Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2288: Phiền toái của Huyết Độc (1)



- Này, lão gia hỏa, nếu như ngươi dám đánh chủ ý vào Bối nhi, sư phụ ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Lục Kinh Vân từ sau tảng đá đi ra. Hai tay ôm Bối Nhi vào trong ngực. Vừa rồi lão gia hỏa này bay trên không trung a. Lục Kinh Vân từ nhỏ đã tiếp xúc với cường giả cho nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra được thực lực của lão đầu này không kém.

- Ồ?

Mắt nhìn đứa bé từ sau tảng đá lao ra, toàn thân đứa bé này vô cùng bẩn, có lẽ vừa mới bò ở trong khe hẹp dưới tảng đá lên. Tuy rằng nhìn qua vô cùng bẩn thế nhưng khó có thể che giấu được sự nhanh nhẹn, ánh mắt đen nhánh sáng ngời của đứa bé này. Tử Hiên lão tổ nhìn qua Lục Kinh Vân, sau khi kinh ngạc ồ lên một tiếng rồi lập tức chộp về phía Lục Kinh Vân.

Sưu.

Dưới cỗ khí tức vô hình trên người Tử Hiên lão tổ, Bối Nhi không khỏi run sợ. Thế nhưng nhìn thấy lão giả này chộp về phía Lục Kin Vân, đôi mắt đen lúng liếng trừng lên, thân thể giống như thiểm điện từ trên vai Lục Kinh Vân bắn ra, trực tiếp cắn về phía Tử Hiên lão tổ.

Sưu.

Nhưng mà Bối Nhi còn chưa tiếp cận tới Tử hiên lão tổ thì thân thể nho nhỏ trực tiếp bị không gian bao phủ, không thể nhúc nhích. Mà Tử Hiên lão tổ cũng nhanh chóng sờ qua người Lục Kinh Vân một lần.

- Căn cốt thanh kỳ, thể chất kinh người, hiếm thấy. Ồ? Lại là Vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu.

Trong nháy mắt khi kiểm tra, Tử Hiên lão tổ tức thì kinh ngạc, nghẹn họng nhìn trân trối, chẳng lẽ trong nhân loại khắp nơi đều có Vũ giả ngũ hệ, linh vũ song tu sao?

- Lão gia hỏa? Ngươi làm gì vậy? Mau thả Bối Nhi ra.

Lục Kinh Vân nhìn thấy bộ dáng của Bối Nhi, cũng không biết lão già này giở trò gì mà hét lớn một tiếng. Nắm đấm trên thân thể nho nhỏ đánh về phía Tử Hiên lão tổ. Tuy rằng không tu luyện một chút chân khí nào, thế nhưng lực đạo này không phải là thứ mà đứa bé ba tuổi bình thường có thể so sánh. Sợ rằng là đứa trẻ mười mấy tuổi chịu một quyền này của nó cũng bị đánh ngã xuống đất, sương xườn cũng gãy mấy cái.

Nhưng một quyền của Lục Kinh Vân không thể tiến tới trước mặt Tử Hiên lão tổ thì đã bị ngăn cản, không thể tiến thêm một bước. Thân thể nho nhỏ của Lục Kinh Vân cũng bị Tử Hiên lão tổ ôm lấy.

- Tiểu gia hỏa, nói cho ta biết sư phụ trong miệng ngươi vừa rồi là ai?

Tử Hiên lão tổ mỉm cười nói.

- Lão gia hỏa, ta nói cho ngươi biết, sư phụ ta chính là Linh Vũ Chiến Tôn Lục Thiếu Du. Ngươi dám đánh ta, sư phụ ta sẽ không khách khí với ngươi.

Lục Kinh Vân giãy dụa, thế nhưng lại không thể nhúc nhích.

- Hóa ra sư phụ của ngươi chính là tiểu tử Lục Thiếu Du.

Tử Hiên lão tổ mỉm cười, có chút kinh ngạc nói.

- Lão gia gia, người biết sư phụ ta sao?

Nghe ngữ khí của lão gia hỏa này, Lục Kinh Vân chớp mắt, ngữ khí lập tức biến đổi một trăm tám mươi độ.

- Không những biết còn rất quen thuộc.

Tử Hiên lão tổ khẽ mỉm cười nói.

- Lão gia gia. Nếu như người đã biết sư phụ ta thì mau thả ta cùng Bối Nhi ra.

Lục Kinh Vân biết mình không có biện pháp làm gì lão gia hỏa này cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khác mà thôi.

- Được rồi.

Tử Hiên lão tổ thả Lục Kinh Vân xuống, Bối Nhi lại có thể hoạt động được bình thường.

- Sư phụ, sao người lại trở về rồi.

Lục Kinh Vân vừa được thả xuống mặt đất, lập tức nhìn về phía sau lưng Tử Hiên lão tổ rồi hét lớn.

Tử Hiên lão tổ vô thức quay đầu nhìn lại. Chủ yếu là Tử Hiên lảo tổ còn chưa quen thuộc Lục Kinh Vân cho nên không biết tên tuổi của tiểu gia hỏa này. Chuyên môn lừa dối người khác.

- Bối Nhi, chạy mau.

Ngay khi Tử Hiên lão tổ quay đầu lại, Lục Kinh Vân tức thì bỏ chạy, chạy về phía Phi Linh môn.

- Tiểu gia hỏa này...

Tử Hiên lão tổ cười khổ, hắn biết rõ ràng là Lục Thiếu Du đi về phía Huyền Vũ nhất tộc thế nhưng lại bị một tiểu hài tử ba tuổi lừa gạt, khóe miệng không khỏi nở nụ cười khổ, thế nhưng lại có chút hứng thú.

Nhìn qua Lục Kinh Vân cùng Hoàng Kim Yêu Long nhỏ đang chạy trốn, Tử Hiên lão tổ chắp tay đứng, thân ảnh lóe lên, lập tức đuổi theo Lục Kinh Vân rồi nói:

- Tiểu gia hỏa, chạy nhanh lên.

Nhìn thấy lão đầu tử này trong nháy mắt đuổi theo, Lục Kinh Vân lập tức dừng bước.

- Tiểu gia hỏa, sao không chạy nữa?

Tử Hiên lão tổ nghi hoặc hỏi.

- Trong lòng biết rõ lại còn hỏi ta sao không chạy nữa, ngươi ngốc hay là ta ngốc vậy?

Lục KInh Vân lườm Tử Hiên lão tổ.

- Cái này.

Tử Hiên lão tổ mất mặt, không ngờ hắn lại bị tiểu gia hỏa trước mắt này mắng.

Ánh mắt khẽ đảo, Lục Kinh Vân cố gắng nặn ra khuôn mặt ngây thơ nói:

- Lão gia gia, ta mới ba tuổi, lại không hiểu vũ kỹ. Ta lại không đối phó được ngươi, bằng không ta cho ngươi một khỏa đan dược, chúng ta làm bằng hữu được không?

- Ta với tiểu gia hỏa ngươi làm bằng hữu sao? Sư phụ ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư bá a.

Tử Hiên lão tổ bất đắc dĩ cười khổ, hắn còn chưa từng gặp tiểu gia hỏa nào xảo trá như vậy.

- Sư phụ ta gọi ngươi là sư bá?

Ánh mắt Lục Kinh Vân khẽ đảo, hoài nghi nói:

- Tại sao ta chưa từng gặp ngươi? Ngươi có quan hệ với vị sư phụ nào? Hay là có quan hệ với Đoan Mộc sư tổ?

- Tiểu gia hỏa, dẫn ta vào Phi Linh môn, đến lúc đó ngươi sẽ biết rõ.

Tử Hiên lão tổ mỉm cười nói.

- Ngươi muốn vào Phi Linh môn?

Lục Kinh Vân hỏi, thầm nghĩ trong lòng, ở nơi này cũng không có ai có thể giúp hắn, đến Phi Linh môn thì không giống như trước nữa, khi đó cũng không cần sợ lão gia hỏa này. Nó lập tức duy trì bộ dáng ngây thơ, nở nụ cười vô hại rồi nói:

- Sao không nói sớm, ta sẽ dẫn đường cho ngươi.

- Tốt, ngươi dẫn đường đi.

Tử Hiên lão tổ nói.

Lục Kinh Vân đảo mắt, mang theo Tử Hiên lão tổ đi về phía Phi Linh môn. Ánh mắt nhìn về phía trước, Bối Nhi đã biến mất, trong mắt nó hiện lên sự vui vẻ.

Phía trước không xa chính là đại môn Phi Linh môn.

Tử Hiên lão tổ mỉm cười, ánh mắt lén lún quét qua chung quanh một vòng.

Sưu Sưu.

Mà ngay thời điểm này, gợn sóng trong không gian chấn động. Hai đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, đây chính là hai người Bàn Vân cùng Bàn Hủy. Trên vai Bàn Vân chính là Bối Nhi vừa mới trốn về Phi Linh môn trước đó.

- Bàn Hủy bá bá, Bàn Vân thẩm thẩm.

Nhìn thấy hai người xuất hiện, Lục Kinh Vân lập tức chạy về phía trước.

- Kinh Vân, ngươi không sao chứ?

Bàn Vân lập tức hỏi Lục Kinh Vân, Bàn Hủy thì nhìn về phía Tử Hiên lão tổ.

- Hoàng Kim Yêu Long viễn cổ bát giai trung kỳ sao?

Ánh mắt Tử Hiên lão tổ khẽ đổi, tu vi của Bàn Vân, Bàn Hủy đều hiện rõ trong mắt hắn.

- Lão gia hỏa, còn lừa ta nói là sư bá của sư phụ ta. Ta tin ngươi mới là lạ. Ta chỉ có một sư thúc là tông chủ Vân Dương Tông, còn chưa nghe nói qua ta có sư bá.

Có Bàn Hủy cùng với Bàn Vân xuất hiện, tiểu gia hỏa lập tức trở mặt.

- Không biết các hạ là người phương nào? Tới Phi Linh môn làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.