Bên trong cung điện khổng lồ phong cách cổ xưa, Đường Ám xuất hiện trong thạch thất, thần sắc cung kính nói:
- Giới chủ, đã làm thỏa đáng, chỉ là ta còn lo lắng…
- Ngươi lo lắng cái gì?
Trong thạch thất truyền ra âm thanh già nua, nhưng không thấy thân ảnh.
- Lục Thiếu Du đích xác bất phàm, nếu Thượng Thanh thế giới mất đi
hắn, chỉ sợ là tổn thất của chúng ta. Theo ta được biết, người này tựa
hồ cũng không phải người Thượng Thanh thế giới, nếu bị kéo vào Thiên La
minh, tổn thất càng lớn hơn nữa, Thiên La minh quỷ kế đa đoan, loại
chuyện này cũng không phải lần đầu tiên.
Ánh mắt Đường Ám có chút ngưng trọng nói.
- Nhìn ngươi đánh giá Lục Thiếu Du không thấp?
Âm thanh già nua mang theo tiếng cười.
- Niết Bàn cảnh cao giai, còn có thể đối kháng với Phong Thiên Lưu, đã chứng minh hết thảy.
Ánh mắt Đường Ám hơi đổi, nói:
- Giới chủ, hôm nay Lục Thiếu Du thi triển thủ đoạn, ngươi có chú ý tới?
- Ngươi nói kim hệ cùng thủ đoạn cuối cùng sao?
Âm thanh già nua hỏi.
- Không tệ.
Đường Ám gật đầu nói:
- Lục Thiếu Du có thể là người Thần Thú thế giới hay là có quan hệ với họ?
Trong thạch thất đột nhiên an tĩnh, một lát sau âm thanh già nua lại nói:
- Việc này không quan hệ với chúng ta, nhưng lần này Lục Thiếu Du
cùng Thái A đi Thương Khung chiến trường chỉ sợ cũng sẽ không bình tĩnh.
- Ý của giới chủ chính là…
Mí mắt Đường Ám co giật, nói:
- Chúng ta cần phải có một chút động tĩnh, có chút người càng ngày càng không đem chúng ta đặt vào trong mắt.
- Không cần thiết, là phúc không phải họa, là họa trốn không khỏi, có lẽ đây cũng là một loại tôi luyện đối với hắn, tên kia còn không nói
gì, chúng ta cũng không cần quá khẩn trương, chỉ có chân chính tôi luyện mới có thể rèn luyện cường giả.
Âm thanh già nua nói…
Vào đêm, trên Đại Cổ phong, trong đại sảnh, hai hộ hoàng đội đứng thẳng nơi đó.
- Chư vị, chuyện đại khái các ngươi cũng đã biết, ta cùng sư phụ bị
xử phạt phải đi vào Thương Khung chiến trường năm trăm năm, đội hộ hoàng các ngươi nguyện ý đi theo hay là rời đi, đây đều là tự do của các
ngươi, Thiên Khung chiến trường không phải địa phương bình thường, các
ngươi phải lựa chọn cho kỹ!
Thái A nói.
- Lý Cụ thề chết theo thiếu chủ!
- Vu Mã Tam Giới thề chết theo thiếu chủ!
- Vô Tướng nguyện ý theo thiếu chủ!
Thái A vừa nói xong, Lý Cụ, Vu Mã Tam Giới, Vô Tướng không chút do dự quỳ một gối cung kính nói.
- Thề chết theo thiếu chủ!
- Đi theo thiếu chủ, vượt lửa qua sông cũng không tiếc!
Theo sau nhóm người Bắc Đông cũng tiến lên cung kính nói, trong lòng
mọi người đều hiểu được, với thiên phú của hai vị thiếu chủ, lần này bị
phạt đi vào Thiên Khung chiến trường cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu,
ngày sau sừng sững trong Thượng Thanh thế giới tuyệt đối là chuyện sớm
hay muộn.
Huống chi trải qua một đoạn thời gian, mọi người đều hiểu rõ hai vị
thiếu chủ cũng không xem họ là người ngoài, còn giúp họ chiếm được không ít ưu đãi.
- Chính các ngươi cần suy nghĩ kỹ càng, nghe nói Thiên Khung chiến trường không phải nơi tầm thường.
- Thiếu chủ không cần nói thêm nữa, chúng ta tin tưởng ánh mắt của
mình, tin tưởng năng lực của thiếu chủ, huống chi đây vốn là chức trách
của hộ hoàng đội, có thể đi theo bên người thiếu chủ là vinh hạnh của
chúng ta. Ta tin tưởng năm trăm năm sau, chúng ta có thể theo thiếu chủ
chiến thắng quay về, tới lúc đó mật địa Thiên giới ở trong mắt chúng ta
sẽ hoàn toàn khác hẳn.
- Năm trăm năm sau, chúng ta theo thiếu chủ chiến thắng quay về!
Mọi người cùng hô to, không ai lùi bước.
Mí mắt Lục Thiếu Du giật giật, tinh quang lóe ra, khí tức thương cổ lan tràn, nói:
- Hôm nay ta cho các ngươi một hứa hẹn, một ngày kia, sẽ mang theo
các ngươi tiếp tục quay về mật địa Thiên giới này, tới lúc đó hết thảy
sẽ khác hẳn, chúng ta cũng không cần tiếp tục khuất nhục cúi đầu!
- Đại trượng phu co được giãn được, chúng ta thề chết đi theo!
Nhóm hộ hoàng đội cung kính quát, sóng âm quanh quẩn trên ngọn núi.
Ánh mắt Lục Thiếu Du dao động, có chút cảm xúc. Bỗng dưng ánh mắt hắn run lên, nói:
- Các ngươi lưu lại đây, ta đi một chút sẽ trở lại!
Dứt lời thân ảnh hắn đã biến mất tại chỗ.
Trên đỉnh Đại Cổ phong, tại một tảng đá nhô ra khỏi vách núi, khi Lục Thiếu Du xuất hiện, ánh mắt đảo qua thiên không, nói:
- Là vị cường giả nào đã tới Đại Cổ phong, lại để cho ta phát hiện, chắc là có việc, tại sao không hiện thân gặp mặt?
- Linh hồn lực của hậu sinh ngươi không tệ, tu luyện linh hồn áo
nghĩa bất phàm, nhìn ra được kiện thông linh bảo khí kia đã bị ngươi
triệt để dung hợp, không tầm thường a!
Một âm thanh già nua vang như hồng chung truyền ra, một lão giả mặc trường bào màu lam xuất hiện.
Thân hình lão giả hùng vĩ, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, giống như dấu vết năm tháng lưu lại tràn đầy, mái tóc bạc buông xõa, đôi mắt
sáng ngời mỉm cười nhìn Lục Thiếu Du, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy
đáy, vô biên vô hạn.
Lục Thiếu Du lui ra sau một bước, theo linh hồn cảm giác hắn biết từ
khi lão giả này xuất hiện, không gian xung quanh không bình thường,
nhưng vì sao thì hắn không nói ra được.
Loại cảm giác này khiến trong lòng hắn sợ hãi.
Ông!
Kim sắc tiểu đao cũng phát ra tiếng đao minh, nhưng lập tức liền bình tĩnh lại, nhưng kim sắc tiểu đao có phản ứng như vậy cũng là lần đầu
tiên, điều này làm Lục Thiếu Du càng thêm cẩn thận.
Huống chi lão giả này còn biết hắn chiếm được kiện thông linh bảo
khí, là một kiện trọng bảo ngay cả Hóa Hồng cảnh cũng không thể cự
tuyệt, điều này khiến Lục Thiếu Du càng thêm cảnh giác.
- Tiền bối là…
Bằng trực giác, Lục Thiếu Du cảm nhận được tuy lão giả thu liễm khí
tức, nhưng cũng làm cho hắn không cách nào nhìn thấu được tu vi của lão
giả.
- Tiểu tử cũng thật cảnh giác, nếu ta muốn giết ngươi cũng đã không
đợi tới bây giờ, mặc dù thông linh bảo khí giá trị xa xỉ, nhưng ngươi vô thanh vô tức chiếm được cũng là bổn sự, là cơ duyên của ngươi, cũng là
trợ lực cho ngươi trong Thương Khung chiến trường, nhưng nếu chưa tới
thời điểm trọng yếu, nên ít vận dụng tốt hơn, một khi tin tức truyền ra, không cần ta nói ngươi cũng biết sẽ gặp phải kết quả gì.
Lão giả lộ vẻ mỉm cười nói tiếp:
- Trưởng lão mật địa cùng tông lão liên minh sau khi thương nghị, cho ngươi tiến vào Thương Khung chiến trường, ngươi không phục, cảm thấy
được bọn hắn ỷ thế hiếp người, làm vậy là không công bình?
- Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đừng lấn thiếu niên nghèo!
Lục Thiếu Du thản nhiên nói, trong mắt bắn ra tinh quang.
- Quả nhiên trong lòng không phục!
Lão giả nói:
- Hậu sinh, nhớ kỹ, trên đời này không có bao nhiêu công bình, ngươi
có thể nhận xử trí của họ, tin tưởng đã hiểu được đạo lý, công bình là
xây dựng trên thực lực, muốn công bình, năm trăm năm sau chính mình quay về mật địa Thiên giới đòi lại!
Lão giả dứt lời, ném qua một giới chỉ trữ vật, nói:
- Bảo tồn đồ vật trong giới chỉ, ngươi lĩnh ngộ xong thì phá hủy, năm trăm năm thời gian hẳn cũng đủ cho ngươi lĩnh ngộ, có lưu lại mật địa
hay không vấn đề không lớn!
Lục Thiếu Du thu giới chỉ, nhìn thân ảnh lão giả hỏi.
- Ngươi không cần biết, chúng ta sẽ có ngày gặp lại.
Lão giả nói xong liền nói tiếp:
- Tam Kỳ, ngươi không cần rình, ngươi không thể đi vào Thiên Khung
chiến trường, nếu đã dung hợp hai loại Thiên Sinh linh vật, đây cũng là
phần số phận của ngươi, nhưng muốn khôi phục thực lực toàn thịnh, thậm
chí tiến thêm một bước, còn cần một chút thời gian, nộ long cùng đầu tà
giao đều không phải vật thiện, ngươi muốn tiến một bước cũng không dễ
dàng, nói không chừng còn bị làm hại, nể tình hậu sinh, theo ta bế quan
một lát đi!
Nói tới đây thân ảnh lão giả đã biến mất không thấy.
Xuy!
Cùng lúc đó Thiên Trụ giới nổi lên dao động, một thân ảnh nhỏ gầy lướt ra, ngoại trừ Tam Kỳ lão nhân cũng không còn ai khác.