Thủy Nguyệt mặc một bộ váy dài, trên vai có một dải lụa mỏng, có vẻ ôn nhu. Trên không mặt không có một chút phấn son nào, tuy rằng mộc mạc thế nhưng lại toát lên vẻ ưu nhã.
- Sư muội không dám. Muội hoan nghênh còn không kịp mà.
Mộ Dung Lan Lan mỉm cười, thanh âm mang theo ba phần kiều mỵ.
- Huyền Linh Chân Kinh của sư muội dường như lại có tinh tiến. Chúc mừng muội.
Kính Hoa nhìn Mộ Dung Lan Lan, cảm nhận khí tức trên người sư muội lập tức cảm thấy ngoài ý muốn. Thực lực của sư muội nàng không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy.
- Chỉ có chút tiến bộ mà thôi.
Mộ Dung Lan Lan mỉm cười nói, dường như bởi vì tu luyện Huyễn Linh Chân Kinh cho nên nụ cười của nàng cũng mang theo sự vũ mị giống như trời sinh. Sợ rằng người bình thường nhìn thấy nụ cười này trong lúc bất tri bất giác sẽ bị hấp dẫn.
Thủy Nguyệt nhìn Mộ Dung Lan Lan nói:
- Sư muội, muội đang cố ý chờ chúng ta đúng không?
Hai mắt Mộ Dung Lan Lan sáng lên, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
- Chúng ta vừa mới từ Cổ Vực trở về.
Kính Hoa lại nói:
- Cũng đã gặp được Kinh Vân.
- Sư tỷ, hiện tại Kinh Vân thế nào rồi?
Mộ Dung Lan Lan lập tức kéo tay hai người Kính Hoa, Thủy Nguyệt rồi hói.
- Sư muội, muội không cần lo lắng. Có La Lan thị sủng ái nó như thế, nó sống vô cùng tốt. So với lần trước cũng cao hơn không ít, ngày càng thông minh.
Thủy Nguyệt nói.
- Đâu chỉ có vậy, tiểu gia hỏa kia vô cùng xảo trá. Mấy trưởng lão, hộ pháp các phái khác tới Phi Linh môn đều không thoát khỏi tay của tiểu gia hỏa kia.
Kính Hoa cười nói.
- Thật sao?
Mộ Dung Lan Lan mỉm cười, tuy rằng không được nhìn thấy, thế nhưng nghe thấy hai vị sư tỷ nói vậy, trong đầu cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng nghịch ngợm, đáng yêu của tiểu gia hỏa kia.
Một lát sau, nhìn Kính Hoa, Thủy Nguyệt rời khỏi. Mộ Dung Lan Lan nhìn vầng trăng sáng trên trời, khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
Thế nhưng ngay lập tức Mộ Dung Lan Lan lại thở dài, càng nghĩ tới lời nói của hai vị sư tỷ về tiểu gia hỏa, trong lòng lại càng nhớ nhung, càng đau lòng. Mỗi một lần nhớ tới nó, trong lòng đều cảm thấy đau đớn. Mọi người đều nói mẫu tử liền một khúc ruột, lúc này nàng mới hiểu được lời nói này là thật.
- Ài.
Mộ Dung Lan Lan thấp giọng thở dài, trong lòng ngàn vạn lần không nỡ. Thế nhưng không thể không cốt nhục chia lìa. Ít nhất hiện tại nàng cũng biết rõ tung tích của nhi tử, đây đã là chuyện không dễ dàng rồi.
- Chẳng lẽ đều là ý trời sao?
Nhớ tới khi trước từ trong miệng hai vị sư tỷ Kính Hoa, Thủy Nguyệt biết được cốt nhục của mình ở trong Phi Linh môn, còn bái Lục Thiếu Du làm sư phụ, được La Lan thị sủng ái. Mộ Dung Lan Lan không khỏi thầm than một tiếng, không ngờ tất cả lại trùng hợp như vậy. Trùng hợp tới mức không thể tưởng tượng được.
- Có lẽ chàng còn chưa biết tất cả những chuyện này. Ít nhất con cũng đang ở bên cạnh chàng.
Mộ Dung Lan Lan thì thào nói, nghĩ tới thân ảnh màu xanh kia, hàm răng cắn mạnh vào bờ môi đỏ mọng, tạo thành vết máu nhàn nhạt.
Thời gian trôi qua như cát chảy. Trong Thiên Trụ giới thời gian càng thêm nhanh chóng. Trong nháy mắt thời gian trong Thiên Trụ giới đã trôi qua một tháng.
Tất cả mọi người đều đang chữa thương, sắc mặt bắt đầu hồng nhuận hơn không ít. Khuôn mặt trắng bệch của Lục Thiếu Du lúc này cũng đã khôi phục vẻ hồng nhuận. Tuy rằng có bất diệt huyền thể cùng Âm Dương Linh Vũ Quyết trên người, thương thế khôi phục cực nhanh. Thế nhưng bởi vì thương thế không nhẹ cho nên cũng mất khá nhiều thời gian.