Khán giả ngồi trong phòng live stream được dịp trên đầu xuất hiện một loạt dấu chấm hỏi.
“Hả???”
“Sao lại để plot twist xuất hiện tối qua hả? Sáng nay 7 giờ tôi mới bò dậy xem, nghe được đúng câu ‘tử vong ngoài ý muốn’ là hết.
Mấy người có hiểu tâm trạng tôi không? Cái đồ không có tình người!”
“Trông sếp dịu dàng quá xá, tỉ mỉ giảng giải từng bước luôn chứ không hề khinh thường sự chậm hiểu của người phàm chúng ta.
Cảm động quá.”
“Em cảm giác em biết từ viết tắt tên ID là chỉ ai rồi [cười mếu] Quả nhiên, thiên tài chỉ chiếm số lượng nhỏ người trên đời.”
“Vì ngưỡng mộ mà tới! Vì đăng ký tiết học của cô ấy mà đàn anh của tôi còn nghiên cứu riêng một phần mềm hack, kết quả năm nhất không đăng ký được, năm thứ hai hoàn thành thành phẩm thì cô ấy từ chức [tạm biệt].”
“Ấy, thế nghề của sếp ngoài đời là giáo viên thật à? [hai mắt sáng ngời]”
*
Tiết tấu trò chơi rất nhanh, đặc biệt là khi mức thăm dò cốt truyện của Khung Thương đạt tới mức quy định, báo cáo khám nghiệm tử thi cũng có ngay đêm hôm ấy.
Chú pháp y thường xuyên làm việc với bọn họ chủ động mang báo cáo tới, thuận tiện còn giải thích cho mọi người nghe.
Ai nấy đều rất tò mò, rốt cuộc Ngô Minh đã chết như thế nào.
“À…” Pháp y dùng tay tự bóp cổ mình, làm mặt quỷ: “Chính là thế này đây, khó thở mà chết.
Nhưng nguyên nhân lại không chỉ có mỗi khó thở.”
“Là sao?”
Chú pháp y tìm cái ghế ngồi xuống, hai tay đặt hai bên vịn, nói: “Đường hô hấp của Ngô Minh bị chặn bởi cơn buồn nôn, bởi vì nó cứ bứ ở cổ không di chuyển nên cuối cùng vì hô hấp khó khăn mà tắc thở.
Nhưng, ngoài ra anh ta còn mắc cả suy hô hấp mãn tính nữa.
Phổi, dạ dày, gan của anh ta cũng xuất hiện tình trạng tương tự, đều bị suy kiệt do thiếu oxi mà thành.
Hơn nữa, còn có điều này mấy người không ngờ tới, đấy là trong máu anh ta có một lượng lớn độc tố.
Tôi cho rằng, trước đấy anh ta đã bị đầu độc trong một thời gian dài.”
“Đầu độc?” Mọi người ai nghe cũng thấy ngạc nhiên, nét mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng nhưng rất nhanh sau đó đã khôi phục bình tĩnh.
Nhóm cảnh sát nhìn nhau, không hẹn mà cùng thốt ra một cái tên: “Lý Dục Giai?”
Cùng lúc thốt ra cái tên y nhau, trật tự logic cũng vì thế mà càng trở nên hợp lý, thậm chí nó còn trở thành một loại chứng cứ đặc biệt.
Nhưng bọn họ vẫn phải gắng sức duy trì sự công bằng, liêm chính của bản thân, dùng tư duy khách quan nhất để phân tích thấu đáo.
“Chỉ có người thân luôn cận kề bên cạnh mới có cơ hội đầu độc trong một thời gian dài.
Ngoại trừ Lý Dục Giai thì không còn ai khác.
Cô ta đã làm như thế nào vậy?”
“Bên cạnh Ngô Minh chỉ có mỗi Lý Dục Giai là liên tục phải gặp bác sĩ, trong mấy năm gần đây vì lý do sức khỏe, cô ta thường xuyên phải tiếp xúc với đủ loại thuốc từ Đông y tới Tây y.
Theo tôi thấy thì cô ta có đủ thời cơ để chuẩn bị, có thể có được loại độc mình muốn.”
“Nghe tôi nói hết đã.” Pháp y cười: “Độc tính trong cơ thể Ngô Minh rất phức tạp, không chỉ có một loại đâu.
Ví dụ như tropane alkaloid hay hydrogen cyanide(1), mỗi loại đều có một lượng rất nhỏ trong người nhưng nó kết hợp lại thì sẽ trở thành một loại độc phá hủy lục phủ ngũ tạng.
Hơn nữa bình thường anh ta phải uống rượu xã giao nhiều nên sức khỏe rất kém, có thể nói là ngoài mạnh trong yếu.
Với cả căn cứ theo báo cáo khám nghiệm thì chúng tôi phỏng đoán rằng, thời gian tích độc của anh ta phải từ 4-5 năm trở lên.”
(1)Đây đều là hai chất kịch độc.
Chất tropane alkaloid thì có rất nhiều cách viết công thức hóa học của nó nên mình chưa xác định được viết như nào còn hydrogen cyanide thì công thức hóa học là HCN, nó độc đến mức chỉ cần 2-3 giọt cũng đủ để lấy mạng một chú chó.
Cả bọn thổn thức: “Thế cũng quá độc ác rồi.
Này là trúng cả năm loại độc(2) à?”
(2)Hay đúng ra là một thành ngữ trong tiếng Hán là “Ngũ độc câu toàn”, ngày trước thì nó chỉ được dùng để chỉ 5 vật có độc tính mạnh là bọ cạp, rắn độc, rết, thằn lằn và cóc nhưng nay nó còn được dùng để ám chỉ 5 loại ham mê xấu là hút thuốc, uống rượu, chơi gái, cờ bạc và hút chích chất cấm.
Giống như nói chuyện xấu nào cũng làm, không tha một cái nào.
Khung Thương đang ngồi xem tài liệu gật gù, bổ sung: “Có trong thuốc Đông y.”
Pháp y gật đầu: “Đúng thế, những chất độc này đều được chiết xuất từ thực vật, hơn nữa phần lớn chúng còn dùng để làm thuốc.
Khi sử dụng chỉ cần lấy một liều lượng nhỏ, sơ chế qua thôi là lúc hấp thụ vào sẽ không gây bất kỳ thương tổn nào cho cơ thể.”
Viên cảnh sát trẻ tuổi nhất trong đám người mạnh dạn suy đoán: “Lý Dục Giai vẫn luôn dùng thuốc để bồi bổ cơ thể, có khi nào cô ta lấy lý do thuốc bổ để bao biện, khiến Ngô Minh uống những cây thuốc Đông y đó vào người không?”
Khung Thương đột ngột mở miệng, thanh âm trong trẻo thu hút sự chú ý của mọi người: “Nếu Ngô Minh nghe lời Lý Dục Giai thì quan hệ giữa hai người họ đã không căng thẳng như bây giờ.
Lúc Lý Dục Giai nằm viện, Ngô Minh còn chẳng đi thăm chứ đừng nói là uống thuốc cùng cô ấy.
Anh ta rất phòng bị Lý Dục Giai.”
Bọn họ há hốc miệng, muốn phản bác nhưng không biết dẫn lời từ đâu.
Suy đoán này xem ra phần trăm khả năng không lớn rồi.
Nó căn bản không là gì với hiềm nghi của Lý Dục Giai hiện tại.
Khung Thương nói thêm: “Với cả, nếu Lý Dục Giai định đầu độc Ngô Minh thì sao trước đấy phải chuẩn bị nhiều thứ để mang thai? Chạy chữa để mang thai rất vất vả, phải đến nhiều bệnh viện khác nhau, gặp những bác sĩ có tiếng để nghe họ chỉ bảo.
Đặc biệt, là cách đây hơn hai năm, cô ấy còn từng đi đông lạnh trứng.
Đối với phụ nữ mà nói, đông lạnh trứng gây tổn hại rất lớn cho cơ thể.
Nếu tính đây là cô ấy giấu đầu hở đuôi thì mưu mô và sự nhẫn nhịn của cô ấy đúng là rất cao, điều này khác hoàn toàn với biểu hiện của cô ấy lúc biết Ngô Minh chết.”
Này cũng đúng.
Năm năm trước, hoặc thậm chí là sớm hơn cả lúc đó, Lý Dục Giai đã có ý định giết Ngô Minh thì chẳng cần chờ đến bây giờ mới thuê thám tử theo dõi.
Huống hồ năm năm trước là thời điểm sự nghiệp của Ngô Minh mới bắt đầu, tuy rằng có chút danh tiếng nhưng tài sản không nhiều.
Khi ấy hai người họ mới kết hôn, cuộc sống sau hôn nhân rất yên bình, không thể nào căm hận chán ghét nhau được.
Mọi người hoang mang: “Vậy là ai? Hung thủ đã đầu độc như thế nào?”
Khung Thương gấp tài liệu lại, thở hắt ra, sau đấy cô đưa đồ cho pháp y, nói: “Tôi biết rồi.
Cùng tôi đến nhà Ngô Minh một chuyến đi.”
*
Khung Thương dẫn theo đội cảnh sát, gấp rút phóng tới biệt thự của Ngô Minh.
Trước mặt mọi người là một cái vại lớn thủy tinh được đặt trong tủ bát, nhìn nó chẳng hiểu sao lại mang tới cảm giác nực cười.
Vào lần đầu tiên lục soát manh mối, bọn họ đã xem nhẹ thứ này, bởi vì nó quá tầm thường, rất nhiều nhà cũng có nên mọi người thường dễ dàng xem nhẹ sự nguy hiểm.
Khung Thương xem đồng hồ, giờ đã là bốn giờ sáng, tầm ba tiếng nữa thôi là trời sẽ sáng hẳn.
Nhóm người bọn họ vẫn luôn làm việc quần quật, hết đi khám xét lại thẩm tra, cả đêm chưa ngủ.
Ai trong bọn họ nét mặt cũng nhuốm vẻ mệt mỏi, Khung Thương cũng vậy.
Lần chơi này khiến cô rất mệt.
Cô cứ có cảm giác mình đã chơi màn này quá lâu rồi.
Khung Thương hỏi: “Chu Lang Tú đâu?”
“Sau khi biết Ngô Minh xảy ra chuyện, qua giờ bà ấy liên tục gặp truyền thông khóc lóc kể lể.
Còn hiện giờ chắc đang ở nhà nghỉ ngơi.”
Khung Thương nói: “Chờ trời sáng hẳn thì đi gọi bà ấy lại đây.”
*
Phần lớn người theo dõi buổi sáng là kiểu giật mình tỉnh giấc, thế nên phân đoạn này có tác dụng hơn bao giờ hết, trực tiếp bọn họ tỉnh táo, cảm giác buồn ngủ bay sạch.
“Mị bị dọa điếng người luôn rồi.
Mị thừa nhận mình không có kiến thức nhưng quanh co vậy cũng quá rối luôn.”
“Phó bản lần này luôn thoang thoảng mùi hương của khoa học…”
“Nếu chỉ là phía cảnh sát đưa ra thông báo, tôi nhất định sẽ phản biện bằng cách giải thích khác tốt hơn.
Nhưng mà…”
“Ây da [gãi đầu] Tôi lại đoán sai rồi.
Mức thăm dò cốt truyện đã lên 80% mà tôi còn đặt sai, ngu quá thể.”
“Sáng nay tôi mới tỉnh, mọi người đang bàn gì vậy? Tôi không đi xem video thu lại đâu, chờ đấy nhất định sẽ đoán được.”
*
Khung Thương có một khoảng thời gian ngắn yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Tám rưỡi sáng, bầu không khí mang một hương vị tươi mát dễ chịu, nhiệt độ hơi thấp, đường phố bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Lúc Khung Thương vào phòng thẩm vấn, Chu Lang Tú đã ngồi sẵn bên trong.
Tia đỏ ẩn trong camera nhấp nháy, chiếu thẳng phía trước.
Khung Thương mở tập tài liệu để đó ra, thuận miệng hỏi: “Chu Lang Tú phải không?”
“Vâng.” Chu Lang Tú trông hơi căng thẳng, bởi vì trước giờ bà ta chưa bao giờ phải vào phòng thẩm vấn.
Là một người phụ nữ trung niên bình thường, bà ta tự nhiên có tâm lý sợ hãi với những nơi như cục công an, đồn cảnh sát.
Nhóm Khung Thương còn chưa bắt đầu hỏi, Chu Lang Tú đã sốt sắng nói: “Sao các cô lại đưa tôi tới đây? Tôi đâu có phạm tội gì? Tôi chẳng qua là ăn ngay nói thẳng, phóng viên hỏi sao tôi trả lời thế, mấy người đừng hòng bắt nạt tôi.”
Khung Thương ngước mắt nhìn, không hề thấy không vui khi nghe bà ta hăm dọa, ngược lại còn mỉm cười an ủi: “Đừng căng thẳng, chỉ là cuộc trò chuyện đơn giản với người nhà nạn nhân mà thôi.
Phòng này khá yên tĩnh, lại có camera, thuận tiện cho chúng tôi ghi hình.”
Chu Lang Tú hỏi: “Lý Dục Giai đâu?”
Khung Thương: “Nói chuyện với bà xong chúng tôi sẽ tìm cô ấy.”
Chu Lang Tú lo lắng nói: “Nhỡ cô ta chạy trốn thì sao? Hay mấy người đi bắt cô ta về trước đi? Cô ta quá gian manh.”
“Chúng tôi đã cho người theo dõi cô ấy.” Khung Thương nói: “Cô ấy chưa thoát khỏi diện tình nghi, chúng tôi sẽ không để người thoát.”
Chu Lang Tú có được sự bảo đảm, yên tâm hơn phần nào.
Khung Thương rút ra một tấm ảnh chụp, đấy là hình Ngô Minh mặc tây trang đi giày da nhận phỏng vấn.
Sau đó, cô để tấm hình lên bàn, nói: “Ngô Minh có sự nghiệp rất thành công, căn cứ vào kết quả điều tra có thể thấy bạn bè đánh giá rất cao năng lực của anh ta.
Quả là một thanh niên trẻ tuổi vô cùng ưu tú.”
Nhìn tấm ảnh, hốc mắt Chu Lang Tú đỏ ửng.
Ngón tay bà miết trên mặt ảnh, buồn bã nói: “Đương nhiên là vậy rồi.
Con trai tôi, thằng bé từ nhỏ đã thông minh, rất có tiền đồ.”
Nhưng rất nhanh sau đó, bà ta thay đổi sắc mặt, hung dữ nói: “Tất cả là tại người phụ nữ đáng chết kia! Mấy người phải phạt cô ta thật nặng vào, tất cả là do cô ta hại.”
Khung Thương nói: “Bình thường hẳn Ngô Minh vất vả lắm nhỉ?”
Chu Lang Tú nói: “Cực kỳ vất vả! Thằng bé phải tăng ca ngày đêm không ngừng nghỉ, thường xuyên phải ra ngoài tiếp khách uống rượu, rất nhiều lần còn chảy máu dạ dày, tôi nhìn mà đau lòng muốn chết.
Ngược lại Lý Dục Giai ham ăn biếng làm, ở nhà suốt chẳng được cái tích sự gì, chỉ giỏi tiêu tiền con trai tôi.
Đấy, cô ta giỏi như vậy đấy, bảo tôi hận chết cô ta không ngoa tí nào.
Giờ tôi đang rất hối hận vì trước đấy đã đồng ý để Lý Dục Giai vào cửa.”
“Bọn tôi cũng rất cực khổ, đồng nghiệp của tôi chưa được nghỉ ngơi tử tế tí nào chỉ vì muốn nhanh chóng bắt hung thủ đây.” Khung Thương rút thêm một tấm ảnh khác đẩy qua, nói: “Tôi tìm được một bình rượu thuốc trong nhà Ngô Minh, cái bình lớn đấy cũng chỉ còn một nửa.
Anh ta thường xuyên phải uống thứ này à? Ai là người làm?”
Chu Lang Tú nói: “Là tôi làm.
Tôi làm cho nó để bồi bổ cơ thể đấy.
Lý Dục Giai nào có để ý đến sự sống chết của nó, chỉ có người mẹ là tôi đây nâng nó trong lòng bàn tay mà tỉ mỉ quan tâm.”
Khung Thương nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói rõ ràng từng chữ: “Vậy nên, bình rượu thuốc này là bà chuẩn bị chứ không phải Lý Dục Giai?”
Chu Lang Tú đáp ngay không cần suy nghĩ: “Sao có thể là Lý Dục Giai được? Nó đâu phải là người vợ có trách nhiệm, đi đâu mà chuẩn bị mấy thứ này chứ.”
Khung Thương gõ gõ tay lên ảnh, chứng thực lần nữa: “Phương thuốc làm rượu này là của bà? Bà lấy ở đâu ra?”
“Rượu thuốc à? Cứ thuốc bổ mà ném vào thôi, nấu lên để có bài thuốc tốt.
Này là phương thuốc lưu truyền trong thôn tôi, ngày nào tôi cũng để A Minh uống một ít.” Chu Lang Tú nói: “Đồ tốt cho lưu thông máu này, tăng cường sức khỏe cho tim rồi là giải độc, kiện tì(3).
Bình thường nó lao lực quá, ngủ không ngon giấc nên uống cái này vào mới dễ chịu.”
(3)Kiện tì là một danh từ dùng trong Đông y, được sử dụng để chỉ triệu chứng đầy bụng, ăn không tiêu, tinh thần mệt mỏi,…
“Bà thử xác nhận xem đây có phải là các loại thảo dược dùng cho rượu thuốc không?” Khung Thương lại rút ra một xấp ảnh, rải từng tấm: “Vạn Niên Thanh, cỏ Phúc Thọ, vỏ cây thông đỏ, hoa Sơn Tố, hạt Mã Tiền…”
Chu Lang Tú nhìn lướt qua một lượt rồi lại nhìn Khung Thương, lòng bỗng dưng dấy lên bất an.
Bà ta lớn tiếng nói, muốn chặt đứt đề tài: “Chốn nông thôn chúng tôi không gọi bằng mấy cái tên này nhưng quả thật chúng có trong thành phần.
Giờ mấy người vào chủ đề chính được chưa?”
Khung Thương: “Bà xác nhận lần nữa đi.”
Chu Lang Tú la toáng lên: “Có phải cô muốn lấy phương thuốc này không? Tôi cho cô biết cũng được nhưng phải nhanh chóng bắt Lý Dục Giai lại! Cô ta giết người bỏ trốn!”
“Hạt Mã Tiền có thể dùng làm thuốc, tiêu sưng giảm đau, có tác dụng điều trị dạ dày.” Khung Thương cầm bức ảnh cuối cùng lên, miết một đường, giơ lên giữa không trung cho Chu Lang Tú xem: “Nhưng, hạt của nó chứa rất nhiều ancaloit, là một loại độc rất mạnh.”
Chu Lang Tú sốt ruột: “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
“Nếu chỉ dùng một lượng nhỏ Vạn Niên Thanh thì nó có thể làm trái tim khỏe mạnh hơn.
Dùng nhiều hơn sẽ bị trúng độc.” Khung Thương chỉ vào từng tấm ảnh mà giải thích: “Cỏ Phúc Thọ cũng thế.
Hoa Sơn Tố…”
Đồng tử Chu Lang Tú rung động liên tục.
Bà ta run rẩy nói: “Cô có ý gì? Cô quá lắm rồi đấy! Các cô các cậu nhàn rỗi như thế không đi tra xem nguyên nhân cái chết con trai tôi là gì mà ngồi đây nói lung tung vớ vẩn.
Định vu oan cho tôi đúng không?”
Khung Thương lạnh mặt nhìn bà, buông món đồ trong tay ra, các ngón tay đan vào nhau, đặt ở trên bàn, nói: “Báo cáo khám nghiệm thi thể Ngô Minh đã có, bà có muốn biết con trai mình chết như nào không?”
Chu Lang Tú thở từng nhịp đầy nặng nề, bật dậy muốn đi ra ngoài.
Nhưng cửa phòng thẩm vấn đã đóng chặt, bà ta không thể bỏ đi được.
“Ngô Minh đi uống rượu bên ngoài và về nhà rất muộn.
Sau khi về, anh ta đã cãi nhau với Lý Dục Giai.
Tiếp đó, Lý Dục Giai bỏ đi, còn Ngô Minh do tâm trạng không tốt nên tiếp tục xuống nhà lấy chai rượu vang đỏ ra uống tiếp để giải sầu.
Nhưng do trước đó đã uống nhiều rượu nên thần kinh anh ta bị tê liệt, phản ứng cơ thể không được nhanh nhạy.
Ngồi chờ thêm một lúc thấy cơ thể khó chịu nên anh ta đến chỗ tủ âm tường rót một chén rượu thuốc.”
Chu Lang Tú tới lui không tìm thấy chỗ trốn, xoay người, trừng mắt nhìn cô.
“Hằng năm phải hấp thụ một lượng quá lớn thuốc Đông y khiến cơ thể Ngô Minh chịu rất nhiều tổn thương khác nhau.
Nhất là xuất hiện bệnh suy hô hấp.
Uống rượu thuốc xong anh ta cảm thấy khó chịu nên định đi lấy thuốc giải rượu.
Nhưng vì cơ thể không còn chút sức lực nào nên lúc đụng được tới lọ thuốc cả người đã mềm oặt ngã xuống, đẩy lọ thuốc rơi xuống đất.”
Khung Thương bình tĩnh rút từ trong xấp ảnh ra một tấm đẩy đến giữa bàn, ấy là hình lọ thuốc giải rượu rơi lăn vào một góc trên mặt đất phòng khách.
Cô chẳng quan tâm xem Chu Lang Tú có đang nhìn không, chậm rãi nói tiếp: “Dạ dày của anh ta lên cơn đau, bắt đầu xuất hiện hiện tượng chảy máu.
Đồng thời do uống quá nhiều rượu nên cũng lên cơn buồn nôn.
Nhưng vì ngã trên mặt đất không có sức đứng lên nên nó bị bứ lại, thậm chí còn gây hô hấp khó khăn.
Cũng vì cơn buồn nôn làm tắc nghẽn đường hô hấp nên anh ta đã tắc thở.”
Chu Lang Tú che tai lại thét lên: “Không thể nào!”
Bà ta đối xử tàn nhẫn, tệ bạc với Lý Dục Giai, nuông chiều con trai mình hết mực.
Bà ta đã nghĩ rằng, chỉ có những thứ hoàn hảo, tuyệt vời nhất trên cõi đời này mới xứng đáng với con trai mình.
Mọi điều tốt đẹp bà dành cho Ngô Minh sao có thể là sai lầm được?
Ngô Minh là thành tựu vĩ đại nhất của bà, cũng là người thân chảy chung dòng máu với bà.
Khung Thương nói: “Đó là nguyên nhân dẫn đến cái chết con trai bà.
Hung thủ không phải là Ninh Đông Đông, cũng không phải Lý Dục Giai.
Nếu phải truy cứu đến cùng thì người đó hẳn là bà mới đúng.
Thuốc bổ của bà đã vô hình khiến cho Ngô Minh mắc thêm nhiều bệnh.
Bảo anh ta khó thở mà chết cũng đúng, mà bảo trúng độc mà chết cũng chẳng sai.”
Sự trùng hợp của định mệnh, đôi khi đến bất ngờ làm người ta trở tay không kịp.
Người phụ nữ điên cuồng đánh đấm người khác, yêu cầu họ phải đền mạng cho con trai mình, cuối cùng lại nhận được tin chính mình mới là người đẩy nạn nhân xuống vực thẳm, bất cứ ai cũng không thể ngay lập tức tiếp nhận sự thật này.
Ánh mắt bà ta suy sụp, điên cuồng lắc đầu nói: “Không thể nào! Nó chắc chắn bị người ta giết chết! Nó bị người ta phanh thây cơ mà, sao giờ lại kết luận là chết ngoài ý muốn? Có phải mấy người không phá được án không? Sao mấy người có thể nghĩ ra cái cách đó để vu oan cho tôi cơ chứ! Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!”
Khung Thương nói: “Vết thương do bên ngoài tác động không phải vết thương trí mạng, hơn nữa trên thi thể cũng xuất hiện triệu chứng của tình trạng khó thở, pháp y không thể nào phán đoán sai được.”
Chu Lang Tú không quan tâm, điên cuồng thét: “Tôi muốn nói với truyền thông! Các cô các cậu bao che hung thủ, dồn sức vu oan cho tôi! Tôi là mẹ ruột của nó, điều này có trời đất chứng giám! Mẹ ruột sao có thể hại con đây?”
Khung Thương lạnh nhạt nhìn bà ta điên loạn gào thét, xếp gọn lại đống đồ trên bàn rồi dẹp tài liệu sang một bên, đứng dậy nói: “Dù bà không chấp nhận thì sự thật vẫn như vậy thôi.
Ngô Minh đã chết ngoài ý muốn vào đêm khuya, sau đấy có trộm vào nhà tiến hành phá hủy thi thể anh ta, tạo hiện trường án mạng giả.
Đây là hai chuyện riêng biệt.
Về việc người đến sau là ai, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra.
Còn bà có khả năng sẽ không rời khỏi đây được, xin lỗi.”.