Nếu như Dương Văn Sơn không nói thì với trạng thái thân thể hiện tại của hắn, sẽ không ai có thể nghĩ tới, hắn chính một người bị ung thư phải phẫu thuật.
Đây chính là khai đao phẫu thuật.
Nhưng mà, có Hồi Xuân Phù, hắn quả thực là giống như bật hack vậy.
Tốc độ khôi phục vô cùng khủng bố. Bác sĩ đều vô cùng kinh ngạc.
Hiện tại, thân thể của hắn tốt lên, tinh thần thoải mái, liền không nhịn được mà muốn một ít chuyện khác.
Hắn hiện tại là tin tưởng Tần Dược trăm phần trăm, đương nhiên là muốn thương lượng với Tần Dược một chút.
Tần Dược cũng nhìn ra, Dương Văn Sơn hiện tại đang có chỗ cần giúp.
Con người mà, quả nhiên là không biết vừa lòng. Có thân thể tốt thì muốn tiền tài, sự nghiệp bội thu.
Tần Dược thản nhiên nói: “Không cần khách sáo như vậy, lấy tiền của người, thay người tiêu tai hoại, xem ra tất cả mọi người đều đến rồi, cùng đi vào đi.”
Sau khi toàn bộ người ở chỗ này đăng ký liền tiến vào bên trong viện phúc lợi.
Bên trong viện phúc lợi có một hội trường lớn, có thể chứa hơn nghìn người.
Nơi này cũng thường xuyên cử hành hội nghị, hoặc là báo cáo biểu diễn.
Mọi người lần lượt ngồi xuống.
Nhưng mà bọn người Tần Dược đều ngồi ở đằng sau. Phía trước chính là các xí nghiệp lớn.
Mọi người đều đang đợi ở bên trong.
Dương Văn Sơn tiến đến bên cạnh Tần Dược.
“Tần tiên sinh, thân thể của tôi hiện tại cũng khá rồi, cảm giác mình còn trẻ hơn so với mười năm trước. Tập đoàn của tôi phá sản rồi gây dựng lại, nhưng mà tôi không cam tâm, trực tiếp về hưu dưỡng lão.”
“Đại sư, nếu không cậu nghĩ cho tôi một chút biện pháp, phá giải cửa ải hiện tại của tôi một chút.”
Tần Dược cười cười.
Dương Văn Sơn này quả thật là thương nhân, hám lợi. Cuối cùng vẫn là hỏi ra.
Đương nhiên, hắn chính là đang quá gấp.
“Thật ra ông không cần hỏi tôi, ông nhìn xung quanh một chút liền biết thôi à.”
“Cái gì?”
Dương Văn Sơn hỏi với vẻ nghi ngờ.
Tần Dược chỉ chỉ về các xí nghiệp phía trước.
Những xí nghiệp này thật ra đều là xí nghiệp tư nhân.
Nhân viên của công ty đều đến không ít, còn mặc đồng phục ghi rõ nhãn hiệu của công ty mình.
Thậm chí còn mang theo camera, Laptop… có mấy người đều giơ điện thoại di động lên, chuẩn bị quay chụp.
Không chỉ như thế, Tần Dược còn nhìn thấy người dẫn chương trình nổi tiếng của đài truyền hình Hàng Thị - Viên Băng Băng đang quay chụp và phỏng vấn.
Rất hiển nhiên, tài liệu phỏng vấn này sẽ được chiếu lên trên TV, trực tiếp phát ra.
Chiến trận này, nghĩ thôi cũng biết là đang làm gì. Xí nghiệp dùng tiền quyên tặng.
Tạo nên hiệu ứng thương hiệu. Thu hoạch được dư luận.
Sau đó đưa xí nghiệp của mình ra ánh sáng. Hàng hoá được mua sắm.
Xí nghiệp kiếm tiền.
“Ông chủ Dương, như này còn không hiểu sao?” Tần Dược nhìn hắn một chút.
“Tần đại sư, tôi đã hiểu!”
Người nói chuyện không phải là Dương Văn Sơn.
Mà chính là Tằng Cường ngồi ở phía sau. Lúc này, hắn đứng lên, vuốt vuốt áo.
“Dương tổng, ông khoan lại ra tay, để tôi đi làm mẫu cho!” Nói xong, hắn đi về phía sân khấu.
Dương Văn Sơn vẫn còn đang một mặt mờ mịt. Tằng Cường đã đánh tiếng với người tiếp tân.
Không bao lâu sau, hắn đã cầm được microphone.
“Các vị khách quý, tiên sinh nữ sĩ, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Cường, tên là Tằng Cường, hôm nay đến theo lời mời của bạn. Tới viện phúc lợi nhi đồng Hàng Thị, tôi đã nhìn thấy rất nhiều đứa nhỏ cần được yêu thương và chăm sóc!”
Mở màn thì rất quan phương.
Đối với mấy lão tổng như Tằng Cường, không có việc gì cũng có thể nói chuyện.
Nhưng mà, hắn cũng không nói nhiều, dù sao phía dưới còn có Tần đại sư đang ngồi. Đây cũng không phải là bài phát biểu để huy động nhân viên.
Cho nên hắn nói đơn giản mà rõ ràng: “Hiện tại, tôi đại biểu cho tập đoàn bất động sản Thịnh Cường quyên tặng 1 triệu cho cô nhi viện, dùng để chữa bệnh cho bọn nhỏ. Hy vọng có thể giúp cho các bạn nhỏ ở cô nhi viện trưởng thành một cách khỏe mạnh.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều lập tức xôn xao.
Hơn nữa còn trực tiếp đánh cho các xí nghiệp còn lại trở tay không kịp.
Những xí nghiệp này thật ra cũng đến quyên tặng đồ vật.
Hủ tiếu, hoặc là sữa bò, trứng gà, đóng thùng gửi đến.
Hơn nữa, lần này còn chuẩn bị quyên tặng 100.000 sau phần biểu diễn, biểu đạt sự ủng hộ của bọn họ đối với những người yêu nghề này.
Thậm chí, giấy cứng tuyên truyền và biểu ngữ 100.000 đều đã làm xong.
Không nghĩ tới, nửa đường lại có Trình Giảo Kim nhảy ra. Mở miệng chính là 1 triệu.
Không giảng võ đức.
Như này rồi bọn họ làm sao có thể khoe mác nữa đây?
Không chỉ như thế, sau khi Dương Văn Sơn nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
“Tần đại sư, tôi hiểu rồi!”
Hắn lập tức đứng lên, cũng đi lên trên sân khấu.
Tằng Cường nhìn thấy Dương Văn Sơn đến, cũng nhường ra microphone.
“Chào mọi người, tôi là người sáng lập Trí Nãi Nhũ Nghiệp, Dương Văn Sơn, lần này cũng là tới theo lời mời của bạn. Có thể nhìn thấy nhiều bạn nhỏ đáng yêu kiên cường sinh hoạt như vậy, tôi cảm thấy rất xúc động. Tôi quyết định, cá nhân sẽ quyên góp 5 triệu cho cô nhi viện, hy vọng bọn nhỏ sẽ càng ngày càng tốt.”
Khá lắm. Lại tới?
Sau đó, một người anh của Trình Tướng Quốc, cũng là ông chủ của một tập đoàn địa phương cũng lên sân khấu.
“Đứng ở chỗ này đều là duyên phận, vậy thì tôi cũng giống như Dương tổng, quyên tặng 5 triệu!”
Sau đó, đưa tiền tại chỗ.
Không chỉ như thế, sau khi thông đạo quyên tiền mở ra, mấy người không thiếu tiền đi theo Tần Dược cũng đều ào ào quyên tiền.
Tần Dược nhìn Chu Dĩnh, Vương Thần Hạo và bạn gái của hắn một chút.
“Các người không cần quyên.”
“Không có việc gì, đại sư, gần đây công việc của tôi rất thuận lợi, cũng không có quyên quá nhiều, chỉ 200 đồng, là tâm ý của tôi.”
“Đại sư, tôi cảm thấy đây là một chuyện rất có ý nghĩa. Tôi muốn góp 100 đồng, không có quá nhiều.”
“Tôi cũng quyên 100 đồng, hì hì, còn có giấy chứng nhận thành tích nữa!”
Đường Xán Xán cũng nói.
Mà lúc này, người của các xí nghiệp lớn phía trước đã liên tiếp nhìn về phía bọn họ.
Không chỉ như thế, ngay cả phóng viên đài truyền hình đều muốn đi qua phỏng vấn.
Có điều rất nhanh đã đến lúc biểu diễn.
Mọi người cũng an tĩnh lại, xem bọn nhỏ biểu diễn. Không chỉ như thế, viện phúc lợi còn phát trực tiếp. Nhưng mà chỉ là điểm phát sóng nhỏ.
Nghĩ một lúc, Tần Dược trực tiếp mở điện thoại di động ra, phát trực tiếp.
Trong lúc nhất thời, cư dân mạng nhận được tin tức đều ào ào tiến vào.
“Khá lắm, Tần đại sư thế mà lại lặng lẽ trực tiếp.” “Đây là ở đâu?”
“Hả? Tần đại sư đang làm gì vậy?”
Không bao lâu sau, Tần Dược tìm được phòng trực tiếp của viện phúc lợi, sau đó tiếp sóng tại chỗ.
Nền tảng Hổ Sa.
Lưu Tiêm Tiêm cũng không nghĩ tới là Tần Dược đột nhiên phát sóng, đi vào xem xét thì lại là một trạm tiếp sóng bên ngoài.
Khá lắm!
Nếu như mà các dẫn chương trình khác làm chuyện này.
Lưu Tiêm Tiêm nhất định sẽ phong kín đối phương, sau đó lại quở mắng một trận.
Thế nhưng mà đối mặt với Tần Dược, cô làm sao dám? Chỉ có thể cắn răng cố gắng.
Mà lúc này, tên của phòng trực tiếp cũng bị Tần Dược sửa lại.
“Quà tặng hôm nay, dẫn chương trình quyên gấp đôi, buổi biểu diễn của cô nhi viện Hàng Thị.”
Tiêu đề vừa ra, tất cả mọi người đều biết rõ chuyện gì xảy ra.
“Hay lắm, Tần đại sư đang làm từ thiện đúng không?” “Đây là phần biểu diễn của cô nhi viện sao?”
“Tôi vẫn luôn theo đảng chơi không, lần này tôi muốn xông rồi.”
“Đều tặng quà cho tôi.”
“Mọi người có thể đến bên phía cô nhi viện bọn họ để quyên tặng, không có gian thương kiếm lời chênh lệch giá ở giữa đâu.”
“Được rồi, đi thôi!”
Sau đó, phần lớn cư dân mạng đều di chuyển trận địa.
Lúc này, lời nhắc trên đoạn thoại di động của Vương Miêu Miêu đang điên cuồng thông báo tin tức nhận tiền.
Trong một phút đồng hồ ngắn ngủi.
Điện thoại di động của cô thế mà lại bị lag.