Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 3701: Sở thích đồng tính



Ma Linh yêu nữ liếc mắt nhìn Lục Thiếu Du, lại nhìn xung quanh, lập tức đi tới bên cạnh hắn, cúi đầu nói:

- Mỗi lần ta yêu cầu ngươi đi Phong Vân sơn thành thân với ta, ngươi đều trốn tránh không đi, người khác nhìn ta đều dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét, nhưng ngươi không phải, nhị ca của ta phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, nhưng bên cạnh không có nữ nhân, cảm tình của hai ngươi gần đây lại tốt như vậy…

Ma Linh yêu nữ nghi hoặc dừng một thoáng, lập tức sắc mặt đại biến, ngạc nhiên thất thanh:

- Lục Thiếu Du, ngươi cùng nhị ca của ta không phải có thông dâm đi, hai người các ngươi…chẳng lẽ hai ngươi có sở thích đồng tính…

- Phi!

Ma Linh yêu nữ còn chưa nói xong, Lục Thiếu Du chợt mắng to một tiếng, nước miếng phun đầy mặt nàng.

- Ngươi có thể văn nhã một chút hay không…

Ma Linh yêu nữ vội vàng né tránh, đưa tay lau mặt, đôi mắt trừng Lục Thiếu Du, nhìn bộ dáng buồn bực của hắn, vẻ mặt lập tức biến đổi, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, thanh âm cũng dễ thương hơn một ít.

Ma Linh yêu nữ đi tới trước người Lục Thiếu Du, nói:

- Bị ta nói trúng rồi, chẳng lẽ các ngươi có sở thích đồng tính, bằng không tại sao ngươi không thành thân với ta, chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao?

- Là ngươi nói thành thân không động phòng, vậy thành thân làm cái gì, cũng không có niềm vui gì a!

Lục Thiếu Du nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, nửa người trên nhích lại gần một ít, cảm giác cổ họng khô khốc, không khỏi nuốt nước bọt.

Ma Linh yêu nữ cúi người xuống, lộ ra khe rãnh sâu hoắm hấp dẫn, đôi chân cơ hồ ngồi lên đùi Lục Thiếu Du, lộ nụ cười quỷ dị nói:

- Vì muốn biết ngươi có sở thích đồng tính hay không, tat hay đổi chủ ý, động phòng thế nào?

Ba ba!

Lục Thiếu Du làm sao chịu được kiểu khiêu khích như thế, hai tay hung hăng vỗ lên bờ mông tròn đầy, tiếng vang thanh thúy truyền ra, lập tức vươn tay sờ loạn, hung hăng dùng sức, lại kéo nàng vào lòng, rãnh sâu liền nằm ngay ngoài miệng của hắn.

Ma Linh yêu nữ tựa hồ không nghĩ tới hành động của Lục Thiếu Du, nhất thời không biết là kinh ngạc hay thất thố, ngây ngẩn cả người, Lục Thiếu Du tựa hồ cũng sửng sốt, hai người vẫn duy trì tư thế như vậy, nhịp tim đập đều nghe rõ ràng.

- Chưởng môn, An tiểu thư đã tới!

Nhưng đúng ngay lúc này thanh âm Phạm Thống từ ngoài truyền vào, sau đó thân ảnh hai người xuất hiện ở cửa, đều nhìn thấy một màn kiều diễm trước mắt.

Cả hai người nghẹn họng nhìn trân trối, ánh mắt Phạm Hống sáng ngời, mà gò má An Thi Dao ửng đỏ.

- A, Lục Thiếu Du, ngươi dám trêu chọc ta, ngươi nhất định phải chết!

Ma Linh yêu nữ rốt cục phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt đỏ bừng, kiều quát một tiếng, lập tức cấp tốc rời đi, thậm chí còn chưa kịp chào hỏi An Thi Dao.

- Chưởng môn, ta không nhìn thấy gì hết, ta đi trước!

Phạm Thống cũng vội vàng rời khỏi.

Vì vậy trong phòng chỉ còn lại Lục Thiếu Du đỏ mặt cùng An Thi Dao có chút xấu hổ.

Lục Thiếu Du vội vàng nói:

- Thi Dao cô nương, đây đều là hiểu lầm, không phải như cô nhìn thấy đâu, chúng tôi…

An Thi Dao hít sâu một hơi, lúc này mới cười nói:

- Nếu là hiểu lầm, vậy ngươi còn giải thích cái gì!

Dứt lời An Thi Dao tự ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Lục Thiếu Du có chút quái dị.

- Tóm lại vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi a!

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ nhún vai, hai tay khẽ giật, tựa hồ vẫn còn nhớ tới xúc cảm vừa rồi.

An Thi Dao cười nói:

- Gần đây Lục chưởng môn tiêu diệt Hắc Hạc môn, thật sự làm việc quyết đoán a!

- Lần này Thi Dao cô nương tới đây không phải vì chúc mừng ta đi?

Lục Thiếu Du nói.

An Thi Dao nói:

- Vốn là có chuyện, mấy cửa hàng của chúng ta đều bị hạn chế, muốn tìm ngươi thương lượng một chút, nhưng vừa rồi đã nghe Phạm phó đường chủ nói ngươi đã sắp xếp xong xuôi, cho nên cũng không còn chuyện gì khác, thuận tiện đưa cho ngươi vạn thiên tạp!

An Thi Dao đưa ra một tấm thẻ cùng một giới chỉ, nói:

- Trong đây còn lại sáu trăm vạn triệu tinh thạch sơ phẩm thế giới, còn có sáu trăm vạn triệu tài liệu luyện khí cùng linh dược đã khấu trừ xong, đan dược cũng bỏ vào trong đó.

- Đa tạ!

Lục Thiếu Du cũng không kiểm tra, trực tiếp thu vào.

Bao nhiêu năm nay số tiền tài kiếm được cũng đã đủ chống đỡ cho sự phát triển của Phi Linh môn hiện tại.

An Thi Dao nói:

- Ngươi đừng cảm tạ ta, Thải Vân thương hành lẽ ra phải cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi mà chúng ta cũng lấy được ích lợi thật nhiều.

- Đây gọi là song doanh.

Lục Thiếu Du cười nói.

An Thi Dao nghiêm túc nói:

- Thiếu Du, gần đây Phi Linh thương hành cùng Thải Vân thương hành kết minh, ảnh hưởng tới lợi nhuận của không ít thương hành, ta nhận được tin tức sau lưng những thương hành khác tựa hồ đã âm thầm kết hợp cùng một chỗ, muốn đối phó chúng ta.

- Nghe nói Long môn, Thất Kiếm môn đều cũng có động tĩnh, phỏng chừng liên quan tới bọn họ.

Lục Thiếu Du cười nói:

- Nhưng nơi này là Thị Hoang thế giới, để cho bọn họ tới đi!

- Bối cảnh của những thương hành kia không đơn giản, đều dựa vào Vạn Thiên liên minh, cho nên có chút phiền phức, bên trong liên lụy rất nhiều.

An Thi Dao nói.

- Ta hiểu được, ta sẽ không gây ra phiền toái cho mình, cũng sẽ không khiến người lợi dụng.

Lục Thiếu Du nói.

Lần này An Thi Dao tới vội vàng, chỉ lưu lại vài canh giờ đã rời khỏi Thất Sát thành, gần đây bên Thải Vân thương hành có rất nhiều việc, nàng cũng không thời gian lưu bên ngoài.

Tiễn chân An Thi Dao, Lục Thiếu Du đi ra sau núi, nhìn thấy Ma Linh yêu nữ đang tức giận.

Ma Linh yêu nữ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Nhị ca bảo ta nói cho ngươi biết, sau khi bắt được Hắc Hạc, hắn thi triển thủ đoạn linh hồn sưu tác, tựa hồ đã phát hiện một ít sự tình trọng yếu, nhìn thấy ngươi đang bế quan, cho nên hắn mang theo đám người Hổ Sơn đi trước, nói ngươi không cần lo lắng, qua một đoạn thời gian hắn sẽ trở lại.

Lục Thiếu Du nhíu mày, gật gật đầu.

- Ta đi trước.

Suy tư một lúc, Lục Thiếu Du cũng không để ý Ma Linh yêu nữ, thả người rời đi, thân ảnh chợt lóe đã đi tới phía trước.

- Uy, Lục Thiếu Du, ngươi còn chưa cho ta lời công đạo đâu.

Nhìn theo bóng lưng của hắn, Ma Linh yêu nữ quát to:

- Lục Thiếu Du, ngươi là sắc phôi, hạ lưu vô sỉ…

Bên trong Tử Lôi Huyền Đỉnh, một đôi cánh hạc dài rộng hơn hai thước đang trôi nổi bên trong.

Lục Thiếu Du nhìn đôi quang dực tối đen, nói:

- Hắc Hạc, chẳng lẽ ngươi nghĩ tránh bên trong quang dực thì có thể vô sự hay sao, nếu ngươi đi ra, ta có thể buông tha cho linh hồn phân thân của ngươi.

- Kiệt kiệt, Tây Phương Cầu Bại, ngươi nghĩ rằng ta tin ngươi hay sao, ta đi ra ngoài chỉ sợ càng chết sớm hơn.

Quang dực run rẩy, thanh âm Hắc Hạc âm lệ truyền ra.

- Vậy ngươi có tiếp tục ở trong đó đi, ta xem ngươi ở được bao lâu!

Lục Thiếu Du cười lạnh, phất tay đảo qua, tử sắc lôi vân ngưng tụ, giữa không trung bão táp từng trận, từng đạo tử sắc lôi điện tuôn tràn như thác nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.