Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 609: Ta mượn một chút (1)



̣n một chút. (1)

Xuất hiện trong ánh mắt mọi người tổng cộng có bảy đầu yêu thú khổng lồ, trong đó đầu khổng lồ nhất dẫn đầu có hai chân, chiếc mỏ vô cùng sắc bén.

Mà khí tức của đầu yêu thú dẫn đầu cũng cường hãn nhất, hai cánh khẽ động không khí trong không gian tức thì khuếch tán, đầu thứ hai có vẻ yếu hơn một chút.

Trên lưng bảy đầu yêu thú này, trừ đầu yêu thú thứ nhất trên lưng có năm đạo thân ảnh ra, trên lưng những yêu thú phía sau đều có hai mươi đạo thân ảnh.

- Trời, đó là yêu thú ngũ giai.

- Còn có hai đầu yêu thú tứ giai và bốn đầu yêu thú tam giai.

- Những người này là ai? Hình như đang hướng về phía trấn chúng ta nha.

Trên trấn Thanh Vân cũng không thiếu người có chút nhãn lực, bọn họ lập tức từ trong khí tức mấy đầu yêu thú khuếch tán ra không trung mà có thể nhận ra đẳng cấp của yêu thú.

Bảy đầu yêu thú nhanh chóng bay tới, trên lưng đầu yêu thú dẫn đầu, ánh mắt năm đạo thân ảnh kia cũng nhìn về phía trước, khí tức của lão giả mặc hoàng bào ở giữa cũng là người cường hãn nhất.

- Sắp tới Lục gia rồi.

Trong năm người, lúc này có một người đột nhiên nói. Y phục màu trắng, vóc người gầy, trong mắt bắn ra một cỗ tinh quang.

- Lần này phải trực tiếp hỏi được bảo vật kia của Lục gia, cũng không cần phải lòng vòng nữa. Kỳ thực hai mươi năm trước, chúng ta nên làm như vậy rồi.

Một hán tử trung niên mặc y phục màu xám nói.

- Các ngươi đừng xem thường Lục gia, nếu như bảo vật kia thực sự ở trong Lục gia, thì thực lực của Lục gia sẽ không như bề ngoài, cha ngươi cũng không bảo các ngươi chú ý tới những lão gia hỏa của Lục gia.

Lão giả mặc hoàng bào ở giữa nói.

- Tam thúc, vị lão giả này của Lục gia không phải là chỉ có thực lực Vũ Tướng như lời đồn sao? Coi như là Vũ Tướng cửu trọng thì cũng không phải là đối thủ của người nha.

Trung niên đứng bên phải lập tức nói.

- Vũ Tướng? Ngươi thực sự quá coi thường Lục gia rồi, nếu như lão gia hỏa kia của Lục gia thực sự chỉ có thực lực Vũ Tướng, vậy thì bảo vật của Lục gia hai mươi năm trước Triệu gia ta há có thể buông tha?

Lão giả mặc hoàng bào nói.

- Tam thúc, ý của người là lão gia hỏa kia của Lục gia có tu vi Vũ Suất sao?

Đại hán kia lại hỏi.

- Cũng không biết, thế nhưng chắc chắc Lục gia không đơn giản như biểu hiện bề ngoài. Lão gia hỏa kia phân nửa là thu liễm tu vi của mình.

Lão giả mặc hoàng bào nói.

- Mặc kệ như thế nào, lúc này chúng ta nhất định phải thu lấy bảo vật của Lục gia. Nếu như Lục gia tự mình giao ra thì tốt, bằng không chúng ta sẽ san bằng Lục gia.

Hán tử mặc y phục màu xám lạnh nhạt nói.

Trên trấn Thanh vân, trong Thiên Bảo môn, lúc này có một đạo thân ảnh nhìn lên trên bầu trời, trong mắt bắn ra một đạo tinh quang, lẩm bẩm nói:

- Triệu gia rốt cuộc không nhịn được rồi.

Lúc này nếu như Lục Thiếu Du có mặt ở đây nhất định có thể nhận ra người này. Người này chính là Vũ chấp sự trong Thiên Bảo môn.

Trong hậu viện Lục gia, Nam thúc có suy yếu kia trong mắt lúc này hiện ra tinh mang nhàn nhạt rồi lập tức thu liễm lại, khẽ lắc đầu lẩm bẩm nói:

- Hơn ba mươi năm ở một chỗ, xem ra Lục gia này cũng không thích hợp ở lại được nữa rồi.

Trong đình viện Lục gia, Lục Thiếu Du và Vân Hồng Lăng đang ăn sáng với mẫu thân, bỗng dưng trong tai hắn truyền đến thanh âm của Bạch Linh nói:

- Bọn chúng tới không hề ít, một đầu yêu thú ngũ giai, một Vũ Suất, còn có ba Vũ Tướng.

- Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Lục Thiếu Du nhíu mày, xem ra hôm nay Lục gia sẽ rất náo nhiệt.

Đông! Đông! Đông!

Bạch Linh vừa nói xong không được bao lâu thì trong bầu trời Lục gia đột nhiên vang lên tiếp chuông gấp gáp. Lúc này trong Lục gia, sắc mặt tộc nhân và đám người hầu lập tức đại biến, tiếng chuông này bọn họ hiểu rõ đại hiểu cho cái gì. Không phải vào thời khắc nguy hiểm của Lục gia thì tiếng chuông này sẽ không vang lên.

- Nhanh, tập hợp.

- Nhanh, những đệ tử Lục gia mau chóng tập hợp.

Tức thì, Lục gia loạn thành một đoàn, những tộc nhân đệ tử, người hầu của Lục gia nhanh chóng tụ tập lại, sắc mặt vô cùng kinh hoàng.

- Đây chính là tiếng chuông khẩn cấp của Lục gia. Cường địch của Lục gia tới.

Nghe thấy tiếng chuông này, sắc mặt La La thị lập tức đại biến. Mỗi người trong Lục gia đều biết ý nghĩa của hồi chuông này, nàng cũng không ngoại lệ.

- Mẫu thân, người không cần gấp gáp, không có việc gì đâu, người ăn sáng đi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói với La Lan thị, trên mặt không có chút lo lắng nào.

Rống.

Ngoài Lục gia lúc này truyền đến tiếng yêu thú rống, bảy đầu yêu thú phi hành đã xoay quanh bầu trời Lục gia, khí tức cường hãn khuếch tán khiến cho bụi bặm bốc lên.

Kèn Kẹt...

Đại môn Lục gia mở ra, lúc này có mấy trăm người vọt ra, phía trước chính là đệ tử Lục gia, cũng có khoảng ba trăm người, đều là thanh niên. Phía sau đám thanh niên còn có một trăm người hầu, đều là nam, cũng không có phụ nữ trẻ em ở trong đó. Trong đám đệ tử Lục gia cũng có hơn mười nữ tử, thế nhưng bọn họ đã luyện qua vũ kỹ cũng không phải là phụ nữ trẻ em bình thường.

Nhưng bốn trăm người này, ánh mắt nhìn vào bảy đầu yêu thú trong bầu trời, sắc mặt vô cùng kinh hãi.

- Ha ha.

Ngoài Lục gia, trên lưng đầu yêu thú khổng lồ nhất, một đại hán áo xám cười lớn, thanh âm mang theo chân khí xuyên thấu không gian, giống như tiếng sấm, nói:

- Thông gia tới chơi, trận thế này của Lục gia không khỏi quá lớn nha.

- Hóa ra là thông gia tới chơi, ta lại tưởng rằng kẻ nào hùng hổ như vậy tới Lục gia ta, quả thực là thất lễ.

Một thanh âm quanh quẩn trong không gian, thế nhưng thanh âm này chỉ tính riêng về khí thế thì so với thanh âm của hán tử áo xám kia yếu hơn không ít.

Nói xong, trong đại môn Lục gia có hơn hai mươi thân ảnh bước ra. Người đứng đầu chính là Lục Đông, bên cạnh hắn lần lượt là Lục Tây, Lục Vô Song, Hoàng Thị, Trần Thị, còn có Triệu Tuệ, Lục Thiếu Du, Lục Mị, bên người Lục Mị có một hán tử trung niên, khuôn mặt có vài phần tương tự với Lục Mị, đó chính là phụ thân của nàng, coi nuôi của lão gia chủ Lục gia - Lục Bắc. Tiếp theo còn có chúng trưởng lão Lục gia, có tám người, đều là Vũ Sư bát trọng, Vũ Phách không có lấy một người.

- Tam thúc, đại ca, nhị ca.

Trong Lục gia, Triệu Tuệ lúc này nhìn thấy những thân ảnh trên lưng yêu thú trên bầu trời không khỏi nở nụ cười.

- Tam ngoại công, đại cữu, nhị cữu.

Trong mắt Lục Thiếu Hổ lúc này hiện lên sự vui mừng, lập tức tiến lên phía trước cùng mẫu thân.

Sưu Sưu.

Trên lưng bảy đầu yêu thú khổng lồ lúc này mọi người đáp xuống đất, một cỗ hơi thở ba động, nhân số lúc này cũng tới một trăm hai mươi lăm người. Thế nhưng một trăm hai mươi lăm người này, khí tức trên người so với bốn trăm người của Lục gia mạnh hơn không ít, chí ít cũng không thể so sánh được với nhau.

Đệ tử Lục gia lúc này đều có thực lực Vũ Sĩ, Vũ Sư nhất trọng, nhị trọng cũng cực ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.