Có một chiều nọ, Hứa Thời Diên đổi thuốc cho một bệnh nhân ung thư dạ dày mới phẫu thuật xong, vừa từ phòng thuốc ra ngoài đã thấy một người đàn ông người đầy vết chém được các y bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.
Hứa Thời Diên chỉ thấy trên đầu người đàn ông kia bị chém ba nhát, cả cổ, tay, chân cũng bị chém, da tróc thịt bong, lộ cả xương.
Một người phụ nữ tầm sáu mươi tuổi quỳ ngoài hành lang, khóc đến khàn cả giọng, mấy y tá cùng ra ngoài đỡ người lên, động viên.
Hứa Thời Diên vừa mới quay lại phòng bệnh đã bị Đinh Hoàn Ngạn gọi vào phòng đổi thuốc, nói là người đàn ông mới vào kia có khả năng bị tổn thương ruột kết, phải nhanh vào xem.
Sau khi đến phòng đổi thuốc, người đã đông không chen vào nổi, hắn chỉ có thể chờ ở ngoài.
Người phụ nữ vừa quỳ khóc dưới đất đã được y tá dìu lên ghế, Hứa Thời Diên ngồi đối diện bà, nghe bà nói linh ta linh tinh rồi lại ôm mặt khóc.
Lúc này một loạt tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến, Hứa Thời Diên ngẩng đầu nhìn, mấy người đang đi về phía này.
Mà người đi đầu tiên, chính là Mẫn Việt đã ba tháng không gặp.
Ngay trước khi Hứa Thời Diên kịp phản ứng, người phụ nữ đang khóc dữ dội đột nhiên xông đến, nhào lên người Mẫn Việt, tay đấm chân đá, loạn cào cào cả lên, miệng còn không ngừng mắng: “Cái thằng khốn nạn! Sao người vào lại là con trai tao mà không phải mày! Trả con trai tao đi! Trả đi…”
Người phụ nữ vẫn chưa hết giận, tát vào mặt Mẫn Việt, móng tay sắc nhọn cắt qua khóe mắt Mẫn Việt tạo thành một vệt máu dài.
Hứa Thời Diên trợn tròn mắt, hắn không rảnh để nghĩ thêm nhiều, bước nhanh về phía trước, cản người phụ nữ đang mất kiểm soát lại, khuyên: “Dì ơi dì bình tĩnh lại, bây giờ có đánh cũng không giải quyết được gì.”
Người phụ nữ không giãy ra khỏi Hứa Thời Diên được, chỉ có thể ngồi bệt trên đất khóc: “Nghiệp chướng… Vì sao con tao lại phải bị chém thay mày cơ chứ… Mày mới là đứa đáng bị chém… Nếu con tao có chuyện gì, mày cũng là hung thủ! Mày và Trần Tân xuống địa ngục hết đi!”
Nói, người phụ nữ lại bắt đầu đá đạp Mẫn Việt.
Mẫn Việt không cãi, cũng không trốn, chỉ không ngừng nói xin lỗi.
Bây giờ Hứa Thời Diên mới thấy trên tay Mẫn Việt cũng có vết chém, áo đen thì bị rách mấy chỗ, quần tây có vết ma sát tạo thành, dính không ít bụi bẩn.
Hắn chăm chăm nhìn vết thương dính máu của Mẫn Việt, cảm thấy đầu mình vang lên ong ong, như là bệnh sợ máu vậy, cực kỳ khó chịu.
Hắn để mấy y tá kéo người phụ nữ đang điên cuồng sang bên cạnh để động viên, bản thân thì bước lên nắm lấy bên tay không bị thương của Mẫn Việt, không nói gì cả, chỉ kéo người đi.
Mẫn Việt im lặng sững sờ đứng đó.
Hứa Thời Diên quay đầu quát: “Đi theo tôi, đi xử lý vết thương của anh.”
Thấy đôi mắt ửng đỏ của Hứa Thời Diên, Mẫn Việt bước theo.
Hứa Thời Diên không dám chiếm những phòng đổi thuốc khác, chỉ có thể đưa Mẫn Việt vào phòng làm việc, để anh ngồi đó, nói chữ “chờ” rồi đi mất.
Mẫn Việt hoàn hồn, anh không ngờ lại gặp Hứa Thời Diên ở đây, người thanh niên mặc áo blouse trắng, mới đầu anh còn chẳng nhận ra.
Mấy phút sau, Hứa Thời Diên mang một hòm sơ cứu về.
Hắn để Mẫn Việt lên giường bệnh sau phòng làm việc, kéo màn ngăn cách xong là ra lệnh: “Cởi áo ra.”
Mẫn Việt cũng không loanh quanh, nhanh chóng cởi cúc.
Hứa Thời Diên cẩn thận gỡ vải vụn khỏi vết thương, ngừng thở, cởi áo đang trùm lên vết thương của Mẫn Việt ra.
Cởi áo ra rồi, Hứa Thời Diên mới thấy hai vết thương do dao chém một ngắn, một dài trên tay Mẫn Việt, thịt lộ ra ngoài, bởi đã chảy quá nhiều máu nên chỉ còn rỉ ra đôi chút.
Hứa Thời Diên đã từng thấy vết chém to hơn, sâu hơn, mà hai vệt đỏ trước mắt này lại khiến hắn sưng mắt lên, trong khoảnh khắc ấy hắn ngỡ tưởng bản thân mình cũng thấy đau.
Hắn dùng kẹp bông lau máu trên vết thương, sau đó khử trùng bằng cồn, cuối cùng đặt một lớp bông vô khuẩn lên rồi mới băng lại bằng gạc.
Hắn nhìn Mẫn Việt không nói gì từ đầu đến giờ, phát hiện trên trán toàn là mồ hôi lớn bằng hạt đậu.
Sao lại không đau được cơ chứ?
Hứa Thời Diên quấn từng vòng băng gạc một, nói: “Đau thì kêu, lúc tôi đổi thuốc cho mấy ông anh cao to lực lưỡng, ai cũng gào thảm thiết, yên tâm đi, tôi không cười anh đâu.”
Mẫn Việt khàn khàn trả lời: “Chẳng phải đã xong rồi hay sao? Còn kêu cái gì nữa?”
Hứa Thời Diên nghe vậy cười khẽ, thấy người đàn ông tỏ ra mạnh mẽ như vậy, hắn nói: “Rất muốn thắt thành hình nơ bướm cho anh.”
Đôi môi tái nhợt của Mẫn Việt nhẹ nhàng cong lên, “Thử thắt một cái đi?”
Nói thì nói thế, mà Hứa Thời Diên vẫn băng bó tử tế cẩn thận, sau đó xử lý sang vết thương ở khóe miệng và cạnh mắt.
Hứa Thời Diên chưa bao giờ thấy người đàn ông chật vật đến mức này, cũng không ngờ tới bản thân mình sẽ căng thẳng đến cái mức mà, thấy người đàn ông bị thương sẽ chẳng để ý gì kéo người ta đi.
Xử lý xong những vết thương bên ngoài, Hứa Thời Diên hỏi lại: “Chỗ khác có bị thương không?”
“Không.”
Hứa Thời Diên không tin, cố tình vén sau áo Mẫn Việt lên, quả nhiên thấy mấy vết bầm tím do tụ máu.
Hắn hơi không vui với chuyện người đàn ông giấu mình, nhưng biết bản thân chẳng có tư cách, không khỏi buồn phiền, “Chỗ khác còn không? Đừng ép tôi lột hết anh ra để kiểm tra.”
Mẫn Việt đã thấy đủ cãi nhau trong ngày hôm nay rồi, cũng không muốn tranh luận với Hứa Thời Diên nữa, nói: “Chỗ bắp chân cũng có thể có máu tụ.”
Hứa Thời Diên thở dài, “Anh cứ mặc quần áo lại đi đã, tôi đi lấy túi chườm đá cho anh.”
Lúc túi đá chạm lên người, Mẫn Việt kêu nhẹ một tiếng, lạnh.
Cuối tháng một vốn lạnh cắt da cắt thịt, trong phòng cũng không có máy sưởi, quần áo cởi hết, túi chườm đá cứ vậy mà để lên, Mẫn Việt lạnh đến mức mà răng va lập cập vào nhau.
Hứa Thời Diên thấy vậy, mang áo khoác nhung của mình để trong phòng trực đêm đến, che lên người người đàn ông, nói: “Muốn mau khỏi thì phải chịu lạnh chút.”
Mẫn Việt nhẹ nhàng ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Túi chườm phía trước thì do Mẫn Việt tự cầm, đùi thì buộc, còn đằng sau lưng là do Hứa Thời Diên cầm hộ.
Mẫn Việt ngồi quay lưng với Hứa Thời Diên ở trên giường, mà Hứa Thời Diên thì lại đặt tay lên lưng người đàn ông, động tác hơi buồn cười nhìn chẳng khác gì truyền công lực trong phim kiếm hiệp, hắn không nhịn được cười hẳn thành tiếng.
Mẫn Việt đang suy nghĩ, nghe thấy Hứa Thời Diên cười, hỏi: “Cười gì vậy?”
Hứa Thời Diên sợ nói ra người đàn ông lại chê hắn trẻ con, bèn nói: “Không có gì.
Mà anh ấy, chuyện gì đã xảy ra, mà đến cái nông nỗi này?”
“Đồng nghiệp xích mích thôi.”
“Xích mích gì? Xích mích gì mà chém cả người?”
“Cậu hỏi chuyện này để làm gì?”
Hứa Thời Diên nhún vai nói: “Người vào phòng cấp cứu vừa nãy bị chém mấy phát vào đầu, chuyện lớn như thế…”
Nói đến “bị chém mấy phát vào đầu”, Hứa Thời Diên cũng cảm giác được Mẫn Việt cứng người lại, đoán được người đàn ông đang sợ, hắn cũng không nói nữa.
Chỉ với vài giây như thế, trong phòng chỉ còn sót lại mỗi tiếng hít thở của bọn họ, bầu không khí cũng trở nên mờ ám rất nhiều.
Túi chườm đã hết lạnh, Hứa Thời Diên lấy xuống, rút một tờ khai từ trong áo blouse đưa cho Mẫn Việt, nói: “Đây là viện phí, anh đi nộp đi, nhớ phải đổi thuốc, nếu không muốn gặp tôi thì đến bệnh viện khác cũng được.”
Mẫn Việt nhận, nói: “Cảm ơn.”
Hứa Thời Diên nhớ tới lúc vừa nãy Mẫn Việt bị đánh ngoài hành lang, tuy rằng không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, hắn vẫn nói: “Tôi kiến nghị anh đừng vào thăm đồng nghiệp anh làm gì, chờ bọn họ bình tĩnh thì nói sau.”
“Ừ, tôi biết rồi.”
Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, Đinh Hoàn Ngạn đi vào nghe được tiếng Hứa Thời Diên, hỏi: “Tiểu Hứa hả? Chẳng phải cậu tan làm rồi à? Sao còn chưa đi?”
Hứa Thời Diên thì thầm với Mẫn Việt: “Thầy tôi.”
Nói xong hắn đi ra ngoài màn che, nói với Đinh Hoàn Ngạn: “Dạ, đưa một người bạn vào đây băng bó.”
Mẫn Việt ngồi trên giường vừa mặc quần áo vừa nghe bên ngoài nói chuyện.
“Chẳng phải vẫn có một nhóm y tá chuyên phụ trách băng bó hay sao?”
“Sốt ruột quá mà, kéo người ta vào đây luôn.”
Mẫn Việt nghe thấy thế, đôi tay đang cài nút áo dừng lại.
“Đưa vào cũng không sao, cứu người mà.
Mà cậu đã không đi rồi thì tối nay ở lại đây luôn đi, vừa đúng lúc nhà Tiểu Lê có việc nên xin nghỉ rồi.”
“Ầu… Được thôi.”
Đinh Hoàn Ngạn thấy Mẫn Việt bước ra từ phía sau, vô cùng khiếp sợ, ngờ rằng mình nhìn nhầm.
Mẫn Việt vốn nghe thấy tiếng ông từ sau rèm, đi tới trước mặt ông, gật đầu chào: “Anh cả.”
Đã bảy, tám năm rồi Đinh Hoàn Ngạn không gặp người em này, lần cuối gặp là lúc thằng bé tốt nghiệp đại học về đón mẹ đi.
Ông thấy Mẫn Việt bị thương, tiện mồm quan tâm một câu: “Sao lại bị thương?”
Mẫn Việt lạnh lùng, “Vết thương nhỏ thôi, tôi đi trước.”
Trước khi Mẫn Việt đi mất, ông nói với anh: “A Việt, nếu có thời gian thì về thăm ba.”
Mẫn Việt không trả lời, đóng cửa lại rồi đi.
Hứa Thời Diên đứng đó mất một lúc mới đoán ra được quan hệ của hai người.
Hắn sững sờ hỏi: “Thầy, anh ấy là em thầy?”
Đinh Hoàn Ngạn thở dài, ngồi vào ghế, nói: “Phải.”
Thấy Hứa Thời Diên ngạc nhiên, ông giải thích: “Cùng cha khác mẹ, nó theo họ mẹ.”
“Ồ.” Liên quan tới chuyện riêng của Mẫn Việt, hắn cũng không hỏi nữa.
Hứa Thời Diên ra khỏi phòng làm việc, đi tìm phòng bệnh của người bị chém, thấy người vừa nãy đi cùng Mẫn Việt đang đứng ngoài hành lang.
Một cô gái còn trẻ nhận ra Hứa Thời Diên, chủ động đi ra hỏi: “Vừa rồi cậu đưa Mẫn tổng đi, anh ấy sao rồi?”
“Băng bó vết thương hết rồi, bây giờ hẳn là cũng đã đi, công ty của mấy người có chuyện gì xảy ra vậy, sao mà nghiêm trọng thế?”
Cô gái nghi ngờ nhìn Hứa Thời Diên, do dự không dám nhiều lời.
Hứa Thời Diên nói: “Tôi quen Mẫn tổng của các người… Chúng tôi là bạn.”
Cô gái thấy Hứa Thời Diên là bác sĩ nên cũng thấy tin tưởng, bèn kể hết chuyện đã xảy ra cho.
Trong công ty có người tham ô, muốn nhờ Mẫn Việt che giấu, Mẫn Việt không đồng ý, giao luôn chứng cứ cho cơ quan công an.
Người kia nghe mình bị xử hơn mười năm, quyết định vò mẻ thì sứt mang dao đi trả thù.
Lúc đó làm sao mà Mẫn Việt lại không ở đấy, thằng kia chém luôn phó quản lý là Dương Nghị đang ra mặt thay.
Lúc Mẫn Việt về, đánh nhau một trận với thằng kia, cuối cùng Mẫn Việt đè hắn xuống đất đến tận khi cảnh sát đến mới gọi là xong.
Hứa Thời Diên nghe cô gái miêu tả lại cảnh lúc đó, trái tim nhảy lên tận họng.
Chỉ thiếu chút nữa thôi, người bị chém hôm nay sẽ là Mẫn Việt, nghĩ đến đó, Hứa Thời Diên siết chặt đôi tay, cứng ngắc cả người, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, thật sự cảm thấy may mắn rằng người nằm trong kia hôm nay không phải Mẫn Việt.
Chỉ là, không biết bây giờ trong lòng Mẫn Việt sẽ phải chịu dày vò cỡ nào? Nhìn một người khác vì mình mà bị chém đến thương nặng, bản thân lại thoát khỏi cái chết, với tính cách của người đàn ông, hẳn sẽ rất xấu hổ, rất tự trách và dằn vặt bản thân.
Giây phút này đây, hắn vô cùng muốn đến bên Mẫn Việt để an ủi, nhưng hắn chẳng có lập trường.
Ngồi cả nửa ngày ở ngoài hành lang, Hứa Thời Diên mới gọi điện cho Kỳ Tử Phong nói về chuyện này, để Kỳ Tử Phong đến xem Mẫn Việt.
Đã muộn lắm rồi, Hứa Thời Diên kiểm tra xong hết phòng bệnh, hắn đứng trên sân thượng bệnh viện ngẩn người.
Hắn nghĩ mà sợ, chiều hôm nay hắn chỉ nhìn thấy hai vết thương do dao chém thôi mà đã đỏ cả vành mắt, máu trong người sôi lên như muốn nổ tung.
Kỳ thực khi nhìn thấy người đàn ông bị thương, sự lo lắng và căng thẳng của hắn là thật.
Tuy hắn giận, oán, có hai điều đó ở đây khiến hắn hận không thể đánh cho Mẫn Việt một trận, sau đó ném xuống sông, nhưng bi kịch ở chỗ, dù người đàn ông bạc tình và lạnh lùng đến mức đó, hắn vẫn chẳng thể từ bỏ sự yêu thích của mình.
Cho nên ba tháng vừa qua, hắn cố gắng không nhắc đến người đàn ông, không nhớ đến, giống như một loại cơ chế tự bảo vệ, dùng bi phẫn, không cam lòng để che giấu đi bi thương trong đó, tự lừa mình tự lừa người, chỉ để không muốn nhớ lại bản thân đã từng ngây thơ ra sao, không muốn thừa nhận rằng mình đã yêu người kia rồi.
Nhưng Mẫn Việt không thích hắn, hắn cũng không muốn ngốc nghếch xáp lại.
Dẫu sao, một ngày nào đó tình cảm sẽ chẳng còn..