Mấy đầu ấu trùng đỏ như máu trực tiếp xuyên qua tay, mặt mũi, cổ của Triệu Vô Cực rồi chui vào trong cơ thể hắn.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, những vật kinh khủng này sau khi chui vào trong cơ thể Triệu Vô Cực, khiến cho làn da hắn phồng lên. Có thể nhìn thấy rõ ràng những ấu trùng này đang thôn phệ máu tươi của Triệu Vô Cực, từng tia máu dưới da Triệu Vô Cực bắn ra, giống như là trên da xuất hiện vết nứt vậy.
- Đi.
Lúc này trong tay Lục Tâm Đồng lại xuất hiện một đám vật kinh khủng khác, toàn thân đen kịt, cả đám lớn chừng ngón út nhanh chóng bao phủ về phía Triệu Vô Cực. Từng tia máu bắt đầu bắn ra.
Cả người Triệu Vô Cực bị cấm chế, không thể nói chuyện, chân khí cũng bị niêm phong, căn bản không thể phản kháng. Cơ mặt hắn lúc này liên tục co quắp, toàn thân run rẩy, vô số ấu trùng đỏ như máu vào độc hạt màu đen di chuyển trong cơ thể hắn. Từ lỗ mũi, lỗ tai, con mắt chui vào trong miệng. Lập tức trong con mắt, tai, miệng, mũi có máu tươi chảy ra.
Triệu Vô Cực kinh hãi tới mức ngay cả con mắt cũng muốn rớt ra, toàn thân co quắp, sắc mặt dữ tợn tới cực hạn. Ngay cả tiếng kêu thê thảm cũng không phát ra được. Cảnh tượng này khiến cho trong lòng mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Trên sân rộng lúc này cũng có không ít đệ tử Triệu Vô Cực, nhìn thấy cảnh tượng này cũng không có ai dám tiến lên. Người khác nhìn cảnh này có người thở dài, có đồng tình, có bi ai, cũng có người cho rằng đáng đời.
Không ít ánh mắt lập tức nhìn vào trên người Lục Tâm Đồng. Bọn họ thực sự không nghĩ ra nữ tử nhìn qua ôn nhu xinh đẹp này không ngờ lại có một mặt tâm ngoan thủ lạt như vậy.
Ánh mắt Triệu Vô Cực kinh hãi nhìn qua mọi người Vân Dương Tông trên sân rộng. Trong ánh mắt mang theo sự cầu xin, thế nhưng lúc này cũng không có ai để ý tới hắn. Ánh mắt kinh hãi kia nhanh chóng trở thành tuyệt vọng.
- Thiếu Du, con qua đây một chút.
Vân Khiếu Thiên nhìn Triệu Vô Cực trên mặt đất khẽ thở dài một tiếng rồi nói với Lục Thiếu Du.
Lục Thiếu Du nhíu mày, ánh mắt đánh về phía Tiểu Long và Lục Tâm Đồng rồi đi tới bên cạnh Vân Khiếu Thiên.
- Thiếu Du, Sư tổ của con có nói qua, lưu Triệu Vô Cực lại cho Vân Dương Tông, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống. Con có thể đưa ra bất luận một yêu cầu gì cũng được.
Vân Khiếu Thiên nhìn Lục Thiếu Du rồi nói.
Lục Thiếu Du ngẩn ra, trong lòng lập tức nghĩ tới việc Vân Dương Tông muốn lấy tin tức Vô Tự Thiên Thư từ trong miệng Triệu Vô Cực. Mà Triệu Vô Cực biết bảo vật của Lục gia chính là Vô Tự Thiên Thư. Tuy rằng quan hệ của hắn và Vân Dương Tông không tồi, thế nhưng nếu Vân Dương Tông thực sự biết Lục gia có Vô Tự Thiên Thư, đến lúc đó Vân Dương Tông sẽ làm thế nào hắn cũng không dám xác định. Vô Tự Thiên Thư có liên quan quá lớn, không phải là vật phàm. Ngay cả những gia tộc lánh đời cũng không ngừng tìm kiếm nó, tầm quan trọng không cần phải nói.
Nhớ tới Mông Kỳ San bị đánh chết, trong lòng Lục Thiếu Du không khỏi suy nghĩ. Lúc này ngẫm lại, lão tông chủ xuất thủ đánh chết Mông Kỳ San, sợ rằng cũng là bởi vì Triệu Vô Cực hô tên Vô Tự Thiên Thư. Vân Dương Tông sợ Mông Kỳ San tiết lộ tin tức Vô Tự Thiên Thư ra ngoài cho nên mới đánh chết Mông Kỳ San.
Ánh mắt Lục Thiếu Du không ngừng biến ảo, Mông Kỳ San này vì Vô Tự Thiên Thư trong miệng Triệu Vô Cực mà rời khỏi Vân Dương Tông. Hắn cũng không biết được rằng chính Vô Tự Thiên Thư đã hại chết hắn. Bằng không vừa rồi lão tông chủ cũng không đem hắn đánh chết.
- Chuyện này đương nhiên có tác dụng khác. Nói chung ta đáp ứng con, hắn tuyệt đối không thể sống sót mà rời khỏi Vân Dương Tông. Con có thể yên tâm, một khi giao Triệu Vô Cực ra con có thể đổi lấy một điều kiện với Vân Dương Tông. Chuyện này con chiếm tiện nghi khá lớn.
Vân Khiếu Thiên nói.
- Nhạc phụ, Lục gia và Triệu gia, liên quan như thế nào có lẽ người cũng biết. Không tự tay đánh chết Triệu Vô Cực làm sao có thể giải mối hận trong lòng con. Như vậy đi, điều kiện của Vân Dương Tông rất mê người, thế nhưng cho con thời gian suy nghĩ ba ngày. Cho dù giao Triệu Vô Cực cho Vân Dương Tông thì con cũng phải chăm sóc lão cẩu kia cho tốt, như vậy mới nguôi được giận.
Lục Thiếu Du nói.
- Được rồi, vậy thì chờ ba ngày sau.
Vân Khiếu Thiên nhíu mày rồi nói.
- Nhạc phụ, Triệu gia sắp xếp không ít người tiến vào Vân Dương Tông. Tuy rằng Triệu Vô Cực nói không phải là người của Triệu gia, thế nhưng dù sao cũng tới từ Triệu gia, sợ rằng sẽ có chút nguy hiểm. Nhạc phụ định làm thế nào đây?
Lục Thiếu Du nhìn Vân Khiếu Thiên nói.
- Đây có tính là điều kiện không?
Vân Khiếu Thiên nói.
- Đương nhiên không tính rồi. Việc này cũng liên quan tới Vân Dương Tông, tiểu tế chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi. Nhạc phụ không cần để ý tới.
Lục Thiếu Du giấu diếm sắc mặt nói. Những người Triệu Vô Cực sắp xếp còn lại trong Vân Dương Tông, từ trong đầu Triệu Vô Cực Lục Thiếu Du đã biết được, những người này quả thực không phải người dòng chính của Triệu gia, thế nhưng cũng là chi thứ, không thể buông tha cho bọn chúng được.
- Thiếu Du, con thành thật nói cho ta biết, thủ đoạn con vừa mới thi triển có phải là phân thân hay không? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
- Đây chỉ là một loại thủ đoạn nhỏ mà thôi, không tính là phân thân. Đây chính là một loại vũ kỹ đặc thù mà gia sư con sáng tạo ra. Nói trắng ra thì không có một chút kinh ngạc nào nữa.
Lục Thiếu Du đã sớm chuẩn bị lý do cho tốt, bí mật của Đại hồn anh đương nhiên hắn không thể bại lộ.
- Thật không? Đây quả thực không phải là thủ đoạn bình thường a.
Vân Khiếu Thiên hoài nghi nói. Cỗ sát khí ngập trời kia không phải là thứ bình thường có thể thôi động ra. Còn có cỗ phân thân kia, không phải là thứ mà thủ đoạn bình thường có thể tạo ra. Thân thể cực kỳ ngưng thực, cũng không giống như linh hồn.
Lục Thiếu Du mỉm cười, nói chung dù thế nào hắn cũng không thể nói ra bí mật của Đại hồn anh.
- A...
Lúc này trên sân rộng vang lên một tiếng kêu thê thảm.
Trên sân rộng, Triệu Vô Cực kêu lên mấy tiếng thê thảm, cảm giác đau đớn tột cùng không ngờ lại khiến cho hắn thoát khỏi cấm chế âm thành. Cả thân thể lúc này máu tươi nhễ nhại, ấu trùng đỏ tươi và độc hạt không ngừng di chuyển trên người hắn mang theo thịt nát cùng tia máu. Cảnh tượng vô cùng kinh khủng không nói nên lời. Một nữ đệ tử nhìn thấy cảnh tượng này trực tiếp nôn mửa.
- Lão cẩu, dám bắt mẫu thân ta, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Vẫn còn thứ lợi hại hơn chờ ngươi.
Ánh mắt Lục Tâm Đồng tràn ngập hàn ý nhìn Triệu Vô Cực.
- Lục Thiếu Du, tiểu súc sinh nhà ngươi, ngươi giết ta đi.