Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 4735: Còn có người quen



Thiên Linh cung và Chí Tôn điện đều là thế lực cực kỳ thần bí. Trong nội cung Thiên Linh cung đều là Linh vật trời sinh, chính thức là thế lực không nhúng tay vào bất kỳ phân tranh nào. Tuy rằng Thiên Linh cung chưa từng để ý tới phân tranh bên ngoài, thế nhưng lại không có ai dám hoài nghi thực lực của Thiên Linh Cung, toàn bộ đều là Linh vật tời sinh, thực lực không mạnh mới là lạ, loại thế lực hội tụ Linh vật trời sinh như Thiên Linh cung trình độ cường hãn không cần phải nói.

Không ít người kỳ thật đã sớm nghĩ, người Thiên Linh cung đều là người tự ngạo, lần này đại hội tranh đoạt Hồng Hoang này sợ rằng dùng bản tính tự ngạo của THiên Linh cung cũng sẽ không tới tham gia. Tuy rằng Thiên Linh cung tuyên bố gia nhập Thương Khung minh, thế nhưng cuối cùng cũng sẽ một mình tranh đoạt Hồng Hoang điện. Làm

Linh vật trời sinh có thiên phú mạnh nhất trong thiên địa, bọn họ có tiền vốn tự ngạo. Đám người long phượng trong nhân loại, vương trong thú tộc cũng không hoài nghi Thiên Linh cung có tiền vốn kiêu ngạo hay không. Đối với việc Thiên Linh cung tự ngạo bọn họ cũng không có bất luận vẻ phản cảm nào. Trong thế giới cường giả vi tôn này, những thứ này vốn là thứ thiên kinh địa nghĩa.

Cho nên lúc này nghe nói đại biểu Thiên Linh cung tới, ngay cả đám người Vũ Thoát Phàm, Nhược Vô Trần, Thì Trường Ức, Ngưu Trĩ, Cam Ngộ Kỳ lúc này đều đứng lên, Thiên Linh cung đối với bọn họ mà nói cũng là tồn tại thần bí mà cường đại.

Đám người giống như thủy triều ở trong đại điện lập tức quay người lại, trong đại điện đột nhiên an tĩnh lại, chỉ là lại không ngừng có tiếng hít sâu vang vọng.

Trong đám người lần nữa tự động tách ra một con đường dài. Một đạo thân ảnh linh lung dần dần hiển hiện ra, liên tục bước về phía trước.

Sưu Sưu.

Khi đạo thân ảnh này xuất hiện, cả đại điện ngây ngốc, không gian giống như cứng lại, tất cả đều vì nữ nhân này xuất hiện.

Thân hình mềm mại uyển chuyển của nữ nhân này như ẩn như hiện, mái tóc đỏ tươi rối tung, xõa xuống bộ mông ngạo nghễ, một bộ cung trang màu đỏ giống như máu tươi lưu động bao phủ thân hình mềm mại, đường cong linh lung, càng khiến cho thân hình nàng trước sau lồi lõm.

Khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, hai mắt nữ tử này cũng đỏ giống như máu, thế nhưng lại khéo léo, má lúm đồng tiền, nhìn qua vô cùng kiều mỵ, lại cao quý trang nhã, khiến cho tim người ta đập thình thịch. yêu khí trên người tựa như hoa anh túc, vô cùng diễm lệ, tuyệt mỹ thế nhưng lại mang theo độc dược.

- Là nàng...

Mắt nhìn nữ tử này, Dương Quá, Long Yên, còn có Tử Yên đều biến sắc. Tiểu Long lần nữa kinh ngạc há hốc mồm. Vẻ kinh ngạc lúc này so với vừa rồi nhìn thấy Tử Yên còn khiếp sợ hơn nhiều.

Hoa quả tươi trong tay Lục Thiếu Du rơi xuống mặt đất, nếu nói vừa rồi vẻ mặt Lục Thiếu Du khi nhìn thấy Tử Yên là kinh ngạc thì lúc này khuôn mặt Lục Thiếu Du chính là ngốc trệ, ánh mắt kinh ngạc.

Nữ tử này đảo mắt qua đại điện, bộ cung trang màu đỏ giống như máu tươi lưu chuyển bao phủ thân hình động lòng người mềm mại không xương. Khuôn mặt tinh xảo, kiều diễm, mỵ hoặc. Tăng thêm tư thái mềm mại uyển chuyển kia càng giống như khiêu khích dục vọng của người ta. Cho dù lẳng lặng đứng đó cũng khiến cho tâm thần người ta nhộn nhạo.

Vũ Thoát Phàm, Vô Nhược Trần, Thì Trường Ức, Tịch Thiên Vũ cùng với tất cả mọi người đứng đậy, ánh mắt nhìn qua nữ tử kia, ánh mắt rung động, chấn động không thôi.

Lúc này trong đại điện này trừ Tử Yên và Long Yên công chúa ra, những nữ tử khác trong đại điện tuy đẹp nhưng cũng không có thần thái gì đáng nói. Bất luận nữ tử nào so sánh với nữ tử mị hoặc mặc cung trang màu đỏ này ảm đạm, loại xinh đẹp quý phái, đoan trang lại kiều mị, khí chất phức tạp như vậy khiến cho người ta kinh tâm động phách.

Ngay khi mọi người đang biến sắc vì nữ tử tuyệt mỹ mặc cung trang màu đỏ này, nữ tử mặc cung trang màu đỏ này thu hồi ánh mắt đảo qua đại điện. Sau đó trước ánh mắt bao nhiên người đi tới trước mặt Lục Thiếu Du và Tử Yên.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt đỏ tươi xinh đẹp trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du giống như hỏi tội, âm thanh giống như chuông bạc vang vọng. Nữ tử tuyệt mỹ mặc cung trang màu đỏ này nói:

- Sao nào? Nhìn thấy ta kinh ngạc sao?

Hít.

Lục Thiếu Du hít sâu một hơi, khuôn mặt vì ngây ngốc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, ánh mắt kinh ngạc nổi lên chấn động. Nhìn nữ tử kiều mỵ, trang nhã trước mắt khiến cho tim nugời ta đập thình thịch này không phải Mẫu Đơn sau khi ra ngoài lạc với hắn và Tiểu Long thì còn có thể là ai? Còn có ai có thể xinh đẹp hại nước hại dân như vậy, làm cho tất cả nam nhân trong đại điện mê mẩn.

- Đúng là rất kinh ngạc, làm sao nàng tới đây? Những năm này nàng sống tốt chứ?

Sau khi Lục Thiếu Du kinh ngạc, trong mắt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Nữ tử mặc cung trang màu đỏ vẫn hung hăng trừng mắt nhìn Lục Thiếu Du, hai con mắt đỏ tươi nhìn qua có chút nhanh nhẹn, trầm giọng nói:

- Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi vậy? Nhiều năm như vậy ngươi có đi tìm ta hay không? Báo hại ta còn đi tìm ngươi khắp nơi.

Âm thanh như chuông bạc vang lên, Mẫu Đơn lập tức quay người nhìn Tiểu Long không xa nói:

- Còn tiểu gia hỏa nhà ngươi nữa, lão đại ngươi không có lương tâm. Ta đi tìm các ngươi không biết đã bao lâu. Các ngươi ngược lại sống vô cùng tốt, người sau còn tốt hơn người trước a.

- Ta...

Tiểu Long bị Mẫu Đơn hỏi tội lập tức sững sờ, có cảm giác nằm ngủ cũng trúng đạn. Hắn nghẹn họng nhìn Mẫu Đơn, một lúc sau mới khôi phục, ánh mắt nhìn Mẫu Đơn có chút ủy khuất nói:

- Ta có tìm a. Chỉ là không tìm được.

- Thật sự đi tìm ta sao?

Mẫu Đơn nhìn Tiểu Long, dường như có chút hoài nghi.

Tiểu Long gật đầu khẳng định, nhìn Mẫu Đơn nói:

- Tìm, chúng ta thực sự đã đi tìm ngươi nha.

- Được rồi, ta tin tưởng tiểu gia hỏa nhà ngươi.

Mẫu Đơn gật đầu nói với Tiểu Long, lập tức quay người nhìn Lục Thiếu Du, hai tay chống nạnh, làm cho thân hình mềm mại, đường cong mê người kia càng thêm động lòng người. Âm thanh như chuông bạc giống như mang theo ma âm vang lên, nói với Lục Thiếu Du:

- Sao ngươi lại không đi tìm ta.

- Bây giờ nàng ở Thiên Linh cung đúng không?

Lục Thiếu Du không có trả lời lời nói của Mẫu Đơn mà ngược lại còn hỏi Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn trả lời:

- Đúng vậy, Thiên Linh cung.

- Đại tỷ à, ai nói ta không tìm nàng? Ta đã dùng toàn lực tìm nha. Nàng không nghĩ một chút hay sao? Nàng ở trong THiên Linh cung thì ta làm sao tìm được tới nàng?

Lục Thiếu Du trợn mắt nhìn Mẫu Đơn, trong mắt lúc này tràn ngập vẻ vui mừng. Mẫu Đơn luôn không có tin tức lúc này cuối cùng cũng xuất hiện. Vốn hắn còn tưởng rằng nàng đã bị người ta luyện hóa, dù sao khi đó tu vi của Mẫu Đơn cũng còn thấp. Chính là bảo vật mà cơ hồ tất cả các Tu luyện giả dù nằm mơ đều muốn đạt được.

- Ngươi thực sự đi tìm ta sao?

Đôi mắt màu đỏ của Mẫu Đơn có chút nghi hoặc, vẻ giận dữ trong mắt có chút dịu đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.