- Viêm Hỏa Huyền Hồng Tiên tuy rằng lợi hại, có thể áp chế khí tức trên người chúng ta, nhưng hiện tại còn chưa đủ!
Diệt Hồn âm lệ hét lớn một tiếng, bốn tay còn lại đồng thời run lên, bốn đạo chưởng ấn âm hàn phá không bay ra.
Đồng thời từ trong miệng ba quỷ đầu phun ra năng lượng ngập trời, như ba đầu cự long màu đen từ trong thâm uyên lao ra, trong khoảnh khắc rơi lên hỏa cầu khổng lồ phía trước.
Xuy lạp lạp…
Hỏa cầu bộc phát, dung nham trào ra, vô số xúc tu duỗi ra như vật sống, không ngừng va chạm cùng ba đạo năng lượng cự long màu đen đánh tới.
Oanh long!
Kình khí nóng cháy cùng năng lượng âm hàn dây dưa, hóa thành quang hồ tiêu tán, núi non xung quanh bị lan tới, nhất thời san thành bình địa, không gian hỗn loạn không cách nào nhìn thấy rõ.
- Không nghĩ tới Mục sư muội đã tới trình độ này, chỉ sợ sắp đặt chân Tuyên Cổ cao giai đi!
Băng Thiên Lý nhìn giữa không trung, ánh mắt chớp động.
Ánh mắt Phá Thổ ngưng trọng, thì thào nói:
- Nếu Mục tướng giả không thể đối kháng, chúng ta phiền toái lớn!
- Lấy một địch ba, chỉ sợ là rất khó, mặc dù Mục sư muội có Viêm Hỏa Huyền Hồng Tiên, nhưng cũng chỉ ở cấp độ Tuyên Cổ trung giai.
Trong mắt Băng Thiên Lý cũng ngưng trọng.
- Chúng ta bị mắc bẫy chắc rồi, đều do tiểu tử Lục Thiếu Du, lần này bị tiểu tử kia hại thảm, hắn nhất định đã làm ra chuyện gì chọc giận Phệ Hồn bộ tộc, lại làm cho Phá Vân quân đoàn thay hắn thừa nhận Phệ Hồn bộ tộc trả thù, đồ khốn!
Phá Thổ chửi ầm lên, hiện tại ngẫm lại cũng bắt đầu hiểu rõ, nghe khẩu khí của ba người Diệt Hồn có thể biết một ít, mục tiêu của Diệt Hồn không phải hắn mà là người khác, nghĩ tới nghĩ lui ở gần bên cũng chỉ có Hùng Phong quân đoàn, hơn nữa cũng chỉ có Lục Thiếu Du mới có thực lực làm Phệ Hồn bộ tộc hưng sư động chúng như vậy.
- Phá cho ta!
Tiếng hét lớn âm lệ truyền ra, cự vật do ba người Diệt Hồn ngưng tụ mở to miệng, ba đạo năng lượng cuồn cuộn như vẫn thạch va chạm vào hỏa cầu phía trước.
Phanh phanh phanh!
Chỉ trong khoảnh khắc, hỏa cầu lập tức nổ tung, hỏa viêm khủng bố nóng cháy như biển lửa thổi quét mở ra, vạn vật hóa thành hư vô.
Phốc!
Biển lửa dần tiêu tán, một tiếng phốc truyền ra, thân ảnh nữ tử áo xanh bay ngược ra ngoài, miệng phun máu tươi, Viêm Hỏa Huyền Hồng Tiên quấn quanh thân hình, dung nham lưu động, ngăn cản hàn khí xâm nhập vào người.
Đặng đặng…
Cự vật cũng lui lại mấy bước mới ổn định lại thân hình cao lớn.
- Mục sư muội, ngươi thế nào rồi?
Băng Thiên Lý lập tức lao tới, ánh mắt ngưng trọng hỏi.
Xuy xuy!
Viêm Hỏa Huyền Hồng Tiên thu liễm trong tay, thân hình nữ tử đứng lơ lửng, khóe môi hiện vết máu, ánh mắt ngưng trọng nói:
- Ba người này liên thủ, ta không thể đối kháng, nơi này cách quân bộ quá xa, cường giả cũng không kịp cứu viện, chúng ta nhất định phải lập tức thối lui!
- Không thể lui, nếu chúng ta đi, vô số đệ tử Phá Vân quân đoàn sẽ thi cốt vô tồn!
Sắc mặt Phá Thổ ngưng trọng, hắn biết rõ nếu hắn rời đi, Phá Vân quân đoàn cũng không giữ được, đệ tử tinh anh phỏng chừng không ai chạy thoát, cắn răng nói:
- Ta không thể ném bỏ nhiều đệ tử như vậy không lo!
- Lưu lại chỉ là muốn chết, nếu ngươi không đi thì không còn kịp rồi, lưu được núi xanh sợ gì không củi đốt, chúng ta có chết cũng vô ích, sau này nghĩ biện pháp báo thù!
Băng Thiên Lý nhíu mày, trầm giọng nói:
- Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, lần này trúng kế nặng như vậy!
- Lục Thiếu Du chết tiệt, hại vô số đệ tử Phá Vân quân đoàn lâm cạm bẫy, ta sẽ không để yên cho hắn!
Phá Thổ giận quát một tiếng, không biết có phải do bị tức hay không, khí huyết cuồn cuộn phun ra máu tươi, lập tức cắn răng nói:
- Chúng ta đi, thù này nhất định phải báo, Phệ Hồn bộ tộc, lão tử không để yên cho các ngươi!
Ba người gật đầu, định rời đi, lần này gặp phải ba cường giả Phệ Hồn bộ tộc liên thủ, chỉ đành phải chạy trối chết.
- Kiệt kiệt, ba đầu tạp ngư, không để lại linh hồn của các ngươi, các ngươi nghĩ còn có thể đào thoát hay sao.
Sáu con mắt của cự vật như mèo vờn chuột hài hước nhìn ba người Phá Thổ, quỷ đầu ở giữa quát:
- Phệ Hồn Khốn Linh trận!
Bỗng dưng thiên địa run lên, khí tức âm hàn vô cùng vô tận thẩm thấu, bên trong thiên địa lướt ra chín đạo quang trụ tối đen, như phóng ra từ trong vực sâu cửu u, thiên địa nhất thời đất rung núi chuyển.
Oanh oanh oanh…
Chín đạo năng lượng nổ tung, hội tụ cùng nhau, ánh sáng bị cắn nuốt sạch sẽ, cả không gian biến đổi, giống như đi vào chốn cửu u địa ngục, xương trắng dày đặc, máu tanh nhập mũi, âm hàn thấu xương, sát khí tràn ngập.
- Trời muốn diệt chúng ta rồi, Phệ Hồn Khốn Linh trận, ba tên này sao biết Phệ Hồn Khốn Linh trận, đây là bảo vật của Phệ Hồn bộ tộc, sao xuất hiện trong tay ba người này!
- Phệ Hồn Khốn Linh trận từng cắn nuốt mấy ngàn vạn sinh linh Thương Khung minh chúng ta trong Thương Khung chiến trường, hung vật này là trọng bảo Phệ Hồn bộ tộc, vì sao lại nằm trong tay ba người Diệt Hồn!
Lúc này trong lòng ba người Phá Thổ thật sự sợ hãi, hung vật này hung danh hiển hách, không biết đã có bao nhiêu Tuyên Cổ cảnh táng thân bên trong, họ thật sự vô cùng lo lắng.
- Việc này không tầm thường, chẳng lẽ số lượng Tinh Thạch Thế Giới trong Sơn mạch Thủy Tinh đã bị Minh linh hay biết sao, bằng không sao lại xuất động ba Tuyên Cổ trung giai, cho dù biết rõ số lượng cũng không tới nỗi vận dụng Phệ Hồn Khốn Linh trận như vậy a!
Sắc mặt nữ tử trắng bệch, làm lòng người thương tiếc vô cùng.
Nữ tử ngưng trọng quay đầu hỏi:
- Băng sư huynh, rốt cục là chuyện gì xảy ra, bên này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, bằng không tại sao Phệ Hồn bộ tộc lại xuất động đội hình như vậy, bọn hắn cũng phải lo lắng bị chúng ta xuất động đại quân đối phó chứ, nơi này bọn hắn cũng không có bao nhiêu người, sẽ không quá mức trêu chọc chúng ta như vậy!
- Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, rất có thể chúng ta đều bị Lục Thiếu Du đùa giỡn, đồ khốn kia lần này hại chết chúng ta!
Băng Thiên Lý siết chặt hai tay, tức giận nghiến răng, lần này bị hại chỉ sợ dữ nhiều lành ít, thậm chí cho tới bây giờ bọn họ cũng không biết là nguyên nhân gì khiến mình bị vây công, còn mang tới hung vật như Phệ Hồn Khốn Linh trận.
- Thật không nghĩ tới Băng Thiên Lý này phải chết ở đây, Phá Thổ, lần này ta thật bị ngươi làm hại!
Băng Thiên Lý cười khổ nhìn Phá Thổ nói.
- Băng Thiên Lý, ngươi đừng trách ta, ta không hại ngươi, ngươi chỉ vì lòng tham, nếu ngươi không tham cũng không hợp tác với ta, ta cũng tham nếu không ta không rơi tới nông nỗi này, nhưng ta tham vì Phá Vân quân đoàn, Phá Thổ này không thẹn với lương tâm, ta phải tìm tư nguyên làm lớn mạnh quân đoàn, như vậy có thể giúp đệ tử giảm bớt thương vong trong Thương Khung chiến trường, ta khác với ngươi!
Phá Thổ trầm giọng nói.
Băng Thiên Lý khựng lại, nói:
- Ta tham, là vì mình, khi Truy Hồn còn tại thế ngươi muốn cùng ta liên thủ thu lấy Sơn mạch Thủy Tinh, ta đều không đồng ý, sau khi hắn chết Hùng Phong quân đoàn xem như bị diệt, ta mới đáp ứng ngươi, ta cũng không thẹn với lương tâm, chỉ vì muốn tiến thêm một bước. Nếu ta có thể đột phá Tuyên Cổ cao giai, hôm nay cũng không rơi vào tình trạng như thế này!
Phá Thổ nói:
- Chúng ta bị hại đều là vì tiểu tử Lục Thiếu Du âm hiểm, tiểu tử đó âm độc vô cùng, không nghĩ tới ta tính toán đủ mặt nhưng vẫn bị tính kế!
Phá Thổ dừng một chút, cười khổ nói:
- Nhưng tiểu tử đó cho rằng ta muốn nuốt Hùng Phong quân đoàn, cũng không biết tuy ta không hòa thuận với Truy Hồn, nhưng từng kề vai chiến đấu, Hùng Phong quân đoàn không còn, ta chỉ muốn cho bọn hắn chút bảo hộ mà thôi, Sơn mạch Thủy Tinh cũng không thể tiện nghi cho Minh linh, đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện, sau nhìn thấy thực lực tiểu tử kia không tệ cho nên không có ý nghĩ tiếp tục nhúng tay Hùng Phong quân đoàn, thật không nghĩ tới lại bị tiểu tử kia đùa giỡn như thế!
- Các ngươi cũng đừng tiếp tục oán giận nữa, chuẩn bị liều mạng đi!