Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3427: Gặp mặt Thiên Đế 2



Khóe miệng Lục Thiếu Du giật giật, giờ phút này rốt cuộc hắn đã cảm giác được lão giả này bất phàm. Đôi mắt kia rơi vào trên người hắn giống như có thể xuyên thấu linh hồn của hắn vậy, thậm chí Lục Thiếu Du còn có thể cảm giác được bí mật ở sâu trong linh hồn hắn lúc này cũng bị người gọi là Lão Ảnh này nhìn rõ ràng.

- Có thể chất hơn người, dùng thân thể Nhân tộc lại có thể tu luyện tới cấp độ nhưu hiện tại, thân thể đạt tới tình trạng này thật không dễ dàng, miễn cưỡng coi như hợp cách, xem như vượt qua kiểm tra. Cường độ linh hồn so với người có tu vi đồng cấp mạnh hơn gấp hai mươi lần, coi như miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, từ viễn cổ tới nay, nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng có một người xem như miễn cưỡng thông qua kiểm tra, không dễ một chút nào a.

Lão giả tập tễnh tự xưng là Lão Ảnh này nhìn Lục Thiếu Du dò xét một phen rồi mới chậm rãi nói, thân thể tập tễnh khẽ duỗi người một cái.

Lục Thiếu Du nhìn Lão Ảnh này, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì. Trong lòng hắn có rất nhiều điều nghi vấn và khó hiểu, thế nhưng lúc này trước mặt Lão Ảnh không có bất kỳ một chút khí tức nào hắn lại cảm nhận được một loại áp lực vô hình, thời gian càng lâu, áp lực vô hình này càng lúc càng lớn.

- Có phải có rất nhiều chuyện ngươi không rõ, có phải có rất nhiều vấn đề còn nghi hoặc hay không?

Lão Ảnh nhìn Lục Thiếu Du, khẽ hỏi, đôi mắt giống như chính là một hố nước sâu, khi đôi mắt chuyển động, trong đôi mắt giống như có vầng trăng sáng mên mông, trong lúc mơ hồ tràn ra một cỗ khí tức mênh mông.

- Đúng vậy, đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mong tiền bối chỉ giáo.

Lục Thiếu Du hành lễ nói, tất cả mọi chuyện trong Thiên Trủng, còn có rất nhiều vấn đề Lục Thiếu Du biết chỉ có Lão Ảnh trước mắt mới có thể nói ra đáp án cho hắn. Từ thái độ của đối phương với hắn dường như cũng không có ác ý.

- Không cần gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là Lão Ảnh là được rồi.

Lão Ảnh liếc nhìn Lục Thiếu Du nói:

- Nói đơn giản một chút mà nói, ngươi đã trải qua bốn quan cho nên mới có thể tới được nơi này, có thể nhìn thấy ta ở bên trong này.

- Bốn quan?

Lục Thiếu Du không hiểu gì, có chút nghi hoặc.

- Ta nhớ lúc trước ngươi cũng đã từng tới nơi này đúng không? Ngươi thông qua một mật thất tràn ngập năng lượng thiên địa, ngươi còn lấy đi một bản Vô Tự Thiên Thư, cuối cùng cơ hồ còn đem tất cả Vũ Linh thánh quả đi.

Lão Ảnh nói với Lục Thiếu Du.

- Đúng vậy.

Lục Thiếu Du kinh ngạc gật đầu, chuyện kia làm sao hắn có thể quên được, lúc trước ở dưới Vũ Linh thánh quả kia hắn đột phá thành Vũ Suất và Linh Suất, không nghĩ tất cả chuyện này lại ở trong tầm mắt của Thiên Đế gọi là Lão Ảnh này.

- Đó là cửa thứ nhất, ngươi xông qua Tử Vong Thâm Uyên, sau khi dùng một khỏa linh quả chính là cửa thứ hai, cửa thứ ba là Hư không bí cảnh, dung hợp một nửa Thái Cổ U Viêm Hỏa, đó là cửa thứ ba.

Lão Ảnh nhìn Lục Thiếu Du cười nói.

- Hóa ra đây đều là cửa sao? Trong Tử Vong Thâm Uyên, sau khi dùng khỏa linh quả kia cũng xem như một cửa sao?

Lục Thiếu Du nghi hoặc vuốt vuốt mũi, xem ra rất nhiều chuyện đều do Lão Ảnh trước mắt khống chế a.

- Khỏa linh quả kia ngươi cho rằng ai dùng cũng được sao? Ta cho ngươi biết, coi như ngươi đem cả đại lục ra trao đổi với người có khỏa linh quả kia người ta cũng không thèm nhìn mặt ngươi. Về phần sau khi phục dụng có tác dụng gì về sau ngươi sẽ biết. Tóm lại thứ đồ chơi kia càng ăn sớm tác dụng càng lớn. Không ít đại chủng tộc bên ngoài, hậu nhân của các thế lực lớn cũng không nhất định có thể dùng lúc tu vi thấp bằng ngươi. Thậm chí có một ít chủng tộc còn không mua nổi, ngươi đang ở trong phúc mà không biết phúc, cũng may của cải của lão nhân gia phong phú a, cho nên mới có thể cấp cho ngươi nhiều như vậy. Nếu không phải lão đầu tử ta đã quá thời kỳ phục dụng tốt nhất thì ta cũng không nỡ đưa cho một tên tiểu tử gà mờ như ngươi. vạn nhất ngươi không cẩn thận lại cho kẻ khác thì quá lãng phí.

Lão Ảnh nhìn qua Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói, nói tới cái linh quả kia dường như trong đó còn có ẩn tình, khiến cho hắn không thể nào quên được, ngẫu nhiên còn cảm thoáng một câu.

- Mắc như vậy sao? Cả đại lục Linh Vũ cũng không thể so sánh?

Hai mắt Lục Thiếu Du sáng lên, cũng bắt đầu kinh ngạc.

- Đương nhiên, vô cùng quý trọng, nhưng mà cũng chỉ là so sánh mà thôi, kỳ thật đại lục Linh Vũ cũng có chút đặc biệt, trừ những vật kia ra tự nhiên không thứ nào có thể so sánh được với khỏa linh quả kia. Thế nhưng so với những thứ kia, cho dù có đổi lấy linh quả cũng có không ít lợi nhuận.

Lão Ảnh cười cười, dường như nói tới chuyện này hắn lại thất thố một chút, bởi vì đại lục LInh Vũ này có chút bất phàm.

- Cửa thứ ba là dung hợp một nửa Thái Cổ U Minh Viêm, chẳng lẽ Thái Cổ U Minh Viêm kia là do ngươi bắt?

Lục Thiếu Du giật mình, Thái Cổ U Minh Viêm cũng là một cửa, xem ra ngay từ đầu hắn đã bị người này giám thị chặt chẽ.

- Cũng không tính là ta bắt, Thái Cổ U Minh VIêm kia chính là do lão nhân gia vây khốn, áp chế, cũng là lão nhân gia chia lìa chúng.

Lão Ảnh lạnh nhạt nhìn Lục Thiếu Du, vừa vặn giảm bớt một chút xấu hổ khi nãy.

Lục Thiếu Du sững sờ vuốt chóp mũi mình, lão nhân gia trong lời Lão Ảnh là ai? vì cái gì lại tách Thái Cổ U Minh Viêm ra làm hai? Lục Thiếu Du nghi hoặc hỏi:

- Lão nhân gia là ai? Sao lại vừa bắt Thái Cổ U Minh Viêm rồi lại chia lìa bọn chúng?

- Lão nhân gia là một đại năng mà ngươi có lẽ nên tôn trọng.

Nói tới lão nhân gia, sắc mặt Lão Ảnh lập tức đứng đắn, vẻ mặt cung kính, trong mắt tuyệt đối cũng tràn ngập vẻ tôn kính. Quanh thân tự nhiên có một cỗ khí tức lan tràn khiến cho Lục Thiếu Du lập tức cảm thấy áp lực.

Lão Ảnh nhìn Lục Thiếu Du, sắc mặt chậm rãi hòa hoãn, lập tức nói:

- Lão nhân gia là ai về sau ta sẽ nói cho ngươi biết. Tóm lại lão nhân gia là một người mà ngươi nên tôn trọng, tuy rằng ngươi còn chưa gặp qua lão nhân gia, thậm chí về sau cũng không gặp được lão nhân gia, thế nhưng lão nhân gia người đã tốn không ít thâm huyết trên người ngươi. Những tâm huyết này đủ để cho chủng tộc ở những nơi khác và các thế lực lớn khác cũng phải đỏ mắt.

- Về phần Thái Cổ U Minh Viêm, cũng là lão nhân gia tự mình bắt rồi tách ra. Chính là vì muốn để cho ngươi dung hợp luyện hóa, bởi vì bằng vào tu vì của người như ngươi, muốn dung hợp nó căn bản không có khả năng. Cho nên lão nhân gia mới không thể không làm như vậy, chỉ có thể tách Thái Cổ U MInh Viêm ra thì ngươi mới có cơ hội.

- Thậm chí cơ hội cũng chỉ có một phần ngàn vạn, tên Độc Cô Ngạo Vũ kia chính là ví dụ. Thậm chí lúc trước khi lão nhân gia nhìn thấy Thái Cổ U MInh Viêm cũng đã có sắp xếp, nếu như không thể luyện hóa được nó thì người hôm nay đứng trước mặt ta không phải là ngươi mà chính là nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.