Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1539: Kinh mạch trọng điệp (1)



Trên bầu trời Đoan Mộc gia, một cỗ năng lượng trong thiên địa cuộn trào mãnh liệt, từng đạo năng lượng vô hình trong thiên địa hội tụ tạo thành một vòng xoáy trên một đình viện rồi tiến vào trong phòng. Đám người đại trưởng lão Đoan Mộc gia, nhị trưởng lão, tam trưởng lão, Đoan Mộc Y Y kinh ngạc nhìn về phía đình viện.

Trong nháy mắt cả không gian run rẩy, khí thế đột phá như vậy khiến cho mọi người kinh ngạc, bởi vì cỗ khí thế này cũng không giống bình thường.

- Hình như có người đang đột phá, hẳn là cấp bậc Vũ Vương.

Chúng cường giả Đoan Mộc gia kinh ngạc nói. Vũ Vương đột phá, lúc này cũng chỉ có mấy cường giả thần bí kia trong Đoan Mộc gia mà thôi.

Trong phòng, khí tức quanh thân Lục Thiếu Du càng ngày càng mạnh, dưới năng lượng vô hình trong thiên địa không ngừng cuồn cuộn tiến vào, cơ thể Lục Thiếu Du lúc này đang không ngừng lột xác nhỏ, gân cốt, lục phủ ngũ tạng, huyết mạch, trong cơ thể đều được cường hóa. Loại cường hóa này dựa trên cơ sở của Bất Diệt Huyền Thể, lần thứ hai lại được tăng cường không ít.

Mãi một lúc lâu sau, khí tức quanh người Lục Thiếu Du càng ngày càng mạnh, năng lượng vô hình trong thiên địa ba động ngày càng kịch liệt. Cuối cùng quanh thân Lục Thiếu Du, từng lỗ chân lông đều tham lam thôn phệ năng lượng vô hình trong thiên địa.

Cỗ năng lượng vô hình trong thiên địa kia, chỉ trong thời gian ngắn ngủi lập tức tiêu tán. Mà khi một tia năng lượng vô hình trong thiên địa tiêu tán thì chung quanh lập tức yên tĩnh trở lại.

Sưu Sưu.

Thế nhưng lúc này năng lượng vô hình trong thiên địa vừa mới tiêu tán lại đột nhiên lần nữa hội tụ tới. Thậm chí cảnh tượng so với vừa rồi còn mạnh hơn.

- Lại có người nữa đột phá.

Các trưởng lão Đoan Mộc gia đều cực kỳ kinh ngạc. Cỗ năng lượng bàng bạc trong thiên địa hội tụ khiến bọn họ không khó nhìn ra lại có Vũ Vương thứ hai đột phá.

Phù.

Trong phòng Lục Thiếu Du, Lục Thiếu Du thở ra một ngụm trọc khí, gợn sóng trong không gian trước người lập tức bị đánh văng ra. Đôi mắt nhắm chặt của Lục Thiếu Du bỗng nhiên mở ra. Một cỗ khí thế cường hãn cũng từ trong cơ thể tràn ra. Cỗ khí thế này so với trước đây còn cường hãn hơn gấp mấy lần khiến cho gợn sóng trong không gian rung động rồi lập tức tản đi.

- Vũ Vương tam trọng rồi.

Lục Thiếu Du vặn lưng, cảm nhận chân khí cường hãn hơn gấp mấy lần khi trước trong đan điền khiến cho hắn không khỏi mỉm cười một cái. Thôn phệ Thượng Quan Nguyệt Minh khiến cho bản thân đột phá tới Vũ Vương tam trọng. Thế nhưng cũng chỉ vừa đủ đột phá mà thôi, không dư một chút nào, thiếu chút nữa còn không đủ cho hắn đột phá tới Vũ Vương tam trọng.

- Mới là Vũ Vương tam trọng, còn chưa đủ a.

Lục Thiếu Du thì thào nói một tiếng, lúc này thực lực của hắn tuy rằng đã tới Vũ Vương tam trọng, thế nhưng vẫn còn xa mới đủ. Đối thủ hắn gặp phải càng ngày càng mạnh, Vũ Vương tam trọng căn bản vẫn còn không đủ. Gặp Vũ Vương bình thường hắn có thể chống lại, thế nhưng gặp phải cường giả tuyệt đối hoặc là Vũ Tôn thì còn kém xa.

- Ồ?

Lục Thiếu Du đột nhiên nhíu mày, bởi vì lúc này trong tâm thần Lục Thiếu Du đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí thế bàng bạc phóng lên cao.

- Vũ Vương ngũ trọng, đại ca cũng đột phá rồi.

Lục Thiếu Du nhíu mày rồi lập tức mỉm cười, từ khí tức Lục Thiếu Du có thể nhận ra có người đột phá Vũ Vương ngũ trọng, mà người có điều kiện phù hợp nhất chỉ có đại ca Dương Quá của hắn mà thôi.

Một lát sau, trong phòng của Như Hoa, Lục Thiếu Du đem Yêu linh đan thất giai trung kỳ cho Như Hoa rồi nói:

- Đây là Yêu linh đan, sau khi ngươi ăn vào có thể tăng cường phân nửa thực lực, có lẽ cự ly đột phá thất giai hậu kỳ cũng không còn quá xa.

- Đa tạ chủ nhân.

Như Hoa cũng không khách khí, khi trước Lục Thiếu Du luyện chế Yêu linh đan này nàng đã cảm nhận được nếu dùng đan dược này thì tu vi của nàng sẽ tăng lên không ít. Cỗ năng lượng bàng bạc trong đan dược khiến cho nàng run sợ, khỏa đan dược này tuyệt đối có thể tạo thành hiệu quả không nhỏ đối với nàng.

Bình thường yêu thú đạt tới tứ giai ngưng tụ ra yêu đan tốc độ tu luyện sẽ chậm lại không ít. Mà yêu thú muốn đề cao tu vi cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình tu luyện, còn có một chút thiên tài địa bảo phụ trợ. Về phần đan dược đề cao tu vi vô cùng thiếu thốn, thậm chí còn không có. Mà yêu thú thu được thiên tài địa bảo cũng không ít, cũng không phải yêu thú nào cũng có cơ duyên như vậy. Cho nên cơ hội ít càng thêm ít.

Đan dược tăng cường tăng cường tu vi khiến cho Như Hoa mừng rỡ không thôi, vốn nàng chỉ thuần phục Tiểu Long mà thôi, lúc này thái độ đối với Lục Thiếu Du cũng tốt hơn không ít.

- Ăn vào đan dược rồi luyện hóa đi. Sau này trở lại Phi Linh môn, Yêu linh đan cũng đủ cho ngươi dùng.

Lục Thiếu Du cầm Yêu linh đan trong tay giao cho Như Hoa, vốn Lục Thiếu Du muốn Tiểu Long ăn vào Yêu linh đan, tế nhưng Tiểu Long dường như đang tu luyện bí pháp thiên phú cho nên không có thời gian luyện hóa Yêu linh đan này.

Nghe nói trong Phi Linh môn còn đan dược như vậy khiến cho Như Hoa càng thêm mừng rỡ. Sau khi cung kính hành lễ với Lục Thiếu Du lập tức chuẩn bị bế quan ăn vào đan dược.

Lục Thiếu Du rời khỏi phòng Như Hoa, sau đó đi tìm Đoan Mộc Hồng Chí.

- Lục đại ca, thương thế của huynh thế nào rồi, có trở ngại gì không?

Đoan Mộc Hồng Chí nhìn thấy Lục Thiếu Du xuất hiện, ánh mắt sùng bái tới cực điểm. Mấy ngày trước, hình ảnh Lục Thiếu Du ngạo khí ngập trời trên sân rộng đã khắc sâu vào trong lòng hắn.

- Ổn rồi, hiện tại ta sẽ giúp đệ chữa thương. Sẽ rất đau, còn có thể nguy hiểm tới tính mạng, đệ có sợ không?

Lục Thiếu Du nhìn Đoan Mộc Hồng Chí hỏi, đau đớn khi dùng thông kinh tục cốt đan cũng không nhỏ. Một đứa trẻ mười hai tuổi, có thể chịu đựng được hay không quả thực vô cùng khó nói.

- Lục đại ca, đệ không sợ.

Đoan Mộc Hồng Chí kiên định nói, ánh mắt nho nhỏ nhìn về phía Lục Thiếu Du nói:

- Lục đại ca, huynh thực sự là tỷ phu của đệ sao?

- Đệ hỏi chuyện này làm gì?

Lục Thiếu Du mỉm cười, vỗ nhẹ đầu tiểu gia hỏa trước mặt một cái.

- Lục đại ca, nếu như đệ không chịu nổi đau đớn mà chết, huynh có thể đáp ứng đệ chiếu cố tỷ tỷ được hay không? Trước đây mỗi ngày tỷ tỷ của đệ đều cười, thế nhưng hai năm nay, từ khi cha qua đời, đệ thành phế nhân, tỷ tỷ đệ đã rất lâu rồi chưa cười. Lần trước đệ thấy tỷ tỷ đã cười trước mặt huynh, cười rất đẹp, cho nên đệ thấy huynh nhất định có thể chiếu cố tỷ tỷ đệ.

Đoan Mộc Hồng Chí nhìn Lục Thiếu Du, ánh mắt trong suốt, không có một chút tạp chất nào.

Lục Thiếu Du nhíu mày, mỉm cười nói:

- Yên tâm đi, có ta ở đây, tỷ tỷ đệ sẽ không có việc gì. Toàn bộ Đoan Mộc gia cũng không có việc gì.

- Lục đại ca, huynh đáp ứng đệ rồi sao?

Đoan Mộc Hồng Chí mỉm cười nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.