Lén lút nhìn qua Bạch Linh tỷ cùng ca ca, Lục Tâm Đồng lập tức tiến lên nói với Tử Hiên lão tổ. Nàng biết rõ phương pháp giải độc, có lẽ Bạch Linh tỷ cùng ca ca ngại nói ra. Sau khi nói với Tử Hiên lão tổ, nàng vụng trộm nháy mắt với Lục Thiếu Du và Bạch Linh mấy cái.
- Ồ? Không ngờ nha đầu ngươi còn có bổn sự như vậy. Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc ta đã thiếu ngươi một ân tình. Nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ, có cơ hội cứ tìm tới lão đầu tử ta đòi là được.
Tử Hiên lão tổ nói với Lục Tâm Đồng.
- Vậy thì đa tạ lão tổ.
Lục Tâm Đồng mỉm cười, Tử Hiên lão tổ đã đáp ứng phần nhân tình này, đương nhiên không hề tầm thường.
- Bạch Linh, Huyết Độc đã được giải quyết thì ngươi cũng phải theo ta trở về tu luyện một thời gian ngắn. Bọn họ đi Linh Hoàng Nhai, ngươi đi theo cũng không giúp được gì cho nên không cần đi.
Tử Hiên lão tổ nói.
- Vâng.
Bạch Linh gật đầu nói, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn về phía Lục Thiếu Du.
Bạch Linh phải đi, trong lòng Lục Thiếu Du lúc này xuất hiện cảm giác không nỡ. Thế nhưng hiện tại Bạch Linh chính là tộc trưởng của Cửu Vĩ Yêu Hồ nhất tộc, sợ rằng chuyện trong tộc cũng không ít. Lại nói Tử Hiên lão tổ cũng muốn chỉ đạo một ít chuyện trên phương diện tu luyện cho nàng, chuyện này đối với Bạch Linh mà nói rõ ràng là cơ hội khó cầu.
Bên ngoài sơn động, Lục Thiếu Du, Lục Tâm Đồng cáo biệt với Bạch Linh. Bạch Linh nhìn Lục Thiếu Du và Lục Tâm Đồng rồi nói:
- Trên đường đi các ngươi phải cẩn thận một chút.
Tử Hiên lão tổ thả người nhảy lên không trung. Sau khi liếc nhìn Lục Thiếu Du, trong ánh mắt lạnh lẽo như băng của Bạch Linh hiện lên một loại tình cảm không nói nên lời. Nàng lập tức theo Tử Hiên lão tổ biến mất trên không trung.
Lục Thiếu Du nhìn qua đạo thân ảnh kia, trong lòng có chút thất lạc, thế nhưng cũng không phải hắn cũng không biết được cảm giác này là gì.
- Ca ca, hai người họ đi xa rồi.
Nhìn thân ảnh Bạch Linh biến mất trên không trung, Lục Tâm Đồng nhìn thấy ánh mắt thất lạc của ca ca, trong mắt hiện lên sự giảo hoạt.
- Tiểu nha đầu này.
Lục Thiếu Du bóp mũi Lục Tâm Đồng.
- Hừ.
Lục Tâm Đồng hừ lên một tiếng với Lục Thiếu Du, muốn báo thù thế nhưng lại phát hiện ra Lục Thiếu Du đã sớm vô thanh vô tức biến mất tại chỗ.
- Bá phụ, hiện tại chúng ta tiến về Linh Hoàng Nhai hay là đợi sau khi Tiểu Long khôi phục rồi mới đi?
Lục Thiếu Du đi tới bên người Huyền Hạo, mắt nhìn thân ảnh màu tím kia, không biết là bởi vì rung động ban đầu ở trong Huyền Vũ Hoàng tộc hay không mà Lục Thiếu Du vẫn có một loại cảm giác run sợ vô hình.
Trên người đạo thân ảnh màu tím này không có một chút khí tức chấn động nào, thế nhưng khí thế uy áp trên người vẫn còn tồn tại.
- Đợi Tiểu Long tỉnh lại rồi đi cũng không muộn. Cũng chỉ mất vài ngày mà thôi.
Huyền Hạo nhìn Lục Thiếu Du rồi nói:
- Ngươi quyết định đi cùng chúng ta tới Linh Hoàng Nhai sao? Ngươi cần phải hiểu rõ, Linh Hoàng Nhai không phải nơi tầm thường, đi vào trong đó không chừng sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
- Tiểu tử đã đáp ứng với Tiểu Long đi cùng đệ ấy. Chuyện của Tiểu Long cũng chính là chuyện của tiểu tử. Coi như là không giúp được thì tiểu tử cũng phải đi theo mới yên tâm được.
Lục Thiếu Du nói.
- Thực lực ngươi không kém, dùng tuổi tác của ngươi hiện tại có thể đạt tới mức này đã là hiếm thấy. Coi như là một ít đệ tử trẻ tuổi trải qua truyền thừa trong Lục đại nhân hoàng tộc tu vi sợ rằng cũng không cao hơn ngươi. Về phần thực lực ngươi cũng có thể chống lại bọn họ. Thứ duy nhất phải lo lắng chính là Hoàng khí thuộc tính thiên phú của bọn họ.
Huyền Hạo nhìn Lục Thiếu Du cũng có chút kinh ngạc, chỉ chừng ấy tuổi mà có thể tu luyện tới tình trạng này tuyệt đối là hiếm thấy. Tu vi nhân loại nếu so với yêu thú, linh thú thì tu luyện nhanh hơn không ít. Thế nhưng tu luyện được như Lục Thiếu Du tuyệt đối chính là lông phượng sừng lân trong đám nhân loại.