Người thiếu niên nào chẳng có nhiệt huyết, cảnh cáo của Hàn Thiên Quân đối với các võ sĩ đệ tử cũng là lời nhắc nhở, ngược lại càng như lời khích lệ. Vô luận là gia tộc truyền thừa nghìn năm nào, tinh thần võ sĩ cũng đã ăn sâu vào trong huyết mạch rồi. Vinh dự của gia tộc làm cho vô số các đệ tử gia tộc phải sôi trào, bọn họ làm thế nào có thể ở ngoài hội săn bắn này được?
Hàn Phi trong lòng cũng khẽ động, nhẹ giọng hỏi:
-Bích Tuyền tỷ, thi đấu thu thú của vương tộc này yêu cầu đệ tử gia tộc dưới 28 tuổi tham gia, không chỉ giới hạn đệ tử trong võ đường sao?
-Không sai..
Hàn Bích Tuyền nhàn nhạt trả lời:
-Chỉ cần đạt tứ giai, tuổi tác không vượt qua 28 tuổi là có thể tham gia được, không kể là đạo sư hay võ sĩ đệ tử, cho nên người của Hàn thị chúng ta phái ra mới ở hết chỗ này đây.
-Như vậy nói Bích Tuyền tỷ cũng có thể dự thi sao?
Thì ra Tô thị vương tộc hàng năm tổ chức thi đấu thu thú, không chỉ là hoạt động truyền thống đơn giản như vậy. Vương thất trải qua việc đệ tử tinh anh các gia tộc tập trung vào một chỗ, để cho bọn họ cạnh tranh, càng mong muốn từ trong đó tuyển chọn ra được một vài nhân tài ưu tú.
Đây cũng không phải là Tô thị muốn đào góc tường các gia tộc khác. Tô thị bình thường sẽ không can thiệp vào tình hình tranh đấu giữa các đại gia tộc, bảo trì cân đối cùng ổn định là sách lược vĩnh hằng bất biến của bọn họ.
Tô thị nhất tộc lúc nào cũng xuất hiện mỹ nữ, mỗi lần tới thi đấu thu thú, thiếu nữ thành niên trong tộc đều tới quan sát, rất nhiều người đã chọn được lang quân như ý trong đám đệ tử tinh anh của gia tộc. Dù cho đối phương có thê thiếp, chỉ cần song phương tâm đầu ý hợp, ủy thân làm bình thê cũng không có vấn đề gì, Tô thị vương tộc trong vấn đề này rất khoan dung.
Mà việc này đối với đại đa số đệ tử gia tộc mà nói, có danh lợi có mỹ sắc như vậy quả thực là một cơ hội hiếm có được, làm sao không cố gắng tham gia chứ. Thủ đoạn đám hỏi như vậy, làm cho Tô thị vương tộc vẫn duy trì quan hệ thiên ti vạn lỹ với các đại gia tộc, huyết mạch dung hợp vào một chỗ, địa vị vương tộc hiển nhiên không gì phá nổi.
Lúc nói tới đây, thần sắc Hàn Bích Tuyền có chút khinh thường, thân là nữ nhân nàng đương nhiên không thích thủ đoạn lợi thế bằng nữ nhân của Tô thị này, đường nhiên càng không muốn tham giai thi đấu này.
Hàn Phi nghe xong vẻ mặt cũng ngẩn ngơ, đây đâu phải là đại hội săn bắn gì chứ, rõ ràng là đại hội thân cận cơ mà! Nữ nhi Tô thị xinh đẹp hắn cũng đã từng nghe qua. Thử nghĩ một chút hơn mười thậm chí gần trăm nữ nhân thanh xuân xinh đẹp tập trung một chỗ, đó là phong cảnh mỹ lệ tới nhường nào à!
Chính lúc đang mơ màng thình lình bắp đùi hắn bị bẹo một cái thật đau, nếu không phải Hàn Phi có đấu khí hộ thể hắn nhất định bị bẹo đau tới mức nhe răng nhếch miệng ra mà kêu gào rồi.
Dù là như vậy, thì vẻ mặt của Hàn Phi cũng không khỏi có chút cổ quái, bên tai truyền tới thanh âm giận dữ của Hàn Bích Tuyền:
-Hừ! có phải đang nghĩ tới các mỹ nữ Tô thị đúng không? nam nhân các ngươi đều là một dạng cả, mặc kệ tuổi tác thế nào!
-Các nàng dù đẹp, chỉ sợ cũng kém Bích Tuyền tỷ đây…
Hàn Phi cười nói:
-Ta đối với mỹ nữ không có hứng thú, thầm nghĩ muốn một chút điểm cống hiến gia tộc mà thôi.
Không thể phủ nhận, nữ nhân luôn luôn dễ bị lừa nhất, vô luận là nữ vương, ngự tỷ hay là loli đi nữa, đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, nghe Hàn Phi nói như vậy Hàn Bích Tuyền quả nhiên chuyển giận sang vui nói:
-Nói thế còn nghe được…
Không chỉ có như vậy, nàng nhẹ nhàng phủi phủi lên nơi nàng vừa bẹo Hàn Phi:
-Còn đau nhức không?
Đương nhiên là không đau nhức lắm rồi, nhưng là ngọc thủ của nàng bắt đầu phủ lên trên, Hàn Phi nhất thời có cảm giác nhiệt huyết trào dâng, nhưng, cảm giác hẳn là phải trầm xuống rồi, một bộ vị gần nơi thân cận có rục rịch rồi.
Nhưng mà Hàn Bích Tuyền rất nhanh thu hồi tay lại, cười khẽ ha ha mấy tiếng mang theo đắc ý khi quỷ kế thành công.
…
Đồng thời với việc đệ tử võ đường Hàn thị tập trung ở nghị sự đường. Trong một thư phòng ở biệt thự rộng lớn phía tây thành nội Tắc Ân, một thanh niên quần áo màu đen chậm rãi bỏ sổ sách trong tay xuống.
Trung niên quản sự đứng trang nghiêm bên cạnh cạnh hắn không chút ho he, thần sắc lộ ra vài phẩn sợ hãi.
Thanh niên này khoảng chừng hai mươi tuổi, tóc đen mắt tím, hai mắt có viền mi rộng, khuôn mặt lộ ra vài phần kiên nghị, đôi môi hơi mân lên có chút đơn bạc, tướng mạo có thể nói là anh tuấn phi thường. Tay trái hắn vô ý thức gõ nhẹ xuống mặt bàn, đang lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Trong thư phòng lớn cực kỳ yên tĩnh này, đầu ngón tay gõ vào thanh gỗ lim thanh âm phảng phất như đập vào lòng quản sự, khiến cho trên trán hắn không khỏi chảy mồ hôi hột.
Trải qua một hồi, quản sự cảm giác như mình sắp hỏng tới nơi thì thanh niên rốt cuộc cũng mở miệng nói:
-Ngả Đức Lai quản sự, ngươi chưởng quản Vân gia võ phô đã bao lâu rồi?
Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Ngả Đức Lai quản sự dùng sức nuốt nước bọt xuống, cố gắng mở cái yết hầu có chút khô khốc của mình cung kích trả lời:
-Đại thiếu gia, đã có mười năm rồi!
Ngả Đức Lai là tổng quả của hai gian xưởng lớn cùng bốn gian võ phô của Vân thị nhất tộc vương đô Tắc Ân. Trên tay hắn cầm quyền quản lý cảu hơn một nghìn người, một năm có tới hàng trăm vạn đồng vàng qua tay. Là một người từ ngoài tới địa vị của hắn trong Vân thị là không thấp, không ít nghi trượng trưởng lão trong gia tộc đối với hắn đều vô cùng khách khí.
Thế nhưng trước mặt thanh niên đồ đen này hắn kính cẩn lắng nghe như một nô bộ vậy. Bởi vì đối phương chính là trưởng tử trưởng tôn của tộc trưởng Vân thị gia tộc, trực hệ trong trực hệ, hai mươi lăm tuổi thân là trưởng lão hội, được coi là người kế thừa Vân thị trong thời gian tới --- Vân Ngạo Thiên!
-Mười năm rồi…
Vân Ngạo Thiên thở phào một cái nói rằng:
-Mười năm nay, Vân thị võ phô của chúng ta vô luận là quy mô hay lợi nhuận đều mỗi năm mỗi tăng. Danh tiếng cũng ngày một lớn, phương diện này công lao của ngươi rất lớn, gia gia ta luôn rất tán thưởng ngươi.
-Thuộc hạ không dám, nếu như không có lão thái gia tài bồi, thuộc hạ cũng không có ngày hôm nay…
Ngả Đức Lai khom lưng sâu xuống, khích lệ của Vân Ngạo Thiên càng làm hắn thêm sợ hãi.
-Vì sao ta rời đi có hơn tháng, buôn bán của võ phô giảm đi hai thành, nhất là linh vũ khí thanh đồng cấp lợi nhuận kém đi tới ba bốn thành. Mấy tháng này phân nửa lợi nhuận cũng không có, ngươi có thể nói cho ta biết là vì sao không?
Thanh âm của Vân Ngạo Thiên chợt nghiêm khắc, Ngả Đức Lai tức thì mồ hôi đầm đìa, nhỏ giọng giải thích nói:
-Đại thiếu gia, ngài không biết, bên đường phía đông quảng trường tự do hai tháng trước có mở một Phi Thiên võ phô. Cửa hàng này rất nhỏ, buôn bán cũng rất ít, ngay từ đầu căn bản không có ai chú ý tới nó.
-Sau lại không biết thế nào, buôn bán của bọn họ tự nhiên tốt lên, ta phái người đi tìm hiểu một chút, thì ra Phi Thiên võ phô này chuyên bán linh vũ khí cấp thanh đồng. Giá của bọn họ có thể cao hơn của mọi người khác, thế nhưng phẩm chất của linh vũ khí là vô cùng tốt, đối với đề thăng uy lực của đấu khí hiệu quả đã không khác gì bạch ngân cấp, cho nên…
-Phi Thiên võ phô, chuyên môn cung cấp linh vũ khí cấp Thanh đồng.
Ánh mắt của Vân Ngạo Thiên ngưng trọng, lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa:
-Uy lực bạch ngân cấp, thật có vũ khí mạnh vậy sao?
Ngả Đức Lai nhanh chóng mang lên một thanh trọng kiếm: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Đại thiếu gia có thể nhìn, ta phải người đi mua tổng cộng 3 thanh, bởi vì muốn phá giải linh văn đồ đối phương sử dụng nên hai thanh bị phá, chỉ là mặt ngoài dùng bí ngân nên không có thành công.
Vân Ngạo Thiên không nói một lời tiếp nhận trọng kiếm, quán nhập đấu khí vào thử một chút, hỏa diễm bốc lên trên thân kiếm làm cho sắc mặt hắn có chút xấu xí:
-Thì ra là như vậy, quả nhiên là linh vũ khí cực phẩm, thực sự không thể trách ngươi toàn bộ được, tra ra đối phương lai lịch ra sao chưa?
Cửu thiên đại lục võ giả đông đảo, kinh doanh võ phô tự nhiên có lợi thế lớn. Thế nhưng lợi nhuận chân chính là linh vũ khí với giá cả đắt đỏ, mà linh vũ khí cấp thanh đồng được tuyệt đại đa số võ sĩ tuyển chọn. Vân gia bốn gian võ phô hàng năm có lợi nhuận một phần ba là kiếm được từ bán linh vũ khí cấp thanh đồng. Hiện giờ đột nhiên hiện ra đối thủ cạnh tranh lợi hại như vậy, thảo nào không làm cho Vân Ngạo Thiên kinh nghi.
Làm người đứng đầu tông tộc trong tương lai, Vân Ngạo Thiên đã nắm giữa một chút buôn bán của gia tộc từ rất sớm rồi. Nơi này chính là nơi đưa tới tài chính cho tông tộc, nếu như võ phô phi thường trọng yếu xuất hiện tình huống kinh doanh không tốt, như vậy hắn nhất định sẽ trở thành đối tượng công kích của những người đang mơ ước tới vị trí hiện giờ của hắn.
-Đã tra, Phi Thiên võ phô là do trực hệ đệ tử Hàn thị Hàn Thiên Kình mở ra, người hắn dùng cũng là trong gia tộc của hắn.
Ngả Đức Lai vội trả lời:
-Hàn Thiên Kình mười sáu tuổi, võ sĩ nhất giai, trong Hàn thị cũng không có bao nhiêu địa vị, thế nhưng có thiên phú buôn bán.
-Người này ta đã nghe qua, nhưng then chốt tuyệt không phải là hắn!
Vân Ngạo Thiên phất tay nói.
-Đúng vậy, đại thiếu gia. Chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp truy ra ai là người luyện chế ra những linh vũ khí này…
Ngả Đức Lai nói rằng:
-Hàn thị tuy rằng cũng có võ phô nhưng mà buôn bán của bọn họ chỉ giới hạn phục vụ trong gia tộc, cũng không trực tiếp cạnh tranh với chúng ta. Mà người ở bên trong Hàn thị của chúng ta cũng không phát hiện ra có sang sư gia tộc nào liên thủ với Hàn Thiên Kình.
-Nhưng mà, chúng ta có một phát hiện…
Ngả Đức Lai lấy từ trong lòng ra một quyển giấy, dùng hai tay dâng lên trên mặt Vân Ngạo Thiên nói:
-Người hợp tác với Hàn Thiên Kình rất có thể là hắn. Tên người này là Hàn Phi, hiện giờ cũng mới chỉ mười sáu tuổi, nhưng mà đã là một đại địa võ sĩ, hai tháng trước, Hàn Phi đi sang sư công hội hoàn thành chứng thực sang sư…
Vân Ngạo Thiên mở quyển sách nhìn kỹ một lần, sắc mặt từ từ ngưng trọng nói: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Mười sáu tuổi là đại địa võ sĩ sao, còn là một sang sư nữa? đã từng đánh bại Vân Phi Dương, Vân Vạn Hải, Vân Dược, rất giỏi! Hàn thị không ngờ có được một nhân vật như vậy, trưởng lão hội vậy mà không có phản ứng gì sao?
-Hàn Phi là người trong chi nhánh của Hàn thị, địa vị trong gia tộc thực sự rất thấp, ngoại trừ vài lần khiêu chiến ra, bình thường cũng rất điệu thấp.
Ngả Đức Lai nhỏ giọng nói rằng.
-Hừ! mấy trưởng lão trong nhà đã hồ đồ cả rồi!
Vân Ngạo Thiên chỉ vào quyển giấy, cười lạnh nói:
-Nhân vật như vậy nếu tùy ý để cho hắn phát triển xuống…
Một đoàn hỏa diễm cực nóng bỗng nhiên từ bàn tay hắn bốc lên, trong nháy mắt đã thiêu cuộn giấy thành tro tàn.
Ngả Đức Lai trong lòng run lên cúi đầu nói rằng:
-Ta biết làm sao, đại thiếu gia!
Sau đó, Ngả Đức Lai nghe thấy thanh âm của Vân Ngạo Thiên phảng phất như từ trên trời rơi xuống:
-Chuyện này ta cũng không biết, cũng không có quan hệ gì với Vân thị, hiện tại ngươi có thể đi về