Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4428: Nhận chủ Luân Hồi Hư Vọng đao



- Tình huống của nha đầu kia chúng ta cũng không có cách nào, không biết nên làm thế nào mới phải, vui buồn mỗi nửa, nhưng thật không biết có thể vĩnh viễn áp chế hay không.

Hoàng Phủ Minh Long than nhẹ một tiếng.

- Hi vọng đi!

Phong Hành thiên chủ nói.

- Đúng rồi, lần trước nói chuyện kia với các ngươi, làm cho Lục Kinh Vân, Độc Cô Ngạo Nam, Vân Tiếu Thiên, Lữ Chính Cường, Bắc Cung Vô Song bọn họ tiến vào trong bí cảnh các đại Cổ tộc, các ngươi suy nghĩ thế nào?

Hoàng Phủ Minh Long hỏi.

Phong Hành thiên chủ cùng Băng Thiên liếc nhìn nhau, cười khổ, Phong Hành nói:

- Cũng được, vào đi thôi, có lẽ cũng là một chuyện tốt, chẳng qua thiên phú những người đó đều quá mạnh mẽ, chỉ sợ sau khi bọn hắn đi vào tài nguyên trong bí cảnh cũng không còn lưu được bao nhiêu.

Nghe vậy Hoàng Phủ Minh Long cười nói:

- Không bao lâu nữa toàn bộ các thế lực lớn trong ba ngàn đại thế giới sẽ tẩy bài, lưu trữ tài nguyên trong bí cảnh có ý nghĩa gì, tới lúc đó tranh thủ được càng nhiều mới là điều mấu chốt, đừng quên, lần này còn phải dựa vào hắn ra tay tranh thủ tới, không cho hắn ít ưu đãi, cửu sư đệ của ta chỉ sợ sẽ không dốc hết sức!

Phong Hành nhíu mày, cười khổ nói:

- Những nhân vật mấu chốt của gia tộc khác đều bế quan, ta đi tìm trưởng lão đoàn của họ thương nghị một chút hẳn không có vấn đề, bất kể như thế nào cũng phải cấp mặt mũi cho thánh chủ Tuyên Cổ điện.

- Tốt lắm, ta phái người đi thông tri những người đó, mặt khác một nhóm người thứ hai tiến vào Thương Khung chiến trường, thành tích lần trước có chút ảm đạm, lần này hi vọng có thể tranh thủ thêm một ít.

Hoàng Phủ Minh Long nói…

Mười ngày trôi qua, trong tầng bảy Thiên Trụ giới gần hai năm.

- Hống!

Một âm thanh long ngâm hổ khiếu, sư hống hạc minh truyền ra, giống như muốn đem trọn cả không gian rung chuyển nứt vụn, đem hết thảy linh hồn sinh linh phá hủy, sau một lát tất cả chuyện này mới bình ổn trở lại.

Lục Thiếu Du vững vàng ngồi yên, quanh thân hiện lên không gian xung quanh dao động.

Xuy!

Bỗng dưng không gian xung quanh run lên, không gian xung quanh nổi lên sóng gió kịch liệt, cuối cùng thân ảnh Lục Thiếu Du biến mất không thấy.

Xuy!

Khi Lục Thiếu Du lại xuất hiện, đang ở trong một không gian thời không thác loạn, vừa mở mắt, tinh quang bắn ra, khí tức man hoang thương cổ tràn ngập, tâm thần lan tràn, ánh mắt lộ ra ý cười:

- Tầng thứ tám!

Thu lại thủ ấn, Lục Thiếu Du lẩm bẩm, tâm thần quan sát, vẻ mặt vui mừng.

Lục Thiếu Du không nghĩ tới tu luyện đệ tứ quyết trong Bát Hoang Thiên Địa quyết lại tiến bước không ít, rốt cục giúp cho hắn tiến vào tầng tám Thiên Trụ giới.

- Di, tiểu nha đầu kia!

Ánh mắt Lục Thiếu Du híp lại, khóe môi hiện nụ cười, thân ảnh nháy mắt biến mất.

Xuy!

Lúc này hắn đã đi xuống tầng thứ nhất, một đóa Tử Kim Phách Lôi Liên đang lan tràn tử kim điện mang, thiên địa năng lượng nồng đậm truyền vào, mãi một lúc lâu mới bình ổn trở lại.

Tư tư…

Tử liên lập tức hóa thành quang kén, một thân ảnh nho nhỏ phá kén hiện ra, một tiểu nha đầu khoanh chân ngồi, đôi mắt nhắm chặt.

Xuy xuy…

Đôi mắt tiểu nha đầu mở ra, tử kim điện mang lóe sáng, vừa nhìn thấy Lục Thiếu Du thân ảnh nho nhỏ nhảy tới nhào vào trong lòng hắn.

- Hậu thiên tam cấp, đột phá hai tầng!

Lục Thiếu Du cảm giác khí tức trên thân tiểu nha đầu, tiểu nha đầu lưu lại tầng thứ nhất cũng đã mười tháng, đột phá xem như cực nhanh.

- Cha, dì Tử Quỳ cấp đan dược rất tốt, giúp cho con đột phá!

Tiểu nha đầu lúc lắc đầu nói, vô cùng cao hứng.

- Được, cha đưa con về nhà!

Lục Thiếu Du cười nói, ánh mắt mơ hồ khó xử, lỡ như Vô Song các nàng nhìn thấy tiểu nha đầu, không biết có cho hắn cơ hội giải thích hay không.

- Dạ, con muốn về nhà!

Tiểu nha đầu thật cao hứng, thân mật dán trong lòng Lục Thiếu Du, hưng phấn không cách nào an tĩnh.

Lục Thiếu Du thì thào nói:

- Bị nguyệt hề bội bảo lộ, thạch chi mỹ giả…

- Cha, cha đang nói gì vậy?

Nghe Lục Thiếu Du lẩm bẩm, tiểu nha đầu nghi hoặc hỏi.

Lục Thiếu Du khẽ động, mỉm cười nói:

- Nha đầu, sau này gọi con là Lục Lộ đi, con còn có chín ca ca cùng tỷ tỷ.

- Lục Lộ, tên thật dễ nghe.

Tiểu nha đầu thật hài lòng, cao hứng nói:

- Con còn có chín ca ca cùng tỷ tỷ sao?

- Không sai, con còn chín ca ca tỷ tỷ, con là thứ mười, sau này sẽ có ca tỷ chiếu cố cho con.

Lục Thiếu Du cười nói.

Sau khi Lục Thiếu Du đi ra khỏi Thiên Trụ giới cũng đã hoàng hôn, Lôi Tiểu Thiên, Lục Linh còn có Đoan Mộc Hồng Chí nhìn thấy Lục Lộ đều nghẹn họng trân trối, kinh ngạc nhìn Lục Thiếu Du.

- Lục soái, nữ nhi của ngươi, chẳng lẽ cùng Đông Phương…

Lục Linh kinh ngạc hô.

- Thiếu Du huynh đệ quả nhiên không tầm thường, thậm chí cả Đông Phương…

Lôi Tiểu Thiên cảm thán không thôi.

- Đừng đoán bậy, không phải như các ngươi nghĩ đâu.

Lục Thiếu Du liếc mắt, tự nhiên hiểu hai người đang suy nghĩ gì.

Hai người rõ ràng không tin lời Lục Thiếu Du, liếc mắt nhìn nhau, Lôi Tiểu Thiên cười cười nói:

- Lục huynh đệ, chúng ta đều hiểu được, không sao, tới lúc đó trở về nói giúp ngươi là được rồi.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ lườm hắn, nói:

- Chuẩn bị một chút, chúng ta về Thượng Thanh thế giới.

- Tùy thời có thể xuất phát!

Lôi Tiểu Thiên nghiêm túc nói:

- Đi ra lâu như vậy, cũng cần phải trở về thôi.

Hôm sau, Lục Thiếu Du cáo biệt Hậu Khánh Lâm cùng Thiên Lôi tử, còn có Đoan Mộc Hồng Chí, Phi Long, Thanh Lôi cùng Vân Lôi bọn họ, sau đó đi vào thế giới trùng động.

Mấy ngày trước Đông Phương Tử Quỳ đã sớm rời khỏi Tuyên Cổ điện, nghe nói quay về Trung Sở thế giới.

Trên đỉnh núi, thân ảnh Hậu Khánh Lâm nổi bật bất phàm, đôi mắt màu tím nhìn thấy Lục Thiếu Du biến mất, ánh mắt nổi lên dao động, cuối cùng thả người rời đi…

Bên trong mật địa Thiên giới Thượng Thanh thế giới, khi Lục Thiếu Du trở về, đi thẳng tới đình viện trên núi, Lôi Tiểu Thiên cáo biệt quay về Lôi gia.

- Tiểu nha đầu thật đáng yêu, chỗ nào tới a!

Trong đại điện, nhóm người Vô Song nhìn thấy Lục Lộ, trong mắt phát sáng.

Các nàng vừa chạy tới định ôm Lục Lộ, làm tiểu nha đầu hoảng sợ ôm chặt tay Lục Thiếu Du.

- Lục Lộ, đây đều là mẹ của con.

Lục Thiếu Du ngồi xổm nhìn Lục Lộ nói, khóe mắt quan sát phản ứng của chúng nữ.

- Cha, đây đều là mẹ con sao?

Nghe vậy một tay Lục Lộ nắm chặt tay Lục Thiếu Du, một tay nắm lấy mép áo, đôi mắt to ngập nước nhìn lục nữ, tựa hồ có chút khẩn trương, đôi mắt to long lanh làm lòng người thương tiếc.

- Ta lại có thêm cháu gái?

Lục Trung sửng sốt, trong mắt lộ ý cười, cẩn thận đánh giá Lục Lộ.

- Muội muội?

Lục Kinh Vân sửng sốt, nhìn qua Lục Lộ lại nhìn qua phản ứng của lục nữ.

- Tiểu tử này đi Tuyên Cổ điện chẳng lẽ lại hái hoa ngắt cỏ?

Nhóm người Độc Cô Ngạo Nam nghe vậy hữu ý vô ý lui ra sau một ít, tránh bình dấm chua bị nghiêng, vô duyên vô cớ bị liên lụy.

- Thiếu Du…

Quả nhiên ánh mắt Vân Hồng Lăng nhìn chăm chú vào Lục Thiếu Du dò hỏi.

- Việc này nói ra dài dòng, cũng không phải như các muội tưởng tượng, ở trước mặt nhi đồng thật khó nói, đợi ta giải thích sau, ta cam đoan không phải như các nàng nghĩ.

Lục Thiếu Du bất đắc dĩ truyền âm cho chúng nữ.

Nghe vậy, lục nữ đều tin tưởng Lục Thiếu Du, ánh mắt biến thành dễ nhìn hơn không ít.

Lục Thiếu Du dắt Lục Lộ giới thiệu với chúng nữ, Lục Lộ ngẩng đầu nhỏ, mái tóc tím lắc lư, thân mật hô:

- Vô Song nương, Cảnh Văn nương, Thanh Tuyền nương, Hồng Lăng nương, Tiểu Linh nương, Linh nương!

- Nha đầu thật đáng yêu, bộ dáng giống Xảo nhi năm xưa như đúc!

- Ta cảm thấy giống Âm nhi mà, cực kỳ tương tự!

- Ta cảm thấy giống Du Thược, đôi mắt to như thế.

Nhìn thấy bộ dáng khả ái của Lục Lộ, lục nữ cũng không quản Lục Thiếu Du, mẫu tính tràn ra liền vây tới.

Lục Thiếu Du thở ra một hơi nhẹ nhõm, ánh mắt ý bảo, sau đó cùng Độc Cô Ngạo Nam bọn họ đi vào nội đường.

Trong nội đường, Lục Thiếu Du nghe nói trăm năm qua trong mật địa Thiên giới phát sinh một ít chuyện, không ít trẻ tuổi của Thế giới Linh Vũ như Lăng Thanh Tuyệt, Đạm Thai Tuyết Vi, Dạ Vị Ương đều bắt đầu nổi danh trong mật địa.

Sau đó Lục Thiếu Du đem hết thảy những chuyện phát sinh trong Tuyên Cổ điện thuật lại, kể cả lai lịch của Lục Lộ, chỉ có điều không nhắc tới kim sắc tiểu đao cùng Hỗn Độn bổn nguyên, hiện tại còn chưa tới lúc nên công khai.

- Nguyên lai tiểu nha đầu có lai lịch lớn như vậy, Tử Kim Phách Lôi Liên, nghe nói cấp độ cực cao a!

Đoan Mộc Khung Thiên kinh ngạc nói:

- Không nghĩ tới cơ duyên của tiểu tử Hồng Chí cũng không nhỏ, hiện tại đã tiến vào Tuyên Cổ điện.

Lục Thiếu Du nói:

- Sư phụ, Hồng Chí ở trong Tuyên Cổ điện, đợi một thời gian thực lực có thể đại tăng, thực lực sư phụ hắn Thiên Lôi điện chủ cực kỳ khủng bố.

- Nói không chừng sau này ta còn không bằng hắn!

Đoan Mộc Khung Thiên mỉm cười nói.

Độc Cô Ngạo Nam lên tiếng:

- Thiếu Du, thực lực trong ba ngàn thế giới đan chéo, cực kỳ phức tạp, lần này trên người ngươi có hai kiện bán thánh khí, mang ngọc mắc tội, chí bảo như vậy nhất định phải cẩn thận một chút.

Lục Thiếu Du gật đầu:

- Nghĩa phụ, con đang định thương lượng việc này, bán thánh khí đều tự có thần thông, con cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ngài cùng cha con, Bắc Cung nhạc phụ, Lục Linh, Kinh Vân đều thích hợp nhận chủ Luân Hồi Hư Vọng đao, con tính toán để mọi người thử nhận chủ nó, về phần cuối cùng Luân Hồi Hư Vọng đao nhận ai, vậy phải xem vận khí, có lẽ cũng không ai làm được, bởi vì nó có linh trí của mình, sẽ tự mình lựa chọn chủ nhân thích hợp đi theo!

Lục Trung nghi hoặc hỏi:

- Thiếu Du, chí bảo như bán thánh khí sao con không tự giữ lại?

- Con chỉ cần Tử Lôi Huyền Đỉnh là đủ rồi!

Lục Thiếu Du nhìn Đoan Mộc Khung Thiên cùng Chí Thánh đại đế nói:

- Chỉ tiếc Luân Hồi Hư Vọng đao không phải linh hồn bán thánh khí, hai vị sư phụ cũng không thích hợp nhận chủ.

- Chúng ta không sao cả, nhận chủ bán thánh khí phải dựa vào cơ duyên, cũng không phải cưỡng cầu thì làm được.

Đoan Mộc Khung Thiên nói.

Lục Thiếu Du gật đầu, thương nghị một phen dẫn Độc Cô Ngạo Nam, Lục Trung, Bắc Cung Kình Thương, Lục Linh cùng Lục Kinh Vân vào trong Thiên Trụ giới.

Triệu ra Luân Hồi Hư Vọng đao cho mọi người nhận chủ, bảo đao vừa hiện, linh hồn mọi người liền run rẩy.

Sau khi an bài xong Lục Thiếu Du rời khỏi Thiên Trụ giới, miễn quấy rầy bọn họ nhận chủ, dù sao cũng không có gì nguy hiểm, cho nên hắn cũng yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.