- Hồng Lăng, chuyện này không thể được. Bằng vào thực lực chúng ta không thể giúp hắn quá nhiều. Có khả năng còn gây thêm phiền toái cho hắn.
Lục Vô Song cả kinh nói.
- Được rồi Vô Song tỷ, muội biết ngay tỷ sẽ nói như vậy mà. Chúng ta cứ tu luyện thôi, gần đây không biết tỷ có chuyện gì mà lại tu luyện nhanh như vậy.
Hắc Quỷ Thiên Vương do dự một chút rồi nói.
Trên bầu trời đen yên tĩnh kia lúc này có cơn gió thổi qua. Đầu màu xuân trong không khí bất tri bất giác đã mang theo hương hoa tràn ngập.
Bạch Linh, Tiểu Long, Lục Tâm Đồng cũng dừng tu luyện nhìn về phía trước.
- Phía trước không xa là Linh Thiên môn. Lần này người tham gia Đào Hoa yến có lẽ không ít, đến lúc đó ngươi phải chú ý một chút.
Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh nói.
Sau một lát, một ngọn núi khổng lồ nguy nga xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du, ngọn núi này cao nhập mây, bốn phía quần sơn tụ lại, thế núi đứng thẳng, diện tích ước chừng phải hơn mười dặm.
Bên ngoài cả sơn thể có xây một vòng tường thành rộng vài trượng, cao mười trượng uốn lượn tựa như chòm sao thương long vậy, càng khiến cho cả sơn thể to lớn thêm vài phần.
Ở giữa sơn thể khổng lồ này, lúc này bất ngờ lại có một cầu thang bằng đá uốn lượn từ trên xuống, tựa như con đường dẫn thẳng lên trời, một bước là chạm lên mây.
- Người tới là ai.
Dưới núi, ngay lúc bốn đạo thân ảnh gồm ba nữ một nam chậm rãi đi tới, đã sớm có mấy chục thanh niên vận trường sam lao lên bao vây, một thanh niên có bộ dạng như người cầm đầu, tu vi Vũ tướng tam trọng bước lên dò hỏi.
Lúc này đã có không ít ánh mắt rơi vào trên người Bạch Linh và Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh, đặc biệt là Bạch Linh, khiến cho không ít thanh niên nhìn tới ngây cả ra.
- Phi Linh Môn, đến đây tham gia Đào Hoa Yến.
Thiếp mời của Linh Thiên Môn trong tay Lục Thiếu Du được một đạo hoàng mang bao vây đã chuẩn xác rơi xuống trước mặt thanh niên này.