Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1264: Lưỡng cường chi chiến



- Ha ha.

Gia Cát Tây Phong mỉm cười, có thể nói được gì nữa đây, sợ là tất cả mọi người ở đây đều nghe hiểu cả rồi, nhưng có một số lời cũng chỉ có thể bóng gió chứ không thể nói thẳng ra được.

- Lần tranh tài tuyển chọn thập đại cường giả trẻ tuổi này, không ngờ Tam Tông Tứ Môn lại để bụng như vậy, các vị chưởng môn đều tới hết cả.

Công Tôn Hoá Nhai của Hóa Vũ Tông nhìn thấy mấy vị chưởng môn của Tam Tông Tứ Môn thì ánh mắt loé lên rồi nói.

- Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang chẳng phải cũng như vậy hay sao, đều đến hết cả mà.

Duẫn Ngạc của Vạn Thú Tông một thân trường bào màu màu vàng da thú, thân hình thô to, ngước mắt lên nhìn, liền liếc đám người của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, trong lúc vô hình còn mang theo một cỗ khí thế cường hãn.

- Đường đường là Vạn Thú Vương, đứng thứ tư trong thập đại cường giả lần trước, lần này đệ tử trong môn của ngươi không biết liệu có thể tiến vào được tới vòng thứ mấy đây.

Đồng Quy Tinh nói.

- Vậy thì phải xem Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang có bao nhiêu đối thủ đủ sức cạnh tranh cái đã, lần trước tiếc thay cho Đồng giáo chủ không thể tiến vào mười thứ hạng đầu, không biết lần này đệ tử trong giáo của ngươi có thể tiến vào được mười hạng đầu hay không nữa.

Tên Duẫn Ngạc này tuy rằng nhìn qua có vẻ thô tục không thôi, nhưng khi nói chuyện lại lộ ra một cỗ khôn khéo cẩn thận, ẩn theo chút ngấm ngầm hại người, mấy kiểu tranh giành của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang và Tam Tông Tứ Môn đã là chuyện diễn ra từ rất lâu. Lời của Duẫn Thâm cũng âm thầm ám chỉ thực lực của Đồng Quy Tinh không đủ, lần này nếu như đệ tử trong giáo của hắn vẫn không thể tiến vào được thập cường thì coi như mất hết cả thể diện.

- Xem ra lần này Vạn Thú Tông rất chắc chắn đây, ta muốn xem thử đệ tử của Vạn Thú Tông biểu diễn ra làm sao, cũng tiện cho bên ta học tập một phen.

Lữ Chính Cường vừa đi tới vừa lên tiếng.

- Hừ, Lữ Chính Cường, đệ tử Linh Thiên Môn của ngươi thì mạnh lắm chắc, chỉ bằng Linh Thiên Tứ Suất của ngươi, tuy là thực lực không tệ, nhưng ta từng nghe đồn là một tiểu nha đầu của Phi Linh Môn, chỉ cần một chiêu là đánh bại đại đệ tử của ngươi, vậy mà ngươi còn dám tới đây tham gia trận tranh tài thập đại cường giả này, cũng không sợ Linh Thiên Môn của ngươi mất hết mặt mùi à.

Vân Tiếu Thiên phe phẩy trường bào, thản nhiên liếc nhìn Lữ Chính Cường một cái.

- Vân Tiếu Thiên, ngươi có ý gì đây hả, nếu như không phục thì bây giờ chúng ta đánh một trận, đừng tưởng là ba mươi năm trước ngươi thắng được ta một chiêu, hiện tại động thủ thử còn chưa biết ai thắng ai thua đâu.

Lữ Chính Cường phất tay, đứng trước mặt Vân Tiếu Thiên, lại cứ hồn nhiên như không, cứ như sẽ lập tức xoắn tay áo lên đánh nhau luôn tại chỗ.

- Lữ Chính Cường, bản vương sợ ngươi chắc, không phục thì bây giờ đánh một trận xem sao, ba mươi năm trước ngươi đánh không lại ta, hiện tại cũng vậy mà thôi, đánh thì đánh, bản vương sợ ngươi chắc. Già rồi mà còn không biết xấu hổ, dám giành con rể với ta.

Vân Tiếu Thiên trừng mắt lên nhìn, cũng lập tức xoắn tay áo lên y hệt.

- Cái gì mà giành con rể của ngươi, đứa con rể kia là của ta, ai mà biết Vân Tiếu Thiên của ngươi có phải là đã tiến hành uy bi lợi dụ con rể ta hay không, đánh thì đánh, ta lại muốn xem thử xem thực lực của Vân Tiếu Thiên ngươi hôm nay tới mức nào.

Lữ Chính Cường tức giận trừng mắt nói.

- Vèo vèo!

Tiếng nói vừa dứt, cơ hồ là cùng lúc đó, hai đạo thân ảnh liền nhảy vọt lên không trung, thân ảnh nhanh như cắt, những người có thể nhìn rõ thân ảnh của hai người bọn họ sợ là chẳng có mấy người.

- Rầm rầm!

Trong nháy mắt tiếp theo, hai đạo thân ảnh liền trực tiếp giao thủ với nhau, hai người này mà đã muốn động thủ thì ai mà dám ngăn cản, Thiên Địa Các lúc này mặc dù cũng có một ít đệ tử đứng canh, nhưng cũng chẳng có ai dám bước lên can ngăn hai người này lại cả, Linh Thiên Môn và Vân Dương Tông đối đầu với nhau, người bình thường ai mà có tư cách để bước lên ngăn cản.

Đám người khác của Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang, Tam Tông Tứ Môn và Tứ Các Tứ Đảo đứng xung quanh lúc này chắc là cũng chỉ mong chờ được xem náo nhiệt mà thôi, Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất Trang và Tam Tông Tứ Môn này, mặc dù hiện tại đều tự đoàn kết với nhau, nhưng chỉ là khi phải đối diện với những thế lực từ bên ngoài tới mà thôi, bình thường thì không hề.

Hai người nháy mắt đã giao thủ với nhau, một kích liền lùi lại, cường giả Vũ Vương Linh Vương động thủ, lập tức phát ra một tiếng nổ lớn hung hãn như sấm rền, một mảnh không gian gợn sóng trực tiếp lan ra nhấp nhô, hai người giao thủ đều là ở trên không, cho nên không ảnh hưởng gì tới mặt đất cả, dường như trong lòng đều tự có chừng mực.

Đối với việc phụ thân của mình ra tay vào lúc này, hai người Vân Hồng Lăng và Lữ Tiểu Linh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn, mang theo vẻ khẩn trương nhìn về phía không trung.

- Vân Tiếu Thiên, ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi.

Giữa không trung, trường bào của Lữ Chính Cường bay phấp phới, trên gương mặt tuấn lãng bất phàm loé qua một nụ cười lạnh lùng, linh lực tuôn ra dữ dội, sau đó linh lực trực tiếp ngưng tụ lại trên lòng bàn tay thành một thanh trường đao màu trắng, thanh trường đao do linh lực ngưng tụ ra này rung lên, đao phong vừa chuyển, mũi chân lập tức điểm một cái lên không trung, trường bào tung bay, thân thể nhìn qua giống như một con đại bàng, lao nhanh như chớp về phía Vân Tiếu Thiên, trường đao do linh lực ngưng tụ thành liền rời khỏi tay, tựa như lực phách sơn loan vậy, trực tiếp xé rách không gian, mang theo một cỗ đao mang khổng lồ.

Linh đao vừa rời tay, không gian liền trực tiếp run lên, đao mang lướt tới một cách dữ dội, sau đó hung hăng cắm xuống.

- Hừ!

Thấy Lữ Chính Cường ra tay, Vân Tiếu Thiên cười lạnh một tiếng, trên bàn chân có ngân quang loé lên, thân hình rung lên một cái lập tức có một mảnh phong toàn được hình thành sau đó tản ra sau khi thi triển, chỉ là cỗ khí tràng này, so với do Lục Thiếu Du thi triển ra thì đúng là khác một trời một vực, trong nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của Vân Tiếu Thiên đã trực tiếp biến mất ngay tại chỗ.

Linh đao rạch phá không gian leo tới, sau đó hung hăng bổ một nhát thật mạnh lên không gian, khiến không gian gợn sóng trực tiếp lan ra, lúc này cả không gian liền chấn động lên, giữa không trung, có một khe nứt khổng lồ đang lung lay lan ra.

Nhìn thấy uy lực của một đao kia, đám người đứng bên dưới và ở xa xem náo nhiệt đều hít vào một ngụm khí lạnh, không ngờ tới còn chưa bắt đầu thì đã có thể nhìn thấy trận đối quyết cường hãn tới mức này, quyết đấu cỡ này mới thật sự là hiếm có.

Lữ Chính Cường bổ hụt một đao, mày hơi nhíu lại, nhưng cũng không cảm thấy quá mức kinh ngạc, tốc độ của Vân Tiếu Thiên hắn há lại có thể không biết, ánh mắt loé lên, ánh mắt sắc bén quét qua hư không, dường như phát hiện ra cái gì đó, trong tay lại ngưng tụ linh đao lần nữa, nói:

- Tốc độ nhanh dùng được cái rắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.