Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 2900: Đại hôn trắc trở



Cường giả Thiên Địa minh đi ra quảng trường ngồi trên đài xem lễ đối lập với Đế Đạo minh, quảng trường lúc này càng thêm nhiệt liệt.

Ánh mắt Lục Thiếu Du đã khôi phục lại bình thường, khi người của Thiên Địa minh vừa đi ra, hắn lướt mắt đánh giá, không ít người quen.

Trong lòng Lục Thiếu Du thật không tin tưởng Thiên Địa minh bị đả kích nặng như vậy nhưng vẫn còn nhiều cường giả tới như thế, theo hắn suy tính bọn họ hẳn không còn bao nhiêu lực lượng.

- Nguyệt Vũ tôn giả!

Có thể làm cho Lục Thiếu Du chú ý ít nhất phải có tu vi tôn cấp cửu trọng hậu kỳ đỉnh phong, khi hắn liếc mắt nhìn qua, liền có cảm giác.

Theo trang phục mà xem, bên trong đội ngũ Nguyệt Long các có một lão giả bảy mươi khí tức âm nhu đang ngồi, theo hắn phán đoán hẳn là Nguyệt Vũ tôn giả, tuy ẩn nấp khí tức nhưng vu vi Vũ tôn cửu trọng hậu kỳ đỉnh thủy hệ vẫn có chút dao động truyền ra.

- Két!

Ngay lúc Lục Thiếu Du còn đang đánh giá, thanh âm yêu thú tê minh truyền tới, giữa không trung một đầu ngân sắc thú ảnh vỗ cánh bay tới, nháy mắt đã đi ra giữa không trung, đó là một đầu ngân sắc đại điêu, hai mắt bắn ra quang mang sắc nhọn, lông chim như đao mang sắc bén, thân thể cao lớn lan tràn một cỗ thú uy khổng lồ.

- Phong Vũ Ngân Điêu!

Lục Thiếu Du ngẩng đầu, ánh mắt lập tức tập trung, huyết mạch Phong Vũ Ngân Điêu không kém hơn Thiên Sí Tuyết Sư, nhiều năm qua Lục Thiếu Du cũng chỉ nhìn thấy thánh nữ Tử Yên của Thiên Địa các có được đầu yêu thú thế này.

Trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu có một nam một nữ, chính là Lam Thập Tam cùng Tử Yên, mà sau lưng hai người có mười mấy Vũ vương linh vương, mấy lão giả khác ánh mắt như điện, vẫn là người quen cũ, Phục Yêu tôn giả cùng Diệu Linh tôn giả, có cả Hỏa Vân tôn giả bên trong.

- Vạn Thú tông liên hôn cùng Võ Hóa tông, Thiên Địa các đặc biệt tới chúc mừng!

Tử Yên nhẹ nhàng rơi xuống đài xem lễ nằm giữa hai phe phái.

Sưu sưu!

Lam Thập Tam cùng nhóm người Hàn Ngọc tôn giả đồng thời rơi xuống bên cạnh Tử Yên.

- Thánh tử thánh nữ Thiên Địa các cũng tới, làm hôn lễ càng thêm rực rỡ, mời chư vị cường giả Thiên Địa các cùng ngồi!

Thao Ưng cùng Liệt Thổ cũng không dám sơ sẩy, đều đứng lên phân phó đệ tử nghênh đón cường giả Thiên Địa các.

- Thao Ưng lão tổ, Liệt Thổ tôn giả không cần khách khí!

Tử Yên gật đầu nói.

- Chào Lục chưởng môn, Bắc Cung thần nữ vẫn khỏe!

Tử Yên nhìn qua hai người, chợt lên tiếng hỏi.

Lục Thiếu Du cùng Bắc Cung Vô Song cùng gật đầu đáp lễ.

- Lục Thiếu Du, Dương Quá, Lục Tâm Đồng, Lục Vô Song, đã lâu không gặp!

Lam Thập Tam chào hỏi.

- Vũ tôn ngũ trọng, cũng đủ khủng bố!

Lục Thiếu Du mỉm cười gật đầu, quan sát chân khí của Lam Thập Tam, mặc dù hắn có thủ đoạn ẩn nấp chân khí nhưng vẫn không tránh thoát ánh mắt Lục Thiếu Du.

Nhóm cường giả Thiên Địa các đi qua đội ngũ của Thiên Địa minh, nói thế nào hôm nay cũng là hôn lễ của hai sơn môn, Thiên Địa các tới chúc mừng cũng không tiện bỏ qua mặt mũi chủ nhân.

- Tân nương đến!

Chỉ một lát một thanh âm thét to vang khắp quảng trường, cả quảng trường đều yên tĩnh trở lại, từng đôi mắt đều chăm chú nhìn qua, liền thấy ở góc quảng trường có không ít nữ tử vây quanh một nữ tử mặc áo tân nương đội khăn che mặt chậm rãi đi lên lễ đài.

Tuy không nhìn thấy dung mạo tân nương nhưng từ dáng người của nàng cũng có thể làm người mơ màng vô hạn, trong đó có không ít người thầm than, nữ tử như vậy phải gả cho một người chết, từ nay phải thành quả phụ, ngẫm lại thật làm người bất đắc dĩ, trong lòng mọi người thầm mắng, Công Tôn Xuân Thu đúng là hỗn trướng, đã chết còn đi hại người.

Lục Thiếu Du nhìn thấy thân ảnh uyển chuyển, thân thể chợt run lên, Lục Thiếu Du có thể cảm giác được trong lòng Lam Linh vô cùng bất đắc dĩ.

- Tân lang đến!

Ngay lúc Lam Linh đi lên lễ đài, lại một tiếng quát truyền tới, nơi góc quảng trường có hơn mười thanh niên Hóa Vũ tông đi ra, mà thanh niên đi giữa khí chất tuấn lãng, trong tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ, bên trên đặt chiếc mũ thường gặp trên đại lục, chậm rãi đi tới bên cạnh Lam Linh.

Bên dưới quảng trường lập tức ồn ào xôn xao.

Sưu!

Thân hình thô lỗ của Duẫn Ngạc giẫm mạnh mặt đất, lập tức rơi xuống quảng trường, nhìn lên Lam Linh cùng y phục của Công Tôn Xuân Thu, ánh mắt thoáng chớp động.

- Hôm nay tông chủ Vạn Thú tông Lam Linh, cũng là đồ đệ của ta cùng Hóa Vũ tông Công Tôn Xuân thu hiền chất thành hôn, mặc dù Công Tôn hiền chất bất hạnh chết trong Tử Vong thâm uyên, nhưng hai người sớm có hôn ước, cảm tình thập phần vững chắc, mặc dù âm dương xa cách nhưng hôn lễ vẫn cử hành, mọi người từ xa xôi vạn lý mà đến, cảm tạ chư vị đã tới xem lễ, Duẫn Ngạc này đại biểu Vạn Thú tông tỏ vẻ cảm tạ!

Nhìn quanh bốn phía, Duẫn Ngạc cao giọng nói, thanh âm xen lẫn chân khí đủ truyền khắp cả quảng trường.

Lời của hắn vừa dứt, khắp quảng trường vang lên tiếng vỗ tay chúc mừng, có chút người thông minh chỉ khẽ cười.

Lam Linh khẽ run lên, không ai nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng bên dưới khăn voan.

Duẫn Ngạc cười hài lòng, đứng trước mặt Lam Linh cùng thanh niên cầm y phục, nói:

- Ngày lành tháng tốt đã tới, đại hôn bắt đầu, nhất bái thiên địa!

Thanh niên cầm y phục nghe vậy liền ôm quần áo Công Tôn Xuân Thu quỳ xuống đất.

- Sư tỷ, bắt đầu hành lễ!

Hồng Vân thở dài nói.

Ánh mắt Lam Linh giật nhẹ, không ai thấy được đôi mắt nàng đã ướt át, nhưng nàng cũng hiểu rõ đã tới nông nỗi này cũng không còn cách nào thay đổi, con đường do nàng lựa chọn, dù khó đi cũng phải cao ngạo đi tiếp, bởi vì nàng là Lam Linh, cũng không có thiên phú đặc thù, không được gia tộc chông đỡ, nhưng nàng có thể đi tới hôm nay chỉ nhờ vào sự cố gắng cùng trả giá của bản thân nàng.

Lam Linh quỳ dưới đất, hướng không trung cúi lạy, hai người lập tức đứng dậy.

Duẫn Ngạc cười hài lòng, lập tức nói:

- Nhị bái sư trưởng!

Thanh niên lại theo Lam Linh xoay người hành lễ với Duẫn Ngạc.

- Phu thê giao bái!

Duẫn Ngạc lại nói.

Thanh niên xoay người nhìn Lam Linh.

Thân hình Lam Linh khẽ run lên, ánh mắt nhấc lên, tựa hồ hi vọng liếc mắt nhìn ai đó, chỉ tiếc khăn voan che tầm mắt căn bản không nhìn thấy bên ngoài.

- Lam Linh, phu thê giao bái, chỉ thiếu một bước cuối cùng, sư phụ biết ngươi ủy khuất, nhưng hết thảy đã không thể sửa đổi, bỏ cái ta thành toàn mọi người, ngươi luôn hiểu biết, sau này vi sư chỉ có thể giúp Lam gia của ngươi tốt hơn mà thôi.

Nhìn thấy Lam Linh không có động tĩnh, Duẫn Ngạc truyền âm cho nàng.

Lam Linh chậm rãi xoay người, nước mắt rơi xuống lễ đài.

Thoáng lấy lại bình tĩnh, nàng đã sắp bái xuống, mà thanh niên cũng khom người, lúc này toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên lễ đài.

Xuy!

Nhưng đúng ngay lúc đó, một đạo quang ảnh nóng cháy xuyên qua không gian, dùng tốc độ ngay cả Duẫn Ngạc cũng không kịp phản ứng nháy mắt rơi lên quần áo của Công Tôn Xuân Thu, quần áo rơi xuống đất, lập tức thiêu cháy hừng hực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.