Linh Vũ Cửu Thiên

Quyển 4 - Chương 86: Thánh chi phó dực



Khẽ cười nhẹ một tiếng, cho dù là cách một tấm khăn che mặt, cũng có thể nhìn thấy phong tình mê người. Nhưng là Hàn Phi cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu dung nhan phía sau tấm khăn che mặt này.

Nghe nói rất nhiều cửa hàng trong địa hạ thành này, đều có một vài món trấn điếm chi bảo. Bình thường sẽ không mang ra cho khách hàng phổ thông nhìn xem, chỉ có chủ quán khi nào thấy khách quý nghĩ đáng giá xuất ra mới hiển lộ mà thôi. Hiển nhiên một lúc mua hơn chín mươi vạn đồng vàng có tác dụng rất lớn.

Giao dịch bên trong địa hạ thành, mỗi ngày số lượng giao dịch không thể nghi ngờ là một con số thiên văn. Nơi này tuyệt đối không thiếu hào khách xuất ra mười vạn thậm chí cả trăm vạn đồng vàng. Thế nhưng giống như Hàn Phi có thể một lúc mua gần một trăm vạn đồng vàng truyền thừa linh tinh cũng có rất ít. Bởi vì những võ sĩ có tiền như vậy thường ở trong gia tộc hoặc công hội, mà mua ở đó thì càng có giá cả tiện nghi hơn nhiều.

Ví dụ như lúc Hàn Phi rời khỏi võ đường thì đã mua ba khỏa truyền thừa linh tinh ở võ các. Giá cả mua sắm ở đó bình thường chỉ bằng phân nửa nơi này mà thôi. Nhưng là tránh cho đệ tử đầu cơ trục lợi kiếm tiền, dựa theo quy định của võ các lúc mua xong phải đồng thời học tập tại chỗ mới được, sau này không thể học lại được nữa. Như vậy nếu nỗ lực trong chênh lệch chỉ 8/10 giá cả, số tiền tiết kiệm được cũng rất là nhiều. Đồng thời còn có thể bán điểm cống hiến lấy tiền cũng được, nếu không phải rời khỏi võ đường vĩnh viễn, Hàn Phi cũng không dùng nhiều tiền như vậy.

Thiếu phụ che mặt xoay người đi vào trong cửa hàng. Dường như không chút lo lắng linh tinh để bên ngoài sẽ bị Hàn Phi trộm đi một ít. Một lát sau nàng mới đi ra ngoài, trong tay cầm một cái rương màu đen tinh xảo.

Nàng đưa cái rương nhỏ tới quầy hàng trước mặt Hàn Phi chậm rãi mở ra nói: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

-Khỏa truyền thừa linh tinh này là một bằng hữu gửi cho ta bán dùm, chỉ có một viên, không có nhiều hơn.

Mộc rương mở ra, bên trong có một viên truyền thừa linh tinh màu trắng nhũ to gần bằng quả quýt. Cả vật thể này rất tròn, chỉ có một chút góc cạnh, nhìn qua như một viên trân châu đặc biệt, tản mát ra quang hoa chói mắt.

Ánh mắt của Hàn Phi lập tức bị hấp dẫn, dựa theo lời nói của đối phương đây là một viên truyền thừa linh tinh địa cấp. Nó nhìn qua lớn gấp đôi so với truyền thừa linh tinh mà hắn vừa mới mua.

Thiếu phụ che mặt giới thiệu nói:

-Bên trong nó phong ấn một đấu kỹ tên là Thánh Chi Phó Dực. Yêu cầu ngũ giai võ sĩ mới nắm giữ được, không có yêu cầu thuộc tính đấu kỹ, nó thuộc về đấu kỹ bay lượn!

Đấu kỹ bay lượn? chỉ cần võ giai đủ là có thể nắm giữ đấu kỹ bay lượn? lúc này Hàn Phi hầu như nghi ngờ lỗ tai của mình có phải đang nghe lầm hay không? Phải biết rằng bay lượn trên không là độc quyền của Thiên Không võ sĩ. Cho nên mọi đấu kỹ bay lượn đều là thiên cấp đấu kỹ. Thiên Không võ sĩ lục giai bằng vào đôi cánh đấu khí mà được gọi như vậy. Chưa từng nghe qua có ngũ giai võ sĩ có thể nắm giữ được đấu kỹ bay lượn. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Mặc dù trong lòng phi thường kinh ngạc, thế nhưng Hàn Phi cũng không nghi ngờ đối phương lừa hắn. Bởi vì trong địa hạ thành này tất cả các cửa hàng đều có danh dự. Hơn nữa viên truyền thừa linh tinh này thật hay giả chỉ cần thử một lần là biết ngay.

-Bao nhiêu tiền?

Hàn Phi hầu như không nghĩ ngợi đột nhiên nói một câu.

Chỗ tốt của đấu kỹ bay lượn là không thể hoài nghi, nó có thể giúp đỡ võ sĩ tới được những nơi mà võ sĩ bình thường không thể đặt chân tới được. Trừ phi gặp phải võ sĩ cũng có năng lực bay lượn giống như mình, bằng không trong chiến đấu hoàn toàn chiếm được thể chủ động cùng thượng phong, cho dù là chạy trối chết cũng tốt hơn nhiều lắm.

Tuy rằng nói tiến cảnh trên phương diện tu vi của Hàn Phi thần tốc, thế nhưng võ giai càng cao đột phá càng trắc trở hơn. Cửu Thiên đại lục hơn nghìn vạn võ sĩ, có thể đạt được trên ngũ giai cũng không được một phần vạn. Hắn cũng không biết lúc nào mình mới có thể đột phá được Thiên Không võ sĩ cảnh giới.

Ngược lại đột phá tới ngũ giai có thể hy vọng được, nếu như mình sớm có đấu kỹ bay lượn, thì lợi thế thật không nói hết.

-Khách nhân tôn quý, xin ngài không nên gấp gáp, xin nghe hết đã.

Thiếu phụ che mặt mỉm cười nói:

-Nhưng mà nó cũng có khuyết điểm. So sánh với đấu kỹ bay lượn thiên cấp mà nói, Thánh Chi Phó Dực tốc độ đấu khí biến ảo thành cánh cùng tốc độ phi hành tương đối chậm, độ cao cũng kém không ít!

Thì ra là như vậy, không bằng được cánh của thiên cấp! Hàn Phi lập tức thiếu hăng hái một chút, trong lòng không khỏi có một chút do dự.

Thiếu phụ tiếp tục nói rằng:

-Mặc dù như vậy, Thánh Chi Phó Dực cũng đủ cho hải dương võ sĩ chiếm ưu thế trong chiến đấu cùng giai. Hơn nữa trọng yếu nhát là, đấu kỹ này chờ khi ngài tấn chức thiên không võ sĩ mới có lợi. Nó có thể đồng tồn tại cùng sử dụng với thiên cấp đấu sí khác, tăng lên năng lực phi hành trên diện rộng. Đương nhiên tiêu hao đấu khí cũng nhiều hơn một chút. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "

Như thế thì thực sự không tồi! Ánh mắt Hàn Phi chợt sáng lên, việc này đại biểu cho việc có thể nắm giữ cái đấu kỹ này suốt đời rồi. Không giống như đê giai đấu kỹ rất nhanh chóng bị đào thải, nếu như có thể như vậy thì nó thực sự không tồi chút nào.

-Bao nhiêu tiền?

Hàn Phi lại hỏi một câu, trong lòng quyết tâm mua nó bằng được.

Thế nhưng câu trả lời của thiếu phụ che mặt làm cho hắn như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu:

-128 vạn đồng vàng!

Cái giá này quá đắt rồi! Cho dù là thiên cấp đấu kỹ hi hữu cũng không đắt tới như vậy. Hàn Phi nhất thời tâm lạnh đi một nửa, không chỉ nói hiện giờ trên người hắn không đủ tiền, coi như là có hắn cũng thà mua mười khảo truyền thừa linh tinh địa cấp còn hơn,

-Cái này, quá đắt rồi.

Hàn Phi lắc đầu cười khổ nói rằng:

-Ta không mua được.

Trong cửa hàng ở địa hạ thành không cho cò kè mặc cả, cửa hàng này cũng như vậy. Khỏa truyền thuwaflinh tinh này tuy rằng tốt, nhưng Hàn Phi cũng chỉ nhịn đau một phen.

Thế nhưng làm hắn không ngờ chính là, thiếu phụ che mặt trầm ngâm một chút rồi hỏi:

-Ngươi có thể bỏ được giá nào? Bởi vì là gửi bán, cho nên giá cả thực có thể thương lượng được, thế nhưng không được vượt qua giới hạn của bằng hữu ta.

Còn có thể trả giá? Cái này ngoài dự liệu của Hàn Phi, nhưng mà có thể trả giá như vậy không thể nghi ngờ là có thể nói chuyện rồi.

-80 vạn đồng vàng thế nào?

Hàn Phi hỏi qua một câu, nói thật cò kè mặc cả này tuyệt đối không phải sở trường của hắn. Nếu có tiểu mập mạp hỗ trợ thì tốt rồi, chỉ tiếc là lúc này cũng chỉ còn cách chém lung tung.

-Cái giá này không có khả năng!

Thiếu phụ che mặt mỉm cười, dùng khẩu khí không chút dao động nói.

Nói chuyện như vậy không thể được! Hàn Phi tỉ mỉ suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nói rằng:

-Một trăm vạn đồng vàng, ta chỉ có như vậy!

Làm một đao trảm xuống cho nhanh, nếu không phải là lợi thế của mình thì trực tiếp một chút. Một trăm vạn là tối đa Hàn Phi có thể bỏ ra được rồi. Về phần có được hay không hắn cũng không lo lắng nữa. Một đấu kỹ đặc thù như Thánh Chi Phó Dực, quả thực rất khó ra giá chuẩn xác.

Thấy thái độ của Hàn Phi phi thường kiên quyết, thiếu phụ che mặt trầm ngâm một chút gật đầu nói:

-Thành giao!

Một vạn linh tinh tệ trong chiếc nhẫn nạp vật biến mất, số tiền này có thể mua được một vạn mẫu ruộng tốt ở bình nguyên vàng này, mà chỉ có thể đổi được một viên linh tinh nho nhỏ.

Nhưng mà Hàn Phi tương đối thỏa mãn, bởi vì loại đấu kỹ này chỉ có thể ngộ khó có thể cầu được. Có thể mua được nó cũng là vận khí của hắn rồi.

Địa cấp đấu kỹ hắn có đã tăng lên mười hai khỏa rồi, trên người chỉ còn lại hơn mười vạn đồng vàng. Mặc dù số tiền này cũng đủ cho một quý tộc nhỏ ăn sung mặc sướng cả đời thế nhưng đối với người đã từng có hơn năm trăm vạn như Hàn Phi mà nói, số tiền này cũng như ở sát biên giới phá sản rồi.

Trên thực tế năm trăm vạn của Ái Đức Mông bá tước có thể nói là dùng hết toàn bộ rồi. Nhưng mà chỉ trong một tháng hắn cũng hoàn thành không ít đơn hàng linh vũ khí, buôn bán lời một khoản lớn. Bằng không hiện giờ Hàn Phi đã là một người nghèo rồi.

Sau khi mua được khỏa truyền thừa linh tinh, Hàn Phi đi về Hồng Ma Phường, ngủ một đêm ở tầng hai.

Thành Tắc Ân trận tuyết lớn thứ hai sau khi mùa đông tới đã dừng lại. Tuyết đọng trên mặt đất cũng không dày. Trời vừa sáng Hàn Phi đã rời khỏi khỏi Hồng Ma Phường, bước trên lữ trình về nhà.

Theo khí trời hiện nay, theo đoàn xe so với một mình cưỡi ngựa không thể nghi ngờ là thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà theo bản tính của Hàn Phi, cưỡi phi hỏa một mạch theo hướng tây, rất nhanh đã để lại Tắc Ân thành nguy nga ở đằng xa phía sau.

Tạm biệt vương đô! Lần thứ hai gặp lại sợ rằng cũng phải ba năm nữa. Một lời thề khắc sâu trong lòng hắn.

Đêm qua tuyết rơi làm cho vùng quê được phủ thêm một tầng màu trắng ngần. Dưới ánh mặt trời của ngày mới chiết xạ phát ra những quang mang đẹp mắt. Mặc dù trên đường còn có tuyết động, nhưng mà phi hỏa chạy như một mũi tên rời khỏi cung thỏa chí rong ruổi trên đường. Tuyết đọng cũng không chút nào ảnh hưởng tới tốc độ của nó, kình phong đập vào mặt đã mang đi một chút phiền muộn cuối cùng trong lòng Hàn Phi.

Biện rộng cá vẫy vùng, trời cao chim sải cánh! Kỳ thực rời khỏi võ đường đối với hắn cũng là chuyện tốt, tự do tự tại không bị ước thúc ngược lại có thể giúp hắn đề thăng được cảnh giới huyền công. Huyền môn sinh tử quyết lúc tấn chức tam trọng thiên, chỉ dựa vào khổ tu rất khó tiến cảnh được. Nó đối với thiên địa vạn vật, sinh tử luân hồi cảm ngộ cùng thể hội càng thêm trọng yếu.

Phi Hỏa là chiến lợi phẩm mà Hàn Phi đi theo đoàn xe đón dâu chém giết mã tặc trên địa phận quận Vọng Hải của Tạp Khăn Tư vương quốc. Lúc đó hắn đã tặng cho Hàn Bích Tuyền làm lễ vật. Lúc mang về Tắc Ân mới biết được đây là loại bảo mã hỗn huyết linh thú hiếm thấy được, phi thường trân quý.

Hàn Bích Tuyền tiến vào võ hồn tháp tiềm thu, Phi Hỏa giao cho Hàn Phi chăm sóc. Hắn rời khỏi võ đường đương nhiên phải mang theo nó, cũng trở thành phương tiện đi lại tốt.

Phi Hỏa không chỉ có năng lực chạy nước rút rất mạnh, hơn nữa có sức chịu đựng mười phần, một đường rong ruổi mấy trăm dặm cũng không chút mệt mỏi.

Lần trước hắn từ Tập Thủy thành cưỡi xe ngựa trạm dịch đi ngàn dặm xa xôi tới Tắc Ân, vừa vặn mất mười ngày. Lúc này dựa vào cước trình của Phi Hỏa, chỉ dùng thời gian ba ngày đã vượt qua Bình Nguyên màu vàng tiến vào vùng núi Tây Bắc. Nhưng là không có gặp đám cướp đui mù tiến tới đây cướp đường.

Tập Thủy thành đã ở trước mặt, nhìn tòa thành nhỏ sừng sững đứng sát biên giới rừng rậm. Trong lòng Hàn Phi không khỏi dâng lên một cảm tình ấm áp, nơi này mới là nhà của hắn!

Phi Hỏa dường như cũng cảm nhận được tâm tình của chủ nhân, bốn vó của nó vung lên nhanh hơn nhằm phía Tập Thủy thành. Nó hóa thành cơn gió xoáy vượt qua rất nhiều thương đội cùng người đi đường, rất nhanh chạy như bay trên đường lớn.

Ta đã trở về

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.