua lại là thật. Thánh lực quang minh dâng trào là tự thân mọi người thể nghiệm, những lời Hàn Phi nói có mấy phần đáng tin.
- Lãnh chúa đại nhân, là ngài ra tay xua đuổi lực lượng tà ác sao? Nam tước Hạ Lạc hỏi vấn đều quan trọng nhất của y.
- Nếu chỉ dựa vào mình ta nhất định sẽ không được, Hàn Phi cười nói:
- Công lao chủ yếu nhất thuộc về một bằng hữu của ta. Người là mục sư
của hệ Quang Minh, hay người chúng tôi liên thủ tiêu diệt hoàn toàn ma
vật hắc ám trong lâu đài.
Cái này chắc chắn làm mọi người lại tin tưởng mấy phần, dù sao cảnh tượng tối qua vẫn còn rõ ràng trước mắt mọi người.
- Lãnh chúa đại nhân ma vật hắc ám này đến từ đâu. Một số người mạo
hiểm trước đây đâu rồi, thi thể của bọn họ đâu rồi? một người mạo hiểm
lớn tiếng hỏi.
Hàn Phi lắc đầu nói. Những ma vật hắc ám này
là bị một pháp sư chết rồi triệu hoán từ thế giới vực sâu đến Chính bọn
chúng cắn những người mạo hiểm xông vào. Bọn ta may mắn mới có thể tiêu
diệt sạch những ma vật vô cùng hung ác này. Về phần những người mạo hiểm trước đó, bọn ta ngay cả tro cốt của bọn cũng không có phát hiện.
Trả lời như vậy hiển nhiên không thể làm những người mạo hiểm này cảm
thấy hài lòng. Lúc hắn tiếp nhận câu hỏi, giống như khoát tay nói:
- Ta sẽ làm một tờ văn kiện nói rõ cho công hội người mạo hiểm và công
hội lính đánh thuê. Đồng thời cũng mời hai đại công hôi này vào trú tòa
thành, nhất định tháng sau ta sẽ mở lại tòa thành.
Tuy vu yêu đã ngã xuống, ma vật hắc ám hoàn toàn tiêu diệt, nhưng trong tòa thành
này còn có rất nhiều bí mật, Hàn Phi không muốn để mọi người biết. Sao
có thể giải thích tỉ mỉ với một người mạo hiểm bình thường.
Mà trên thực tế rất nhiều chuyện e là hai công hội này vẫn luôn không
biết. Hai đại công hội vẫn luôn cảnh báo thành viên không được vào tòa
thành Úc Kim Hương, người không sợ chết luôn rất nhiều.
Mở
lại tòa thành? Vừa chuyển đề tài, lập tức làm dịch chuyển sự chú ý của
mọi người. Một tòa thành lớn như vậy nếu có thể sử dựng lại, với vị trí
địa lý đặc thù, e rằng rất nhiều người đều muốn vào thành.
Đương nhiên trước tiên phải đảm bảo thật sự chắc chắn tuyệt đối. Dù sao
các truyền thuyết về tòa thành thật sự đi sâu vào lòng người. Muốn mọi
người thoáng chốc chấp nhận sự thật thay đổi an toàn của tòa thanh e là
không dễ chấp nhận, cũng cần thời gian để chứng minh.
Hàn Phi đương nhiên có thể hiểu cách nghĩ của mọi người, y lớn tiếng nói:
- Ta mua nô bọc chiêu mộ người làm công, nội trong thời gian ngắn nhất
tu sửa tòa thành, đồng thời mở lại tháp linh pháp, tháp võ hồn và linh
pháp trận phòng ngự trong tòa thành. Mà trong khoảng thời gian tu sửa
này, ta vẫn luôn ở trong tòa thành.
- Phi nhi, một mình con, người ở tòa thành nhiều như vậy làm sao ở, Hàn Võ Quốc cười nói:
- Nhất tộc Hàn thị Thánh Kinh chúng ta tất cả dọn tới tòa thành trước.
Làm tộc trưởng nhất tộc Hàn thị, Hàn Võ Quốc có thể duy trì Thánh Kinh
Hàn thị suy sụp tới cực điểm đến bây giờ tuyệt đối vô cùng không dễ.
Năng lực hiểu biết của lão chắc chắn là không nghi ngờ, vừa nghe thì
hiểu được ý trong lời nói của Hàn Phi.
Muốn trọng chấn Thánh
Kinh Hàn thị, mãnh đất Úc Kim Hương này không thể nghi ngờ là một then
chốt. Úc Kim Hương lĩnh và tòa thành Úc Kim Hương càng là có chung nhịp
thở không thể tách rời. Một khi tòa thành Úc Kim Hương lĩnh khôi phục
lại phồn hoa như trước. Lãnh địa này và trọng hưng của gia tộc ngày một
ngày hai sẽ xong, lúc này Hàn Võ Quốc làm sao không thể đứng ra ủng hộ
Hàn Phi chứ?
Mà lão cũng càng tin tưởng lời nói của Hàn Phi. Hàn Phi nói không có vấn đề, thì nhất định không có vấn đề.
Về phần ba cô gái như Hàn Bích Tuyền càng không cần phải nói, tuyệt đối giơ hai tay tán thành.
- Lãnh chúa đại nhân, tôi cũng hy vọng có thể ở trong tòa thành. Vẫn
mong ngài nhận lời, phủ thứ hai chính là nam tước Hạ Lạc, y hoàn toàn
biểu hiện tố chất và trung thành nên có của một viên quân lãnh địa.
Và đội trưởng Thụy Nạp Đức Tạp và quan thuế vụ Tô Dương cũng biểu đạt ý giống vậy. Bọn họ sớm đã tuyên thệ trung thành với Hàn Phi, cùng Hàn
Phi vinh nhục, cũng thật lòng hy vọng Úc Kim Hương lĩnh có thể tiêu trừ
hung danh tái hiện huy hoàng.
- Đương nhiên không có vấn đề,
chỉ cần là cư dân trong trấn Thải Hồng chúng ta, bất luận là ai cũng có
thể ưu tiên mua bán nơi ở trong thành, Hàn Phi cười nói:
- Đương
nhiên giá cả vô cùng ưu đãi, nhưng thời gian chỉ giới hạn trong vòng một tháng. Ta sẽ sắp xếp người phân khu chỉnh lý các căn phòng trong tòa
thành ra, liệt ra tất cả các nơi để cho mọi người có thể lựa chọn.
- Đợi sau khi chỉnh lý xong, các ngươi có thể tìm nam tước Hạ Lạc và
quan thuế vụ Tô Dương xử lý, sau kỳ sau không còn giá ưu đãi.
Do sử dụng vật liệu cực tốt, tuy trải qua mưa gió và xâm lấn của người
mạo hiểm hai trăm năm, nhưng phần lớn kiến trúc trong tòa thành Úc Kim
Hương hoàn toàn không hư tổn, chỉ cần qua cọ rửa tu sửa tuyệt đối có thể ở cả đời. Còn những phòng thất biệt thự lớn nhỏ này bây giờ hoàn toàn
là của Hàn Phi. Hàn Phi bán chúng ra với giá thấp, chắc chắn là một cơ
hội cực kỳ hiếm có.
Ai cũng biết, giả như tòa thành Úc Kim
Hương khôi phụ lại phồn vinh, giá của những căn phòng này sẽ tăng thêm
mấy chục lần. Nhìn giá phòng của đế đô thì biết rồi, sao có thể không
làm người ta động tâm chứ?
Nhưng những người này là lo lắng vấn đề an toàn, ngoại trừ âm thầm hạ quyết định ra, người khác vẫn do dự không quyết.
Tình hình như vậy sớm đã nằm trong dự liệu của Hàn Phi. Hắn cũng không
để ý, mà trong đầu đã phác thảo kế hoạch xây dựng tòa thành Úc Kim Hương sau này.
Vì hắn tin, theo thời gian trôi qua, tất cả mọi
người ở đây sẽ hiểu, còn những người sợ hãi này sẽ hối hận không đưa ra
quyết định.