Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 984: Tiền đặt cược (1)



Bốn vị Linh Thiên Tứ Suất này Lục Thiếu Du đã sớm dò xét qua, Hồng Điện này tuổi chừng hai mươi ba hai mươi bốn, tu vi nhất trọng Linh Suất, quả thật là không tệ, loại thiên phú cỡ này tuyệt đối thuộc hàng đỉnh cấp.

- Lục chưởng môn, không biết Phi Linh Môn của ngươi muốn phái vị đệ tử nào ra đây, không phải là Lục chưởng môn muốn đích thân ra trận đấy chứ?

Tùng Thanh Sơn của Thiên Quỷ Tông cười nói, ánh mắt của tên Tùng Bách Đào ngồi kế bên lão vẫn một mực đặt trên người Lục Thiếu Du.

Tùng Thanh Sơn vừa nói, ánh mắt của mọi người cũng mang theo vẻ nghi hoặc nhìn về phía Phi Linh Môn, lần này Phi Linh Môn chỉ có bốn người tới, Quỷ Tiên Tử Bạch Oánh thì mọi người đều biết cả rồi, một vị cường giả có tiếng trong Cổ Vực, phỏng chừng Phi Linh Môn cũng sẽ không nể mặt mà phái nàng ta đi lên, còn có một tiểu cô nương, sợ là cũng sẽ không lên được, chỉ còn lại mỗi mình vị bạch y nữ tử xinh đẹp kia mà thôi, ngoài ra còn có bản thân Lục Thiếu Du nữa.

- Thiếu Du, Phi Linh Môn của ngươi muốn phái vị đệ tử nào lên đánh đây.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường lúc này cũng nhìn về phía Lục Thiếu Du.

- Lữ chưởng môn, tiểu tử tới quá vội vàng, không có mang theo đệ tử trong môn tới, vậy thì để cho xá muội luận bàn một phen với lệnh cao đồ đi vậy.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du mang theo vẻ hờ hững, khoé miệng nhếch lên mỉm cười, sau đó lập tức xoay người lại nói với Lục Tâm Đồng:

- Tâm Đồng, muội đi lên luận bàn với cao đồ của Linh Thiên Môn một chút, nhớ kỹ, không được tổn thương người ta.

Lục Thiếu Du vừa dứt lời thì lập tức khiến cho cả đám người trợn mắt lên nhìn, bảo một tiểu cô nương ra tay, còn bảo nàng ta đừng có đả thương người khác, tên Lục Thiếu Du này rốt cuộc là say quá hay là điên quá đây.

- Muội biết rồi ca ca.

Lục Tâm Đồng chớp mắt to, trong miệng còn đang nhai cái gì đó, lúc này mới vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn sau đó lướt nhẹ về phía quảng trưởng kia như một chú bướm nhỏ, Phi Thiên Ngô Công lúc nào cũng quấn trên vai nàng lúc này cũng đã rơi xuống trên ghế.

Ánh mắt của Hồng Điện loé lên, tinh quang bắn ra, kỳ thật trong lòng hắn cũng đã sớm dò xét qua đám người Phi Linh Môn, trong lòng vốn cũng đang cho rằng Phi Linh Môn cuối cùng không thể không cử Lục Thiếu Du đứng ra, tới lúc đó mình cũng có thể đánh giá tên Lục Thiếu Du đang gây xôn xao khắp nơi này một phen, nào ngờ lại chạy tới một tiểu cô nương, sắc mặt của hắn lập tức trầm xuống, đây đúng thật là vũ nhục đối với hắn, mình đường đường là một Linh Suất, Phi Linh Môn này không ngờ lại phái một tiểu cô nương ra đây luận bàn với mình.

- Lục Thiếu Du, Phi Linh Môn của ngươi đúng thật là không xem Linh Thiên Môn ra gì, để cho một con nha đầu đi lên, đây rõ ràng là không xem các sơn môn trong Cổ Vực ra gì mà.

Ánh mắt trầm xuống, tên Hồ Hưng Hải này lại tìm được thêm một cơ hội nữa để đả kích Phi Linh Môn.

- Để một tiểu cô nương đi lên, vạn nhất bị thương thì không hay lắm đâu, Lục chưởng môn, ngươi thế này là không được đâu, nếu như Phi Linh Môn thật sự không có người thì cùng lắm cứ nhận thua là được, hay là Lục chưởng môn ngươi tự mình đi lên cũng được mà.

Người lên tiếng lần này là lão phụ tuổi chừng ngũ tuần kia.

Lục Thiếu Du đưa mắt nhìn qua, đúng là Khấu Phi Yến của Bách Linh Tông, mắt nhìn cả đám người, Lục Thiếu Du khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu đã là thi thố thì nếu có thêm chút tiền đặt cược, nhất định sẽ càng thêm náo nhiệt nhỉ, như vậy đi, cược nhỏ một trận, ta liền cược xá muội sẽ tháng, tiền đặt cược là một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, không biết cá vị đang ngồi đây có ai dám đánh cược một trận với ta hay không, ha ha ha.

- Ha ha, cược nhỏ cho vui, thật đúng là không ngờ, ta cũng cược một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, bất quá ta đương nhiên cược đệ tử của ta thắng.

Ánh mắt của Lữ Chính Cường mang theo nghi hoặc nhìn qua Lục Thiếu Du, thần sắc nội liễm, lập tức mỉm cười nói với Lục Thiếu Du.

- Lữ chưởng môn cũng có nhã hứng này, vũ kỹ huyền cấp trung giai, cược chút cho vui đi, ta cũng sẽ tham gia cho vui.

Gia Cát Tây Phong của Lan Lăng sơn trang phẩy phẩy cây quạt rồi nói.

- Gia Cát trang chủ cũng đã chịu chơi thì ta cũng xin tham gia cho vui vậy, mới năm rồi còn chẳng có gì, năm nay đúng là náo nhiệt thật đấy.

Ánh mắt Đồng Quy Tinh của Hắc Sát Giáo loé lên rồi cất giọng.

- Ha ha, như vậy thì càng náo nhiệt, ta cũng muốn tham gia.

Công Tôn Hoá Nhai của Hoá Vũ Tông quét mắt nhìn qua hai người Hồng Điện và Lục Tâm Đồng đang đứng trên quảng trường, lập tức mỉm cười nói khẽ.

- Lục chưởng môn, đừng trách ta không coi trọng Phi Linh Môn của ngươi, ta cũng đến tham gia náo nhiệt đây, bất quá ta cược Linh Thiên Môn thắng.

Cơ Vô Thường của Thiên Âm Môn cũng cảm thấy hứng thú.

- Tính thêm ta một phần.

Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang đều đã đặt tiền cược cả rồi, đám sơn môn khác không khỏi lên tiếng phụ hoạ, đương nhiên, tất cả sơn môn đều chọn Linh Thiên Môn.

Thế này nếu như không đánh cuộc thì còn cho là sơn môn không thể nào thua được, huống hồ gì lại là Linh Thiên Môn, quả thực là chẳng khác gì chờ thắng, một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai chính là có giá trị rất xa xỉ, nếu như có thể thắng được một bộ huyền cấp trung giai về thì đối với mấy đại sơn môn như Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang có lẽ chỉ là chuyện vặt chẳng đáng gì, nhưng đối với những sơn môn khác thì đây tuyệt đối không tầm thường chút nào.

- Hôm nay đúng là náo nhiệt thật, chỉ sợ đến lúc đó có người không đưa ra nổi vũ kỹ huyền cấp trung giai đâu.

Hồ Hưng Hải của Thiên Tinh Tông hờ hững nói, mười một sơn môn này đều cược Linh Thiên Môn thắng, nếu như Phi Linh Môn thua thì phải đưa ra mười một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai, giá trị của một bộ thôi đã có giá liên thành rồi, mười một bộ, đó không phải con số mà một thế lực bình thường có thể lấy ra được.

Lời nói của Hồ Hưng Hải lúc này cũng dẫn tới khiến không ít kẻ lo sợ, ngoại trừ người của tứ đại thế lực Nhất Tông Nhất Môn Nhất Giáo Nhất trang ra thì phỏng chừng những sơn môn khác có muốn xuất ra mười một bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

- Hồ Hưng Hải, bằng không ta và Thiên Tinh Tông của ngươi cược năm bộ có được không, nhiều hơn nữa ta sợ trên người ngươi không có đủ, không dám thì thôi vậy.

Ánh mắt của Lục Thiếu Du loé lên, dù sao cũng chẳng cần phải khách khí với cái tên Hồ Hưng Hải này làm gì.

- Ngươi….

Hồ Hưng Hải nhìn Lục Thiếu Du, lúc này tất cả ánh mắt của mọi người đều đang đổ dồn vào hắn, cố nén cơn giận, bị một tên tiểu bối chọc giận thì đúng là mất phong độ quá, ánh mắt lập tức trầm xuống, nói:

- Tiểu tử, ngươi đừng có hối hận, bản vương hôm nay cược năm bộ vũ kỹ huyền cấp trung giai với ngươi.

- Bản công tử chấp nhận.

Lục Thiếu Du nhếch khoé môi, lộ ra nụ cười tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.