Có thể là do hiệu ứng “tình cũ khó quên” nên dù là khác phái luyến hay đồng tính luyến đều khó có thể quên mối tình đầu.
Mẫn Việt hiểu vì sao Hứa Thời Diên lại đi theo Giang Viễn Ninh, cũng không có gì lạ.
Anh vốn định về nhà để nghỉ ngơi nhưng vừa nằm xuống là lại tưởng tượng đến cảnh Hứa Thời Diên lăn lộn với Giang Viễn Ninh, nghĩ đến cảnh đó là anh lại càng tỉnh hơn.
Anh ngỡ bản thân mình sẽ không quá khó chịu, một người đàn ông mà thôi, anh từng thích nhiều người như vậy, cái tên họ Hứa kia có gì mà khác chứ? Nhưng có thế nào thì anh cũng không ngủ được.
Những lúc thế này chỉ có rượu mới giải tỏa được hết phiền muộn âu lo chất đầy.
Mẫn Việt ngồi trên thảm trải sàn chỗ phòng khách, cứ thế mà nốc rượu đến tận lúc say bí tỉ.
Anh ngã xuống lên sàn, nhớ lại khoảnh khắc chơi game cùng Hứa Thời Diên, sau đó bọn họ làm tình trên thảm…
Anh lắc đầu, nghĩ thầm cái trạng thái nửa tỉnh nửa say này khó chịu thật, anh đứng lên định lôi mấy chai rượu khác từ trong tủ ra thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
Mẫn Việt ra mở cửa mà mắt chẳng thèm nhìn là ai đã quay người lại ngồi phịch xuống dưới nền nhà.
Hứa Thời Diên ngồi xuống trước mặt Mẫn Việt, hai tay ôm lấy bờ vai anh, nhìn chòng chọc vào đôi mắt kia, hắn nghĩ, chỉ cần thấy được một chút yêu thích thôi là hắn sẽ không buông tha.
“Hứa Thời Diên?”
Mẫn Việt gọi đầy đủ tên của cậu thanh niên, trong đôi mắt kia đổ đầy quyến luyến và yêu thích.
Hứa Thời Diên thấy, tình cảm trong đó làm hắn kích động phát run, đôi tay siết chặt lại như muốn bóp gãy vai Mẫn Việt.
Mẫn Việt mơ màng hỏi: “Chẳng phải cậu đi với Giang Viễn Ninh à?”
Hứa Thời Diên không nghe rõ được người đàn ông hỏi gì, mà vẫn nghe được tiếng oán than trong giọng nói kia, bây giờ hắn mới thấy bên chân anh có rất nhiều chai rượu rỗng lăn lung tung.
Hắn đưa tay lên nâng khuôn mặt đỏ bừng vì sau rượu của Mẫn Việt hỏi: “Uống nhiều như vậy là vì em sao? Anh không muốn em đi với người khác phải không?”
Mẫn Việt không trả lời, chỉ kinh ngạc nhìn Hứa Thời Diên, ngây ngất như trong mơ.
Nỗi đau khi chia xa nhiều tháng không thể nào dùng lời để diễn tả, Hứa Thời Diên nắm cằm Mẫn Việt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh, hắn đã từng không dám hôn người đàn ông này, nhưng giờ hắn không sợ nữa, nếu đã chọn trở về thì cũng chuẩn bị luôn cho chuyện mình sẽ bám mãi không buông.
Có thể bởi vì đã say nên Mẫn Việt không phản kháng, chỉ giữ nguyên ánh mắt quyến luyến nhìn Hứa Thời Diên.
Điều này càng làm Hứa Thời Diên có thêm động lực, hai ngón tay hắn cạy mở hàm răng Mẫn Việt, lúc mới đưa ngón tay vào, đầu lưỡi Mẫn Việt còn liếm nhẹ ngón tay hắn một cái.
Dù đây chỉ là hành động vô thức của Mẫn Việt do say thôi những trái tim Hứa Thời Diên vẫn đập ầm ầm, đinh tai nhức óc.
Hắn đè người đàn ông xuống, ngón cái đè lưỡi Mẫn Việt áp sát vào đôi môi đỏ, bốn ngón còn lại cố định cằm của anh, hắn cúi đầu liếm lưỡi Mẫn Việt qua ngón tay mình.
Tiếp đó hắn luồn lưỡi lên nhẹ nhàng liếm môi trên của người đàn ông, cứ nhẹ nhàng liếm đến khi đôi môi người nằm dưới hắn lóng lánh bọt nước.
Hứa Thời Diên buông tay ra, thừa dịp Mẫn Việt vẫn chưa kịp rút lưỡi về đã mút lấy đầu lưỡi của người đàn ông, xúc cảm mềm mại, như đang thưởng thức món sashimi tươi ngon, ngọt ngào trong đó dần bao phủ lại nỗi đắng cay trong lòng.
Hắn không ngừng đảo quanh khoang miệng của Mẫn Việt, lướt qua lợi non mềm, niêm mạc lỗi lõm, vòm khẩu cái mẫn cảm, đầu lưỡi hai người chạm vào nhau rồi sau đó quấn quít lấy đối phương…
Một nụ hôn thật dài…
Rời môi, Hứa Thời Diên cuốn lấy nước bọt Mẫn Việt chưa kịp nuốt, lúc đó hắn cũng không nhịn được nặng nề hôn lên thêm một cái.
Làm tình nhiều lần rồi nhưng chưa hôn lần nào, một khi đã hôn là chỉ có khiến người ra phát nghiện.
Hai người đều đã bị gợi lên dục vọng, thân dưới phồng lên ma sát với nhau.
Hứa Thời Diên cởi áo sơ mi của Mẫn Việt, lột quần tây, nhưng đến khi chạm vào quần lót thì lại do dự.
Hắn nhìn vào đôi mắt đã say đến không còn tiêu cự của Mẫn Việt hỏi: “Mẫn Việt, anh có biết em là ai không?”
Mẫn Việt cố gắng nhìn thẳng vào người trước mặt mình, sau đó trả lời chậm nhưng cực kỳ chắc chắn: “Hứa Thời Diên.”
“Em có thể làm tình với anh chứ?”
Hai tay Mẫn Việt che lên tai Hứa Thời Diên, nắm nhẹ rồi khẽ vuốt, “Chỉ làm với em thôi.”
Hứa Thời Diên ngạc nhiên, lại nghe thế người đàn ông lẩm bẩm: “Mình đang mơ mà.”
Trong lòng hắn đau xót, chỉ biết cúi đầu hôn lấy khóe mắt ươn ướt của anh, nói: “Phải, anh đang mơ, nhưng em mãi mãi để anh chìm đắm trong giấc mơ này.”
Nói xong, hắn không do dự cởi bỏ phòng tuyến cuối cùng trên người Mẫn Việt, hơi cúi người xuống một chút, mở miệng mút lấy dương v*t của Mẫn Việt.
Hắn cố sức mút, liếm hết cả những phần gân nổi lên xug quanh cây gậy th*t nóng bỏng, không bỏ qua dù là một cái khe hay chất lỏng rỉ ra từ lỗ tiểu, dù hương vị đó có tanh nồng nhưng lại không khiến người buồn nôn, chỉ thấy cơn lốc tình dục căng tràn quét qua cơ thể.
Hứa Thời Diên cố gắng thả lỏng cuống họng, để toàn bộ dương v*t của Mẫn Việt có thể dược bao bọc.
Mẫn Việt mở rộng hai chân, tay nắm tóc Hứa Thời Diên, cảm nhận khoái cảm khi dương v*t mình được khoang miệng ấm áp bao bọc.
Sau mấy lần cây gậy th*t đâm thật sâu vào cổ họng, Mẫn Việt vội vã kéo tóc Hứa Thời Diên ra ý để cậu thanh niên dừng đi.
Hứa Thời Diên cảm nhận được kích thước của dương v*t trong miệng thay đổi, hẳn là sắp bắn.
Hắn cố tình cúi đầu ấn thật sâu, còn dùng họng đè mạnh một cái – chất lỏng nóng bỏng tanh nồng bắn ra, sâu tận trong họng, khiến Hứa Thời Diên bị sặc đến ho khan.
Hắn lật Mẫn Việt lại, tách cặp mông săn chắc ra, đẩy chỗ tinh dịch hòa lẫn với nước bọt vào trong đó rồi mới đưa ngón tay mở rộng.
Hắn có hơi gấp, đôi mắt cũng đỏ lên, mấy tháng trời không chạm được đến người này, hắn cực kỳ cực kỳ muốn nhanh chóng đâm vào, kiểm soát cơ thể đẹp tuyệt trần này.
Nhưng hắn cũng muốn anh được thoải mái.
Hắn vừa kéo cằm người đàn ông qua để hôn môi, vừa dùng một tay khác mở rộng cửa sau.
Hắn tránh được điểm G của Mẫn Việt, không muốn anh bắn quá nhanh.
Mãi đến khi cửa sau mềm hẳn hắn mới mang kiếm ra trận.
Sau khi hoàn toàn lút cán cả hai người đều thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Khuỷu tay Hứa Thời Diên chống đất, chậm rãi đẩy nhẹ thân dưới.
Đợi đến lúc có thể đâm ra rút vào dễ dàng mới tăng nhanh tốc độ.
Thoát khỏi ràng buộc nên càng làm càng nghiện, Hứa Thời Diên không muốn đè nén sức mạnh nữa, hắn khẽ thầm thì bên tai Mẫn Việt: “Cưng ơi, có thể làm mạnh chút được không…”
Hai chữ “cưng ơi” như đốt lên lửa trong lòng, Mẫn Việt nghiêng đầu, hôn lên môi cậu trai.
Gông cùm xiềng xích bị đánh nát, dục vọng vốn chỉ bị nhốt trong lồng tre tranh nhau tuôn ra.
Hứa Thời Diên giữ chắc eo Mẫn Việt, đẩy mạnh hông về phía trước, hắn như một con thú phục tùng trước nhục dục, ngông cuồng đánh chiếm như thể thông qua chuyện này là hắn có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn.
Trong cơn hoảng hốt, Mẫn Việt có cảm giác như dương v*t chạm đến tận dạ dày anh, đâm thật sâu thật sâu, đến tận trái tim đang đập liên hồi, rồi vọt lên cổ họng khiến anh không thể không phát ra những âm thanh rên rỉ gợi tình.
Cảm giác hạnh phúc vì mất mà lại được khiến Mẫn Việt đầu hàng trước khoái cảm, tình cảm không còn gì che giấu thôi thúc anh trao tất cả những gì bản thân có cho cậu trai mà anh yêu.
Hứa Thời Diên nghe được những tiếng rên khàn trầm của người đàn ông, cũng cảm nhận được cơ thể anh đang run rẩy, thậm chí còn nhấc mông để phối hợp với động tác của hắn, khiến hắn có thể nhanh chóng đâm vào, lút cán, lúc rút chỉ để lại đầu dương v*t, sau đó lại đâm thật sâu…
Mẫn Việt co giật, anh bắn lần thứ hai trong ngày hôm nay ngay sau khi bị Hứa Thời Diên chạm vào điểm G.
Hứa Thời Diên kinh ngạc, hắn chưa chạm vào phía trước của Mẫn Việt.
Mẫn Việt bắn hoàn toàn là do khoái cảm từ phía sau kích thích, làm nhiều lần như thế nhưng đây là lần đầu tiên bị đâm đến bắn.
Cửa hậu rất mỏi, dịch tuyến tiền chảy ra dính nhơm nhớp, như kiểu là không thể khống chế được vậy.
Hứa Thời Diên biết bây giờ Mẫn Việt không dễ chịu nên hắn rút dương v*t ra, kéo người lên ôm vào lòng.
Chất rượu cộng thêm lên đỉnh khiến Mẫn Việt mơ màng mất một khoảng thời gian rất lâu.
Anh tránh khỏi cái ôm của Hứa Thời Diên rồi tự mình nằm lên ghế salon, mở chân ra nói với hắn: “Tiếp tục đi.”
Cửa hậu của Mẫn Việt hiện giờ tạm thời không có bất cứ khoái cảm gì, nhưng anh muốn thỏa mãn cậu thanh niên, dù có khó chịu cũng không đáng là gì.
Hứa Thời Diên đỡ một chân Mẫn Việt lên vai mình, nhấn dương v*t vào hang động nóng bỏng một lần nữa, nhẹ nhàng rút ra cắm vào.
Dần dần khoái cảm nối liền lại với nhau, hắn đâm tầm trăm cái rồi rút ra bắn lên bụng Mẫn Việt.
Hứa Thời Diên bế người vào nhà vệ sinh để tắm cho sạch sẽ, đang tắm lại làm thêm một lần.
Lúc quay lại giường cả hai đều nằm nghiêng, ngực Hứa Thời Diên dán chặt vào lưng Mẫn Việt, hắn còn nhấc một chân người đàn ông gác lên hông mình, cắm cây hàng đã cương ba lần vào cửa sau của Mẫn Việt.
Lần này hắn làm rất dịu dàng, Hứa Thời Diên chỉ nhẹ nhàng đưa đẩy, đâm vào tuyến tiền liệt của Mẫn Việt.
Mẫn Việt không bắn nổi nữa, nhưng loại va chạm mang theo tình cảm trân trọng thế này làm anh cảm thấy có một loại khoái cảm khác, anh phối hợp để kệ Hứa Thời Diên ma sát thành ruột đã bị sử dụng quá độ.
Mẫn Việt được Hứa Thời Diên ôm vào trong lòng nhẹ nhàng đẩy đưa, cảm giác như đang nằm trong nôi vậy nên chẳng mấy chốc anh đã chìm vào giấc ngủ.
Hứa Thời Diên rút dương v*t ra định vào nhà tắm giải quyết, trước khi đi cũng không quên đắp kín chăn cho Mẫn Việt, xong xuôi là hắn vội vàng quay lại giường ôm Mẫn Việt đang say giấc vào lòng, đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào mái tóc người hắn yêu.
Hứa Thời Diên nhớ lại đêm nay, hẳn là lần đầu tiên họ làm tình đúng nghĩa làm “tình”, nhưng quả nhiên là đạt được sự thỏa mãn khác xa khi xưa.
Trái tim này như một đóa hồng mọng nước, tươi tắn và no đủ.
Hôm sau Mẫn Việt vì khát mà tỉnh rất sớm, anh mang theo cơ thể mệt mỏi vào phòng bếp uống nước, trong lúc đó thì cố nhớ lại chuyện tối hôm qua, anh vẫn cảm thấy cứ như là mơ vậy.
Mấy hôm trước anh nói chuyện với An Lục Kỳ.
An Lục Kỳ hỏi anh: “Lúc nào anh cũng thấy phản cảm khi người khác tỏ thái độ thân mật hoặc ấy lòng đúng không?”
“Chưa thực sự có một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc?”
“Chưa hề.”
Cuối cùng, An Lục Kỳ cho anh biết: “Anh chỉ đang sợ mà thôi, cho nên tự ngăn mọi chuyện lại trước khi nó phát triển.
Nảy sinh tâm lý chán ghét người thích mình chỉ là một trong những loại cơ chế tự bảo vệ, không phải là không thích.
Đặc biệt là khi người ta không thích anh nữa, anh lại bắt đầu đổi ý… Nếu như Hứa Thời Diên là người đặc biệt với anh, và anh muốn thử khắc phục loại cảm giác ấy thì tôi có một vài lời khuyên đây.”
Mẫn Việt nghĩ rất lâu, tại sao Hứa Thời Diên lại đặc biệt với anh như vậy?
Lúc mới bắt đầu Hứa Thời Diên cố tình vượt qua giới hạn để bước vào cuộc sống của anh, lại còn dùng thái độ ngạo mạn bất cần để giảm bớt lo lắng của anh khi hai người trở nên quá thân mật, rồi cứ thế hai người lại càng tiếp xúc với nhau nhiều hơn, đến lúc tách ra anh mới thấy lo.
Người có thể đến gần anh như vậy, e là chẳng còn tìm đâu ra người thứ hai.
Mẫn Việt muốn thay đổi vì Hứa Thời Diên, bởi anh thích người ta cũng là sự thật.
Dù như thế nào anh cũng không muốn cậu thanh niên đi mất, anh cũng sẽ không chủ động đẩy người đi.
Anh nhớ lại lời khuyên An Lục Kỳ cho anh: Đầu tiên anh phải tin bản thân mình xứng đáng, thứ hai là thể hiện cảm xúc của mình, đừng dùng lạnh lùng để từ chối, đương nhiên nghe thì có vẻ giả tạo nhưng điều cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, anh tự hỏi bản thân, anh có thể vì người ta mà thay đổi đến mức nào.
Trong lúc nhớ lại mọi thứ anh đã quay về bên giường, nhìn khuôn mặt Hứa Thời Diên khi ngủ trong lòng anh cũng chẳng có bao nhiêu gợn sóng, giống như hết thảy tình cảm đã trôi đi theo tối ngày hôm qua.
Anh với vừa nằm lên giường đã bị Hứa Thời Diên mơ màng kéo lại vào trong ngực.
Anh cố khống chế lại cảm giác muốn chạy trốn, vùi lại mình vào lòng người thanh niên, tìm một tư thế thoái mái rồi lại trầm mình vào giấc ngủ..