Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 311



Vì thực hiện kế hoạch của mình, Hàn Phi cần rất nhiều người, trừ bình thường chiêu mộ, thuê ra, mua nô lệ là cách có hiệu quả nhanh nhất. Gia tộc Hàn thị gia tộc sắp dời vào trong thành bảo cũng cần nhiều phó tòng, thị nữ.

Trên Cửu Thiên đại lục, các quốc gia bị cấm buôn bán nô lệ nhưng sự thật là giao dịch tràn ngập mùi máu này chưa từng ngừng lại. Nhiều quốc gia mắt nhắm mắt mở, bởi vì giao dịch kiểu này cung cấp nhiều lao động, nhân tài, nữ nhân giá rẻ cho quý tộc. Có một số quốc gia dựa vào buôn bán người nước khác kiếm lời to.

Người có thể buôn nô lệ ai nấy đều có bối cảnh sâu, sau lưng cửa hàng nào đó đều đứng vật khổng lồ. Chựo nô lệ trong Xuất Vân vệ thành có thể nói lớn nhất trong ba tòa vệ thành, một chủ thành nguyên đế đô. Mỗi ngày tràn đầy lưu manh. Đoàn người Hàn Phi, Hàn Thành Nghiệp, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng xuất hiện khiến một số người chú ý.

Dâm tục, tham lam, những người xung quanh nhìn chằm chằm khiến Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi khó chịu. Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi đều che khăn giấu đi dung nhan tuyệt sắc thì tình huống mới đỡ hơn chút.

Đoàn người Hàn Phi, Hàn Thành Nghiệp, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng mới đi vài bước thì một tên lấm la lấm lét tới gần, cúi đầu khom lưng cười nịnh nói.

Tên này nói với Hàn Phi:

- Vị đại nhân này, người định mua nô lệ đúng không? Ta biết ở đâu tốt nhất, ta dẫn người đi được không?

Ánh mắt của tên này rất sắc bén, lập tức nhìn ra Hàn Phi dẫn đầu.

Không đợi Hàn Phi đáp lại, Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng ở bên cạnh tức giận quát:

- Cút, chúng ta biết đi đường nào!

Tên kia giật mình, cụp đuôi nhanh chóng chạy đi, phút cuối không quên độc ác trừng Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng.

Phố phường đủ loại người, quảng trường lộ thiên bên ngoài Xuất Vân vệ thành có diện tích rất lớn, trên cỏ dựng lên vô số cái lều. Vài sợi dây thừng cộng với vải vóc là ngăn cách ra từng gian hàng, bên mua bán xem hàng tại chỗ, giao dịch liền tay. Tiếng ồn ào như cái chợ, tiếng kêu la, cò kè mặc cả không dứt bên tai.

Nơi này cách bến tàu bờ sông không xa, những nô lệ bị thuyền vận đến bị dây thừng cột lại như gia súc, có một số bị nhốt trong lồng sắt mặc người chọn lựa, cả nam lẫn nữ già trẻ lớn bé đều đủ cả. Có khuất nhục, tức giận, có bất đắc dĩ, tuyệt vọng nhưng càng nhiều người đã hoàn toàn chết lặng, mặc kệ người ta đánh giá mình.

Nhưng không phải tất cả đều là bán nô lệ, tại đây có nhiều Võ Sĩ mạo hiểm, nghệ nhân lưu lạc, thậm chí là Pháp Sư đê giai ở ven đường tìm một khối dựng lều, bên trên viết năng lực, sở trường của mình, hy vọng có thể tìm chủ nhân nuôi sống.

Hàn Phi đến đây trừ cần mua nhiều nô bộc ra còn hy vọng thuê một số nhân tài hữu dụng. Hiện tại Hàn thị gia tộc quá nhỏ yếu, rất khó hấp dẫn nhân tài trong đế đô gia nhập, dù có cũng chỉ là hạng ba đám thế gia quyền quý chọn sót lại.

Nhưng khi đến đây Hàn Phi mới biết đã suy nghĩ quá đơn giản. Cái chợ to như vậy, đi dạo một ngày chỉ nhìn đã không hết, bên trong quá nhiều người, muôn hình muôn vẻ, muốn tìm nhân tài thích hợp như biển rộng tìm kim.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng nói:

- Hàn Phi đại ca, ta quen quản sự một cửa tiệm tên là Nặc Đặc, cửa hàng Nặc Đặc xem như số một số hai tại đây, mỗi ngày cử hành một lần hội đấu giá.

- Thường bọn họ chỉ tiếp đãi khách quen, ta đi tìm hắn để xem có thể được một danh ngạch vào hội đấu giá không, nếu được thì tốt hơn là ở đây tìm lung tung.

Hàn Phi vui vẻ nói:

- Được vậy thì tốt quá rồi, đã làm phiền ngươi.

- Khụ! Hàn đại ca tuyệt đối đừng khách sáo như vậy.

Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng gãi đầu nói:

- Các ngươi đứng tại đây đừng đi đâu, ta sẽ nhanh chóng quay về.

Chờ khi bóng dáng cao to của Lôi tam thiếu gia, Lôi Trọng biến mất trong đám người, nhóm Hàn Phi, Hàn Thành Nghiệp, Hàn Bích Tuyền, Hàn Vi Nhi đi dạo xung quanh.

Chỗ này buôn bán nô lệ cơ bản là nhân tộc, ngẫ nhiên có một số Man tộc, dân bản sứ đại lục diện mạo kỳ lạ. Nghe nói trong tay buôn bán nô lệ loại lớn có giấu nô lệ Thiên Linh tộc, hải tộc, không phải người quen, khách quý thì sẽ không bày ra cho xem. Những tay buôn nô lệ và cửa hàng nô lệ có đội chuyên môn bắt nô lệ, nức tiếng xấu lẫy lừng trên đại lục.

Trước mắt Thiên Linh tộc, hải tộc có quan hệ căng thẳng với nhân loại cũng vì đám bắt nô đội mà ra, đương nhiên quan trọng nhất là vì ngàn năm nay nhân tộc liên tục khuếch trương, tạo thành uy hiếp cho hai tộc.

Đa số nô lệ là vật hy sinh trong chiến tranh hoặc gia tộc bị hủy diệt. Nhân tộc có nhiều quốc gia, giữa các bên mâu thuẫn phân tranh không dứt, có nhiều vương quốc quanh năm chiến tranh, thường hay cướp dân chúng hoặc tù binh nước địch xem như nô lệ buôn bán. Còn có một loại là gia tộc phạm tội lớn bị liên lụy thành nô lệ, những người này tố chất thường rất tốt, đặc biệt là nữ nhân trẻ tuổi trong gia tộc được hoan nghênh nhất chợ.

Hàn Vi Nhi đi bên cạnh Hàn Phi chợt lên tiếng:

- Ca ca nhìn gia đình bên kia kìa, thật tội nghiệp.

Hàn Phi nhìn theo hướng Hàn Vi Nhi chỉ, thấy bên cạnh một lều lớn có một Võ Sĩ sa sút mang theo hai đứa nhỏ đứng đó, trước mặt họ dựng một tấm giấy cứng viết mấy chữ ngoằn nghèo.

Vóc dáng Võ Sĩ vạm vỡ khôi ngô, tuổi chừng ba, bốn mươi, khuôn mặt gầy đen đầy râu, dường như đã rất lâu không cạo rửa. Y phục Võ Sĩ cũ nát, dơ bẩn, tay phải chống cây gậy.

Dù đã sa sút như vậy nhưng mắt Võ Sĩ sáng ngời chất chứa bi thương, tức giận và bất đắc dĩ, lúc nhìn đứa trẻ đứng cạnh mình thì tăng phần thương xót.

Hai đứa trẻ một nam một nữ cuộn mình dưới chân Võ Sĩ mờ mịt nhìn người qua đường. Hai đứa trẻ thanh tú, mặt mũi hơi giống nhau, rõ ràng là tỷ đệ. Nhưng bọn trẻ xanh xao vàng vọt, dinh dưỡng không đầy đủ, bộ dạng bi ai đúng là rất tội nghiệp.

Lòng Hàn Phi máy động, dẫn theo đám người Hàn Bích Tuyền, Hàn Thành Nghiệp, Hàn Vi Nhi đi tới trước mặt Võ Sĩ.

Nhìn nội dung trên miếng giấy cứng, Hàn Phi kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là Võ Sĩ đại địa? Đẳng giai gì?

Một Võ Sĩ đại địa dù là làm Dong Binh hay Mạo Hiểm Giả tự do cũng không nên lưu lạc đến mức này, không thể nuôi sống cả hai đứa con của mình.

- Là đại địa cao giai!

Mắt nam nhân trung niên Võ Sĩ lóe tia hy vọng, đáp lời Hàn Phi:

- Ta từng là một Võ Sĩ hải dương, nhưng bị thương nặng đã rớt cảnh giới, và một chân ta bị phế đi nó.

Lúc đầu trong giọng nói của nam nhân trung niên Võ Sĩ chất chứa kiêu ngạo, sau đó càng nói giọng càng trầm:

- E rằng ta không thể làm hộ vệ tùy tùng cho người, nhưng ta có thể làm đạo sư võ kỹ cho người hoặc người nhà của đại nhân. Yêu cầu của ta không cao, chỉ cần có chỗ cư trú để nuôi sống hai đứa trẻ là được rồi.

Thì ra là vậy. Hàn Phi đã hiểu. Nam nhân trung niên Võ Sĩ gặp trắc trở, tuy nhặt về một mạng nhưng gần như phế nhân, gã như thế này đừng nói là không Dong Binh đoàn nào chịu nhận, muốn làm một mình cũng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.