Một lát sau, Long Yên dẫn ba người tới một đình viện thanh nhã và sạch sẽ.
– Đa tạ Nhị công chúa.
Lục Thiếu Du đánh giá đình viện, nơi này cực kỳ sạch sẽ và thanh nhã, cũng không kém.
Long Yên khẽ gật đầu, nhìn Lục Thiếu Du và Lục Tâm Đồng. Sau đó lại nhìn Lục Thiếu Du có chút do dự nói:
– Lần này chỉ có các ngươi tới đây sao?
– Nhị công chúa cho rằng còn có ai khác sao?
Lục Thiếu Du nói, nhìn nữ tử áo trắng tuyệt mỹ trước mặt, đại ca Dương Quá không có khả năng nhận nhầm người, chẳng lẽ người cứu bọn họ khi trước chính là Long Yên này hay sao?
Long Yên cười nhạt một tiếng nói:
– Không có gì. Ta chỉ tùy tiện hỏi mà thôi. Các ngươi đi nghỉ đi, nhưng cũng không nên chạy loạn, tránh dẫn tới phiền toái cho các ngươi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi nói:
– Nhị công chúa, người có cảm thấy trên thế giới này có hai người hoàn toàn giống nhau hay không?
– Ta cũng không biết, trong thiên địa này cũng không thiếu cái mới lạ. Nói chung cũng không nhất định.
Long Yêu cười một tiếng rồi nói tiếp:
– Ta đi trước, trong hai ngày này sẽ có người mang ngươi đi tới bảo khố của bổn tộc. Đến lúc đó ngươi có thể lựa chọn ba kiện bảo vật.
Âm thanh vừa dứt, thân ảnh xinh đẹp của Long Yên lóe lên, biến mất trước đình viện.
– Ca ca, Nhị công chúa này chẳng lẽ chính là tỷ tỷ mà đại ca muốn tìm hay sao?
Nhìn bóng lưng Long Yên, Lục Tâm Đồng hỏi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du nhìn chung quanh, nói:
– Có một ít chuyện, có lẽ chúng ta khó mà nhận ra được.
– Ài, rốt cuộc cũng có chỗ đặt chân.
Thần Hi cao hứng không thôi, lập tức vọt vào trong đình viện.
Thời gian trôi qua, Tiểu Long tới tạo thành chấn động không nhỏ trong Thanh Long Hoàng tộc. Trong tộc có không ít người nghị luận chuyện này.
Vào đêm, ánh trăng bao phủ rừng cây và ngọn núi, không gian bắt đầu yên tĩnh.
Trong phòng, Lục Thiếu Du khoanh chân ngồi đó. Chuyến đi tới Thanh Long Hoàng tộc cũng đã chấm dứt, lần này hắn đã mất không ít thời gian. Đợi qua mấy ngày nữa rồi nhìn xem, hắn cũng nên trở về. Chuyện trong Phi Linh môn cũng không thể phủi tay như vậy được.
Còn có nhị nữ Lục Vô Song và Độc Cô Cảnh Văn. Lúc này trong đầu Lục Thiếu Du vô cùng nhớ nhung tới hai nàng, không biết hai nàng thế nào.
Trong hai ngày này sẽ đi tới bảo khố của Thanh Long Hoàng tộc, trong lòng Lục Thiếu Du cũng có chút chờ mong. Bảo khố của Thanh Long Hoàng tộc sợ rằng không tầm thường a. Ba kiện bảo vật, hắn phải lựa chọn thật cẩn thận, nhất định phải lấy được vài món tốt.
Nghĩ tới việc sắp đi tới bảo khố của Thanh Long Hoàng tộc lựa chọn bảo vật, Lục Thiếu Du không nhịn được mà mỉm cười.
Một lát sau, Lục Thiếu Du thu hồi suy nghĩ, bắt đầu điều tức. Hiện tại đang ở trong Thanh Long Hoàng tộc, hắn không nên đi vào trong Thiên Trụ giới thì tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, trong không gian của Thanh Long Hoàng tộc, sơn mạch yên tĩnh như bừng tỉnh, mây mù nhàn nhạt quanh quẩn trong ngọn núi.
Không khí sáng sớm vô cùng mát mẻ. Từng giọt sương đọng lại trên lá cây, ngẫu nhiên còn có tiếng chim hót lượn lờ trong thiên địa.
Trong rừng cây, từng giọt sương đọng lại chảy xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Thân ảnh Lục Thiếu Du xuất hiện trong một rừng cây. Sáng sớm hắn đã bị hai nha đầu Lục Tâm Đồng cùng với Thần Hi lôi kéo, nói là muốn đi thăm thú chung quanh cho nên mới kéo theo Lục Thiếu Du.
Vì vậy trong hai ngày qua, Lục Thiếu Du liên tục đi dạo cùng hai tiểu nha đầu trong Thanh Long Hoàng tộc, đồng thời cũng là hai ngày yên ả của Lục Thiếu Du. Trong Thanh Long Hoàng tộc này phong cảnh vô cùng tú lệ, Lục Thiếu Du cũng nhớ tới lời của Huyền Hạo, cố gắng giao tiếp, cảm nhận thiên nhiên, sẽ có không ít trợ giúp đối với bản thân hắn.
Bởi vậy, hai ngày này cái gì Lục Thiếu Du cũng không nghĩ tới, chỉ đi thăm thú khắp nơi với nhị nữ. Nhưng mà, rất nhiều nơi có tộc nhân Thanh Long Hoàng tộc cản lại, dù sao cũng có rất nhiều nơi không phải người ngoài như hắn có thể tùy tiện tiến vào.
Hai ngày này Tiểu Long cũng không tới, Lục Thiếu Du cũng không đi tìm, tránh việc quấy rầy ba người nhà Tiểu Long đoàn viên.
Mãi cho tới sáng sớm ngày thứ ba, Lục Thiếu Du vừa mới thu thủ ấn lại, hai mắt mở ra, tinh quang trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
– Thiếu Du lão đệ.
Ngoài cửa có một đạo âm thanh vang lên. Lục Thiếu Du nghe thấy lập tức nhận ra chủ nhân của âm thanh này chính là Long Trường.
Ngoài đình viện, Lục Thiếu Du lách mình đi ra. Người tới chính là Đại hộ pháp Long Trường. Hắn ôm quyền thi lễ nói:
– Bái kiến Long Trường lão ca.
– Không cần khách khí, hai ngày nay ta bận một ít chuyện cho nên hôm nay mới tới. Chúng ta đi thôi, ta mang lão đệ đi tới bảo khố của Long tộc.
Long Trường nói.
– Vậy làm phiền Long Trường lão ca rồi.
Lục Thiếu Du gật đầu nói, trong lòng cũng có một chút kích động, rốt cuộc hắn cũng đi tới bảo khố long tộc.
– Ca ca, muội cũng muốn đi.
Trong khi hai người nói chuyện, Lục Tâm Đồng cùng Thần Hi cũng đã chạy tới.
– Bảo khố Long tộc, dẫn ta đi mở mang tầm mắt một phen có được không?
Thần Hi cũng vô cùng hứng thú nói. Bảo khố Thanh Long Hoàng tộc, chỉ cần nghe cũng đã khiến cho nàng cảm thấy hứng thú.
Nghe thấy Long Trường nói vậy Thần Hi lập tức trở mặt, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, lập tức nói với Lục Tâm Đồng:
– Tâm Đồng, ta thấy trong bảo khố của đám người này cũng không có cái gì tốt. Đợi sau này có cơ hội ta sẽ mang ngươi đi tới bảo khố của Chu Tước tộc dạo chơi.
– Được rồi, hai người ở lại đây, ta đi rồi sẽ trở lại.
Lục Thiếu Du nói, sau đó lập tức theo Long Trường rời khỏi đình viện, tiến về phía bảo khố long tộc.
Trên đường đi, Long Trường giới thiệu vài chỗ trong Thanh Long Hoàng tộc với Lục Thiếu Du. Lục Thiếu Du cũng biết được không ít chuyện, ví dụ như số lượng Thanh Long trong Thanh Long Hoàng tộc cũng không nhiều. Dòng chính chỉ có mấy ngàn mà thôi. Thế nhưng giao long chi thứ lại có tới mấy vạn.
Mà trong Thanh Long Hoàng tộc, địa vị cao nhất chính là Thanh Long, tiếp đó mới là tạp long và giao long.
Mà từ trong miệng Long Trường, Lục Thiếu Du mới biết được bảo khố mà hắn đang đi tới hiện tại cũng không phải là bảo khố lớn nhất của Long tộc, mà chỉ là bảo khố nhỏ mà thôi.
Nói là bảo khố nhỏ, Long Trường cũng không giấu Lục Thiếu Du, bảo khố này cũng tính là bảo khố. Nhưng mà nơi này trong mắt Thanh Long Hoàng tộc chỉ là nơi ném một ít vật lẫn lộn. Bởi vì trong này có đủ thứ đồ vô dụng với Thanh Long Hoàng tộc, nghe nói bên trong có không ít đồ hữu dụng với nhân loại cho nên bọn họ mới giữ lại mà thôi.
Vô số năm qua, lịch đại tiền bối cùng chúng cường giả Thanh Long Hoàng tộc đạt được thứ gì trong tay nhân loại, thậm chí là vô tình đạt được một ít vật của nhân loại đều ném trong nơi này. Gọi là bảo khố, kỳ thực Nhưng mà nơi ném một ít vật lẫn lộn mà thôi.