Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1990: Phân chia địa bàn (1)



Một lát sau, các đại sơn môn hễ ai có thực lực, địa vị nhất định đều đi vào đại điện trong màn đêm. Người các đại sơn môn được vào trong trừ cường giả Tôn cấp ra còn có đại trưởng lão, đại hộ pháp.

Trong Phi Linh môn chỉ có các cung phụng, đường chủ như Sát Phá Quân, Đông Vô Mệnh, Quỷ Tiên Tử, Thiên Thủ Quỷ Tôn, Bàn Hủy, Bàn Vân, Long Linh, Thiên Độc Yêu Long, Khấu Phi Yến, Hổ Viêm Thiên Vương, Lộc Sơn Lão Nhân tham gia. Trong trưởng lão chỉ có đại trưởng lão Trịnh Anh, Lưu Ngân Hà, Thiểm Điện Báo Ngô Dũng, Khoái Kiếm Vương, Thiên La Viêm Vũng Tả Thiên Khung, Linh Vũ Song Quái, ít ỏi mấy người có mặt.

Trịnh Anh trên danh nghĩa là đại trưởng lão nhưng ngồi trong đại điện, khí thế vô hình bao phủ làm Trình Anh nơm nớp lo sợ, toàn thân bứt rứt.

Rất nhiều cường giả, chủ các đại sơn môn, Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Đạm Thai Tuyết Vi, Lạc Kiến Hồng, Kim Sí Vương, Hắc Linh Vương, Âm Dương Vương, Tiêu Dao Vương, Thiên Ưng Công Tử ngồi ngay ngắn. Trong đại điện này những vị khách đang ngồi toàn là nhân vật chấn động một phương.

Trong đại điện còn ba người khác, thân phận khá lúng túng. Là Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai. Lục Thiếu Du đã giải cấm chế cho ba người, có thể hoạt động tự do nhưng chân khí vẫn bị khóa, chỉ có thể hoạt động tứ chi.

Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai mặt xanh mét nhìn trân trân đám người trong đại điện. Khuôn mặt ba người tái nhợt, mờ mịt, trong thời gian ngắn mọi thứ đều thay đổi, hoàn toàn khác với kế hoạch ban đầu của họ.

Mọi người trò chuyện một lúc rồi lục tục ngồi xuống. Đám người Mang Linh Tôn Giả, Vân Phi Hồng ngồi cao một chút. Lục Thiếu Du làm chủ nhân nhưng khá nhiều trưởng bối có mặt, thế là hắn khiêm tốn ngồi ngang hàng. Nhưng trong lòng mọi người biết rõ Lục Thiếu Du mới là nhân vật chính.

Lục Thiếu Du nói với ba người Gia Cát Tây Phong, mắt lộ ý cười:

- Gia Cát trang chủ, Đồng giáo chủ, Công Tôn tông chủ, các người cũng ngồi đi, đừng gò bó quá.

Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai liếc Lục Thiếu Du, cảm giác nụ cười của hắn làm lòng bọn họ sợ hãi. Mọi chuyện xảy ra, ba sơn môn bị đánh bại, nhiều cường giả chết đều tại Lục Thiếu Du.

Ba người nhìn Lục Thiếu Du, mặt trắng bệch ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục Thiếu Du quét mắt qua mọi người, mỉm cười nói:

- Các vị trưởng lão, chưởng môn, hôm nay chỉ nói ngắn gọn. Chắc đã đánh giá, tính xong tổn thất của sơn môn các vị rồi?

Các đại môn phái tổn thất đều do ba sơn môn bồi thường.

Tiêu Dao Vương lớn tiếng nói:

- Đã tính xong xuôi!

Mắt Tiêu Dao Vương lóe ý cười. Tổn thất trong đại chiến toàn do bên thua gánh vác, lần đầu tiên Tiêu Dao Vương thấy chuyện như vậy, chắc sẽ được chia nhiều ích lợi.

Thiên Ưng Công Tử lên tiếng:

- Đã tính xong.

Tổn thất thương vong của các đại sơn môn sớm tính xong hết, mọi người đều biết mục đích tới đây làm gì, là thịnh hội phân chia ba sơn môn, nên ai nấy rất sung sướng.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Các vị đã tính rõ ràng vậy hãy đưa lên cho Gia Cát trang chủ, Đồng giáo chủ, Công Tôn tông chủ của chúng ta xem đi. Nên bồi thường thì phải bồi thường.

Kiếp trước cũng vậy, sau đại chiến thế giới, quốc gia thua trận dĩ nhiên phải bồi thường mọi tổn thất.

Nghe Lục Thiếu Du nói, cơ mặt Gia Cát Tây Phong,Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai co giật, cắn răng ngậm bồ hòn. Cường giả cấp trên đã đồng ý, bọn họ chỉ cần gật đầu cho có. Tiếp theo đại điện khá náo nhiệt, cường giả đại trưởng lão, đại hộ pháp của các môn các phái báo lên tình huống thương vong tổn thất của các đại sơn môn, đều đăng ký rõ ràng, không báo khống. Ba sơn môn phải bồi thường, ai cũng hiểu nếu ép gấp quá sẽ không hay. Nhiều sơn môn có mặt, tự hiểu thương vong bao nhiêu, vì mặt mũi nên sẽ không có kiểu lòng tham không đáy.

Hoa Mãn Ngọc cũng đưa danh mục đăng ký thương vong của Phi Linh môn bày ra trước mặt Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai.

Lục Thiếu Du nhìn ba người:

- Ba vị, những thứ này là tình huống thương vong của các đại sơn môn chúng ta, làm phiền ba vị hãy bồi thường.

Gia Cát Tây Phong trầm giọng hỏi:

- Lục Thiếu Du, vậy thương vong của Lan Lăng sơn trang thì tính sao?

Thương vong của những sơn môn đòi bồi thường, nhưng tính ra thì ba sơn môn mới bị tổn thương rồi nhất.

Lục Thiếu Du vung trường bào, tay đập xuống ghế:

- Ta nói rồi, thương vong của các ngươi là tự chuốc lấy, bị tổn thất là lỗi của các ngươi đã khiêu chiến trước!

Đã đến lúc này thì Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai chỉ là bình hoa, không đến lượt bọn họ làm chủ.

Đồng Quy Tinh nhìn Lục Thiếu Du chằm chằm, ánh mắt oán hận nhưng đành bất lực:

- Loại thương vong này làm sao bồi thường? Không lẽ kêu ba sơn môn chúng ta bồi thường người cho các ngươi?

Ba người biết rõ lúc này mình chỉ là bình hoa, không quyết định được gì.

Cường giả các đại sơn môn tập trung nhìn Lục Thiếu Du, tình huống thương vong này đúng là không biết làm sao bồi thường, nhưng mọi người có nghĩ được vài ý kiến.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói:

- Về các ngươi bồi thường người cho chúng ta thì khỏi đi.

Lục Thiếu Du tiếp tục bảo:

- Các đại sơn môn thương vong về người đều tốn nhiều tài nguyên bồi dưỡng ra, vậy hãy bồi thường tài nguyên tu luyện là được.

Tiếp theo Lục Thiếu Du đề nghị việc bồi thường biến thành đan dược, vũ kỹ, linh kỹ, linh dược, tóm lại thứ gì đáng giá là được.

Tất nhiên các đại sơn môn không có ý kiến gì, nhưng đám người Gia Cát Tây Phong biểu tình cực kỳ khó xem. Ba sơn môn đã bồi thường rất nhiều. Đại chiến lần này nhiều cường giả ba sơn môn chết, tất cả trữ vật giới chỉ rơi vào tay các đại sơn môn, đó là thu hoạch kinh người. Huống chi người các sơn môn chết thì trữ vật giới chỉ không chui vào túi ba sơn môn, cộng thêm ba sơn môn đã thất thảm trọng, hiện tại còn bắt bồi thường, đây đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, nhà dột còn đổ mưa.

Nhưng bọn họ không còn cách nào, thực lực không đủ thì đành chấp nhân. Tuy Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai đã rơi vào tay Lục Thiếu Du nhưng chưa khuất phục, còn muốn trả giá.

Lục Thiếu Du không phản đối ba người cò kè mặc cả. Không khí thế này rất tốt, mình ra giá tất nhiên phải cho người trả giá, buộc ba sơn môn chặt quá thì không hay. Cò kè mặc cả chứng minh ba sơn môn đã mặc nhận tất cả, đây là khởi đầu tốt.

Lục Thiếu Du không tham gia vào quá trình mặc cả. Tuy Phi Linh môn thương vong cũng nhiều nhưng không có bao nhiêu cường giả chết, cộng thêm Phi Linh môn góp nhặt trữ vật giới chỉ nhiều nhất, giết mười mấy cường giả Tôn cấp thu hoạch trữ vật giới chỉ lớn nhất đều nằm trong tay Lục Thiếu Du. Cho nên Lục Thiếu Du không vội vàng việc bồi thường, có vài chuyện nên để các đại sơn môn làm.

Trong đại điện là Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Lạc Kiến Hồng, Kim Sí Vương, Hắc Linh Vương, Âm Dương Vương, Tiêu Dao Vương, Thiên Ưng Công Tử đấu miệng với Gia Cát Tây Phong, Đồng Quy Tinh, Công Tôn Hóa Nhai. Trận đấu võ mồm ngươi qua ta lại, toàn giằng co vấn đề bồi thường. Từ đan dược đến vũ kỹ, từ linh kỹ đến linh dược, cái gì đều có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.