Lĩnh Vực Bóng Tối

Chương 57: 57: Chiến Lợi Phẩm




Bây giờ nhận ra Trương Oanh Oanh cũng không mắc lỗi gì, ả cố chấp kiếm chuyện mặc cho cô có nói gì đi chăng nữa.

Người ngoài nhìn vào không hiểu Đổng Vi vì điều gì, ả lại biết bản thân chỉ muốn duy trì một tình bạn.
Có lẽ đó là đúng.
Đổng Vi vỗ vai trấn an, La Ứng Lan khẽ run lên từng cơn.

Nến trong nhà đồng loạt tắt hết, tiếng hét thấu trời không những một mà đến hai giọng.

Một của La Ứng Lan không cần nghe Trương Oanh Oanh cũng đoán được, tiếng hét còn lại là của Thanh Anh.

Cô biết còn một người nữa đang rất sợ, nhưng tình hình bây giờ không tốt đành thuận theo tự nhiên.
“A a đừng nắm chặt như vậy, móng tay cậu đâm vào tôi rồi, Du Minh nhẹ nhẹ tay chút.” Thanh Anh vừa hét vừa cầu xin người kế bên.
Nhuệ Luân đưa tay lên cỡ đầu, định vị chỗ La Ứng Lan và Đổng Vi.

Trương Oanh Oanh không thể ngồi yên, trong bóng tối ai cũng như ai bản thân không hành động thì chỉ đợi đối thủ đến kết liễu.
Cô khẽ nói: “Nằm xuống sàn hết đi.”
Trong lúc chém loạn, trúng một trong những người ở đây thì có vẻ khá rắc rối.


Trương Oanh Oanh cầm bật lửa định thấp ngọn nến gần nhất, bên tay không còn là giọng nói của số 0 thay vào đó là giọng nói của người phụ nữ.
Nghe một lần đã sởn gai ốc, lần này có vẻ ổn hơn.
“Đừng động, đến chỉ muốn nhắc nhở một chút.”
Trương Oanh Oanh đang đứng, người kia cũng áp sát phía sau.

Kích cỡ của vòng một không tồi nó chạm vào tấm lưng cô, cho dù muốn nhắc nhở nhưng tình huống này không cho phép, người kia lại nói tiếp.
“Hai con dao găm dùng cho tốt, cái mặt nạ trông coi cẩn thận, nó là chiến lợi phẩm.”
Hơi nóng phả vào tay, sau câu nói cô cảm nhận người đó đang hôn lên vành tai của mình.

Hành động này vẫn may không có ai nhìn thấy kể cả số 0, nếu bị phát hiện cô sẽ nổi giận vì xấu hổ.
Lời thì thầm mọi người xung quanh không ai nghe thấy được, số 0 và Trương Oanh Oanh lại rõ từng câu từng chữ.

Cho dù gió thổi mạnh làm cho cây cối tạo nên tiếng động cũng không làm sai lệch.
Cô lần mò thắp lại nến, vẻ mặt như không có chuyện gì xảy, vành tai đã ửng đỏ như vừa bị ai đó xách lên.
La Ứng Lan rút vào người Nhuệ Luân, đôi mắt nhắm tịt.

Đổng Vi nhìn đến Trương Oanh Oanh, cô dường như không có chút biểu thị hay khó chịu.

Xem như có được sự xác nhận chính xác nhất, chứng minh cho hàng chục câu nói mà ả từng nghe.
Trương Oanh Oanh không sai, Đổng Vi cảm thấy bản thân không sai, mọi chuyện vẫn tiếp diễn như bình thường, nhưng cách nhìn của ả đã có sự biến động.
Du Minh bỏ tay Thanh Anh ra, Nhuệ Luân trở về vị trí cũ.
Trong thời điểm tất cả hòa vào bóng tối, Nhuệ Luân cảm nhận được cái run rẩy truyền đến.

Cơ thể nhỏ nhắn cùng mùi nước hoa quen thuộc, cậu ta trong phút chốc quên rằng La Ứng Lan đang dùng đồ của ai cứ nghĩ đó là Trương Oanh Oanh.

Bừng tỉnh thì người kia bám chặt không chịu buông, cậu ta chỉ muốn đề phòng một chút ai ngờ lại làm tới bước này.
Du Minh mất một lúc để lấy bình tĩnh, cô chưa vội tìm kiếm hai con dao mà người kia nói, trước tiên đến chỗ của cậu ta, khụy một gối để Du Minh có thể dễ dàng nhìn thấy, cô nói: “Đừng sợ, nếu chết tôi là người đầu tiên.”
【Tôi thấy cô giỏi nhất trong việc làm người khác chết tâm.】
【Nếu ai đó có chuyện buồn hoặc thất tình, cô tốt nhất nên im lặng.】

Trương Oanh Oanh cũng hiểu đạo lý này, chỉ muốn anh trai của cô yên tâm.

Nào biết sự an ủi phí công của bản thân sẽ gây ra nhiều phiền phức như thế.
“Em nói bậy bạ gì thế? Không có chuyện đó, đừng nói bậy.” Du Minh lập tức phản bác, chuyện chết chóc càng nói càng thấy đáng sợ.
Thời gian cứ vậy mà trôi đi, vừa vặn qua sáu giờ điện trong nhà đã quay trở lại.

Theo như số 0 giải thích là do người ta ngắn điện vì sợ gió bão gây ra một số hệ lụy không đáng có, tình huống như vậy hiếm khi xảy ra.

Cũng có thể là do có người cố ý, Trương Oanh Oanh tán thành vế đầu tiên, có ai rảnh rỗi ngồi bật công tắc điện của nhà cô đâu chứ?
Nó kéo dài khoảng mấy tiếng, nếu cố ý thì người đó rất có bản lĩnh.
Bữa chiều xem như không được hoàn chỉnh, Trương Oanh Oanh uống trà thay cơm.

Con người cô không ăn cũng được nhưng nhất định phải uống, rút hai con dao găm ra khỏi bức tường là chuyện đơn giản, đánh giá năng lực thực sự của chủ nhân mới là nan giải.
Trương Oanh Oanh kiểm tra xung quanh nhà.

Ban đầu tất cả cửa sổ được khóa kỹ càng là do Du Minh muốn thoáng mát nên cô mới thuận theo, nước mưa chẳng tạt vào nhưng không tính đến trường hợp người khác lẻn vào.
【Rambo VI, đẹp đấy chứ.】
Kiểu dáng rất ăn ý nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ dùng lưỡi dao như thế này, thứ cô dùng là lưỡi đen tuyền.
Đột nhiên đập mạnh dao găm xuống bàn.
【Thử xem độ cứng cáp sao? Nó có thể xuyên qua não của cô đấy.】
Trương Oanh Oanh hít sâu một hơi: “Tôi biết.”
【Người kia thấy cô hành xử như vậy, có khi đến dạy bảo.】

Nói sử dụng là sử dụng, nếu như vậy chẳng phải cô nghe lời người kia quá rồi sao?
Tạm gác chuyện này, cô hỏi: “Chiếc mặt nạ xem như chiến lợi phẩm là sao vậy? Ý người đó nói tôi thắng rồi sao?”
【Cô biết bản thân hay mơ mộng lắm không?】
“Ừ, cũng ít khi gặp ác mộng.” Trương Oanh Oanh chẳng biết đáp thế nào cho hợp tình hợp lý.

Nói phải thì cô không hợp với thân phận hiện tại, nói không phải thì số 0 có chịu bỏ qua đâu?
Làm cấp trên của cấp SS số 0 cứ tưởng sẽ nhàn hạ, ai ngờ cả hai lại không hiểu ngôn ngữ của nhau.
Thật mệt mỏi.
【Tôi đi ngủ.】
“Đừng, đừng, Boss nói thế nào thì tôi làm thế đấy.” Trương Oanh Oanh còn muốn bàn luận thêm một số chuyện.
【Còn chuyện gì?】
“Liệu người gặp ở trường cùng với người tối nay, cùng với bà chủ quán có phải là một người hay không?”
Số 0 im lặng một chút, lát sau đáp:【Cấp SS không phải hư danh, chính là đem ra dùng trong những lúc này.】
Cấp trên muốn cô tự đưa ra suy nghĩ.

Nghiêm trọng hơn nữa, đánh vào cái sự kiêu ngạo của Trương Oanh Oanh, cô tự tin tìm chìa khóa như thế nào số 0 là người hiểu rõ nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.