Hàn Phi không xa lạ lực lượng này, lực lượng ức chế đặc biệt cùng loại với võ linh trận. Không ngờ trong quầy rượu có cấm chế, thật hiếm thấy.
Bây giờ Hàn Phi tràn đầy chân khí toàn thân, loại áp lực lực lượng này không có ảnh hưởng gì với hắn.
Hàn Phi liếc một vòng quán rượu, đã hiểu tại sao có cấm chế.
Dù là ở đâu thì tiệm rượu trong thành thị là nơi tụ tập của đủ loại người, tiệm rượu Hắc Yêu Tinh cũng không ngoại lệ. Hàn Phi dám đánh cược là ở chỗ nào trên Cửu Thiên đại lục cũng không xuất hiện nhiều chủng tộc trong một tiệm rượu như vậy. Trong đó có vài người bộ dạng quái dị đến nỗi Hàn Phi không thể nhìn ra chủng tộc, Võ Sĩ, Chiến Sĩ, thủy thủ, Pháp Sư, Mục Sư, Mạo Hiểm Giả . . . Cơ hồ đều tụ tập tại đây.
Quan hệ giữa mấy chủng tộc đều hòa thuận. Giống nhân tộc, Man tộc trong trạng thái chiến tranh, đối địch, tuy chỗ này là dịa bàn của hải tộc nhưng quan hệ đối địch ngàn năm không có khả năng tan biến. Quán rượu có nhiều người như vậy, nếu không có thủ đọn hạn chế, một khi bùng nổ chiến đấu thì rất khó xử lý. Hạn chế đấu khí, pháp thuật, chỉ đấu tranh bằng nắm đấm, đao kiếm thì có thể dễ dàng khống chế, sẽ không lan đến vô tội.
- Quán rượu Hắc Yêu Tinh này là tiệm lớn nhất Trân Châu cảng, một năm không đến, buôn bán ngày càng tốt.
Thương nhân mập La Cách cảm thán rằng:
- Không biết mấy tên ta quen còn đây không, bọn họ đều là lái buôn tốt nhất trong thành, chắc có thể giúp chúng ta tìm đến thứ cần.
Trong quán rượu đương nhiên không thể thiếu gái bán bia mỹ diễm, nhưng gái bán bia chỗ này toàn là hải tộc xinh đẹp. Bọn họ mặc trang phục xinh đẹp xuyên qua trong đám người, tất cả đều có vóc dáng thon dài yêu kiều, biểu tình hơi kiêu ngạo.
Hàn Phi chú ý tới dù là khách nhậu gì cũng không ai dám động tay động chân, quấn quýt với nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh. Nếu là quán rượu trên Cửu Thiên đại lục thì đây là chuyện không thể nào.
Thương nhân mập La Cách thấy Hàn Phi chú ý đến nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh thì nói nhỏ:
- Nơi này khác với đại lục, không thể xúc phạm gái bán bia hải tộc, nếu không sẽ chọc rắc rối to. Nhưng nếu ngươi nguyện ý bỏ số tiền lớn thì sẽ lọt vào mắt xanh của các nàng, muốn âu yếm cũng được.
- Còn nếu ngươi muốn cái kia thì thật ra có thứ càng tốt hơn,chỗ dó chỉ cần có tiền, mặc kệ là chủng tộc gì cũng được.
Thương nhân mập La Cách tưởng Hàn Phi động tâm với mấyd nữ nhân bán bia xinh đẹp trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh, đây cũng là chuyện bình thường. Đi trên biển mấy tháng, nam nhân bình thường đều có nhu cầu. Thương nhân mập La Cách chỉ Hàn Phi không biết quy tắc nên mau chóng nhắc nhở, để tránh chọc phải rắc rối không cần thiết.
Hàn Phi vỗ vai thương nhân mập La Cách, cười nói:
- Biết rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống.
Tiệm rượu Hắc Yêu Tinh buôn bán rất tốt, chỉ có vài chỗ trống, không có ai đến kêu hai người Hàn Phi.
Nhưng may mắn là gần đó có một bàn có người tính tiền rời đi. Thương nhân mập La Cách thấy vội vàng bước nhanh đi qua chuẩn bị chiếm vị trí này.
Thương nhân mập La Cách đi vội vã, thình lình bên cạnh một bàn chân thò ra ngáng chân. Thương nhân mập La Cách không chú ý, bị vấp phải, té cái bịch.
- Ai da!
Dưới mặt đất tiệm rượu Hắc Yêu Tinh không trải thảm dày, toàn là tảng đá cứng lạnh. Thương nhân mập La Cách chỉ là người thường, té đầu rơi máu chảy, rụng một cái răng cửa. Thân hình to mọng nằm rạp dưới đất không lên nổi, bộ dạng cực kỳ chân vật.
người bên cạnh gây chuyện và đồng bạn của gã cười to. Hàn Phi đi theo phía sau thương nhân mập La Cách sa sầm nét mặt.
Người giơ chân làm thương nhân mập La Cách sẫy chân là một Võ sĩ của Man tộc, dáng người vạm vỡ, đầu trọc, cổ xăm hoa văn nói rõ thân phận của gã. Có bốn nam hai nữ ngồi cùng bàn với Võ sĩ của Man tộc, trong đó ba người rõ ràng là tộc nhân của thiên linh tộc.
Trên đường đến Lam Kình đảo thương nhân mập La Cách có nói nhiều tình huống trên đảo cho Hàn Phi nghe. Hải tộc đương nhiên là bá chủ, người khống chế không thể nghi ngờ rồi. Nhưng bởi vì thói quen sinh hoạt, thiên phú thể chất nên dù là lục tê hải tộc cũng chỉ sinh hoạt gần biển, không muốn bước vào khu đất liền. Lam Kình đảo có diện tích mấy chục vạn bình phương, trên thực tế bị bảy vương quốc hải tộc phân cách chiếm cứ không đến một phần năm. Còn lại toàn là rừng rậm, sơn mạch bao la. Hoàn cảnh cực kỳ độc đáo trên Lam Kình đảo khiến trong đảo thành chốn đào nguên của linh thú ở bên trong dựng dục ra các loại sinh linh kỳ lạ, trong đó không thiếu linh dược, tài liệu quý giá. Bởi vì hải tộc không muốn vào sâu trong đất liền nên tài nguyên trên Lam Kình đảo phong phú khó thể tưởng tượng.
Trăm ngàn năm qua, thông qua buôn bán trên biển, bốn chủng tộc trên Cửu Thiên đại lục không ngừng đưa người đến Lam Kình đảo. Lam Kình đảo giàu có hấp dẫn rất nhiều Mạo Hiểm Giả không tiếc xa xôi vạn dặm xuyên qua đại dương tới đây. Có rất nhiều người định cư trên đảo hình thành cách cục hiện nay.
Bốn chủng tộc trên Cửu Thiên đại lục rất giống dân tộc thiếu số tại Lam Kình đảo, Vốn số lượng nhân tộc nhiều nhất, nhưng từ khi quan hệ căng thẳng với hải tộc thì một số thế lực cấu kết với buôn nô lệ bị trục xuất, thanh trừ khỏi Lam Kình đảo. ánh mắt thiển cận, hành động đê tiện của những thế lực này liên lục đến người khác, khiến thế lực nhân tộc giảm mạnh, thua xa ba chngr tộc khác.
Nếu không phải đắn đo hải tộc cần nhiều vật phẩm đặc sản của nhân tộc thì những thương khách trên biển, thương nhân nhỏ căn bản không có khả năng được phép lên Lam Kình đảo buôn bán.
Bởi vậy nhân tộc địa phương, bao gồm thương khách trên biển, Mạo Hiểm Giả mới đến trên Lam Kình đảo đều có địa vị rất thấp, không chỉ bị hải tộc khi dễ mà còn bị người Man tộc, thiên linh tộc cưỡi trên đầu trên cổ. Nếu không phải thú tộc luôn ủng hộ nhân tộc thì sợ là nhân tộc rất khó sống tiếp trên Lam Kình đảo.
Bốn Man tộc, ba thiên linh tộc này có Võ Sĩ, Pháp Sư, cung tiễn thủ, hiển nhiên là đội ngũ Mạo Hiểm Giả tiêu chuẩn. Tổ hợp đội ngũ tương tự có khắp nơi trong tiệm rượu Hắc Yêu Tinh. Chắc chắn thương nhân mập La Cách và bọn họ không quen nhau, trêu cợt ác ý như vậy không phải muốn trả thù, thuần túy là vì tìm niềm vui.
Khách nhậu bên cạnh thấy hết. Tộc nhân hải tộc lộ nụ cười khinh miệt. Người Man tộc, thiên linh tộc cười không ngừng. Những đồng bào nhân tộc im lặng không nói, có người quay đầu đi như không thấy gì. Có người lộ vẻ mặt đồng tình nhưng không có bất cứ biểu thị.
Còn có chuyện càng quá đáng hơn.
Võ sĩ của Man tộc giơ chân làm thương nhân mập La Cách bị sẫy chưa thỏa mãn, chỉ vào gã, vênh váo hét to:
- Ngươi, thằng heo kia, sẫy chân ta còn không mau xin lỗi?
Rầm ròa!
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Võ sĩ của Man tộc mới dứt lời, một bàn tay mạnh mẽ từ đằng sau túm cổ gã, đột nhiên anhán xuống, Võ sĩ của Man tộc bất ngờ không kịp đề phòng đầu đập mạnh vào bàn rượu gỗ bày đầy rượu và thức ăn, có mấy tiếng đổ vỡ vang lên.