Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 132



Bây giờ Tần Dược cũng là một người nổi tiếng ở thành phố Hàng.

Thời gian trước còn có tên ở trên bảng phú hào người mới đấy.

Không ngờ rằng một người nổi tiếng như vậy lại có thể xuất hiện trong nhà mình.

Lưu Hồng Minh lấp tức thụ sủng nhược kinh (受宠若惊: được sủng ái mà sinh ra sợ hãi).

“Ơ, Tần đại sư, sao ngài lại tới đây, ngài ngồi xuống chỗ của tôi đi!”

Lưu Hồng Minh vội vàng đứng lên.

Nhưng mà phòng ngủ của cậu ta vô cùng nhỏ nên chỉ có chiếc ghế được kê ở chỗ bàn máy tính là có thể ngồi được.

Cũng không thể để cho Tần đại sư ngồi xuống giường của cậu ta được!

Ngay lúc này, bà nội cậu ta lên tiếng.

“Đại sư, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện đi, ngài nhìn xem cái ổ chó này của nó, còn có cái chăn này, có ra hình thù gì không?”

 

Bà lão còn nháy mắt, ra hiệu cho Tần Dược. Tần Dược dở khóc dở cười.

“Bà ơi, bà ra ngoài trước đi, tôi sẽ tính giúp cho cháu trai bà một quẻ trước.”

Bà lão nghe xong, lập tức lộ ra vẻ mặt tôi đã biết, sau đó đi ra ngoài.

Tần Dược đóng cửa lại.

Nhìn quanh hình như cũng không chỗ nào có thể ngồi được, Tần Dược yên vị ở trên chiếc ghế ở bàn máy tính.

Lưu Hồng Minh vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tần Dược nói: “Bà của cậu nói cậu bị chó nhập vào người, muốn tôi đến đây để đuổi quỷ.”

Lưu Hồng Minh ngây ra như phỗng.

“Không đúng, tại sao bà nội tôi lại nghĩ như thế?” “Bà ấy nói hôm qua cậu sủa tiếng chó!”

“Đệt!”

Hiện giờ Lưu Hồng Minh đang có cảm giác không còn mặt mũi nào để sống tiếp.

Thật là xấu hổ mà!

Cậu ta mặt ủ mày chau.

“Tần đại sư, tôi không phải là học sủa tiếng chó, con ch.ó nhà tôi nuôi hơn mười năm đã qua đời, bà nội tôi vô cùng đau buồn nên tôi muốn làm cho bà ấy vui lên.”

Bây giờ cậu ta chỉ muốn kiếm một cái lỗ để chui xuống thôi.

“Tôi sủa theo tiếng chó, sau đó nói với bà tôi rằng đừng buồn nữa, tôi sẽ giúp bà trông nhà!”

 

Nhưng mà cậu ta không thể ngờ tới được, bởi vì cậu ta làm như thế mà bà ấy lại mời đại sư đến nhà.

Việc này.

Thực sự vô cùng xấu hổ.

Tần Dược cũng không nhịn được, bật cười.

Hắn đang đau đầu rằng trên người bà lão không hề có quỷ khí, thằng nhóc này cũng rất bình thường.

Tại sao lại nói là muốn đi bắt quỷ.

Nhưng mà với tư cách là một đại sư, vẫn phải tôn kính vô cùng đối với bà lão.

Người già có thể sống đến từng tuổi này, trên người đều có Thiên Đạo che chở.

Cho nên vừa rồi hắn cũng không có ý định trộm thiên bí điển.

Dù sao thì mệnh càng tính lại càng mỏng. Nhưng mà không nghĩ đến mình lại bị lừa gạt.

Nhưng người già thì dễ nghi thần nghi quỷ, Tần Dược suy nghĩ, nói: “Một lúc sau tôi đi ra ngoài sẽ nói là đã giúp cậu đuổi quỷ.”

“Nếu không thì bà lão vẫn sẽ nghi ngờ.”

“Hơn nữa, nếu không tìm tôi thì nhất định sẽ đi tìm người khác.”

“Dù sao thì kết quả cũng như nhau cả, thôi thì mình lừa bà lão một chút.”

Lưu Hồng Minh vội vàng gật đầu. “Được, được!”

“Vậy cậu dọn dẹp phòng lại một chút đi!”

 

Tần Dược nói.

Mặt Lưu Hồng MInh lập tức đỏ lên, vội vàng dọn dẹp lại ổ chó của mình.

Lúc này Tần Dược nhìn về phía máy tính, phát hiện nhân vật của Lưu Hồng Minh sống lại, đồng đội đều xông lên, phát động một đợt chiến đấu cuối cùng.

Không ngờ rằng tài khoản của Lưu Hồng Minh treo máy. “Kiếm Thánh cậu sao vậy? Treo máy à?”

“Vãi chưởng!”

“Đừng mà người anh em, trong nhà Kiếm Thánh có người đến, không tiện chơi.”

“Đúng là nhiều chuyện, vậy bỏ phiếu đi!”

Có hai người bôi đen cùng Lưu Hồng Minh, đều nhấn đồng

ý.

Một người khác cũng nhấn đồng ý, chỉ có một người tên

ADC không nhấn, vẫn đang khôi phục lực lượng.

Tần Dược nhấn từ chối đầu hàng.

Đã lâu không chơi trò chơi, dù sao thì Tần Dược cũng đang rảnh rỗi, điều khiển Kiếm Thánh, đi theo đồng đội đến hang của rồng viễn cổ.

Bây giờ hắn không chỉ đơn giản là tu vi tăng vọt.

Lực chú ý, tốc độ tay, tư duy đều vô cùng nhanh nhạy. Kỹ năng E mở ra tổn thương chân thật.

R mở lớn.

Q ra trận.

“Sưu sưu, vù vù!”

 

Ở nơi đó cơ bản không thể nào nhìn thấy được thân ảnh của Kiếm Thánh, công kích chính xác 3 người phe địch, còn cướp đi rồng viễn cổ.

Cắt da giòn ADC, trì hoãn đại chiêu. Chạy trốn, A, chạy trốn, A.

“Sưu sưu vù vù!”

Dường như đám người đứng xem ở ngoài cũng là hiệu ứng chiêu thức của Kiếm Thánh, lại không thể nhìn thấy được thân ảnh đối phương, chạy trốn hòa bình A thật sự rất kinh khủng.

Ở phó bản cấp thấp này, chỉ cần là loại hơi biết chơi Kiếm Thánh một chút thì đã có thể g.i.ế.c hết toàn trường.

“First Blood!” “Double Kill!” “Triple Kill!” “Quadra Kill!” “Pentakill!” “ACE!”

Pentakill toàn diệt.

Trong nhất thời, ở trong tai nghe truyền đến tiếng kêu như chó sủa của bạn học của Lưu Hồng Minh.

“Đệt đệt đệt đệt, lão Lưu, cậu ngưu bức!” “Ngưu bức ngưu bức ngưu bức!”

Đến cả vị đồng đội lúc trước mắng Lưu Hồng Minh cũng đánh ra một loạt 66666.

Lưu Hồng Minh sững sờ.

 

Cậu ta đi đến, đương nhiên không thể nhìn thấy chiến tích toàn diệt, lại phát hiện 2-11-5 của Kiếm Thánh của mình, nhiều ra năm cái đầu người.

“Đệt, đại sư ngài pentakill.”

Tần Dược thản nhiên nói: “Dọn dẹp nhanh lên, đánh xong ván này tôi sẽ đi ngay.”

“Được được được, tôi đi dọn ngay.”

Lưu Hồng Minh tăng tốc độ dọn dẹp, chủ yếu là vì muốn chiêm ngưỡng Tần đại sư đại hiển thần uy.

Ván này của bọn họ đã tụt lại phía sau vô cùng nghiêm trọng, đối phương lại có thêm Đại Long, cho dù có cướp được rồng viễn cổ cũng không có khả năng một chiêu đảo ngược tình thế.

Vậy nên Tần Dược phải đánh đến 9 phút mới có thể kết thúc.

Ngược gió trở mình.

Tần Dược thả con chuột xuống, lúc này mới đứng lên. “Được rồi.”

Tần Dược mở cửa, cùng Lưu Hồng Minh đi ra ngoài. Bà lão nhìn Tần Dược bằng ánh mắt ân cần.

“Tần đại sư, xong chưa?”

“Được rồi, tôi đã gọi hồn trở lại, con ch.ó nhà bà vì lo cho bà, sợ bà suy nghĩ quá nhiều, không hề có ý gì khác, cũng không làm tổn thương đến cháu bà, bà cũng phải tự bảo vệ mình cẩn thận, có biết không?”

“Cơ thể tôi vô cùng khỏe mạnh, tôi không sao, nhưng mà tôi lo cho cháu trai lớn của tôi.”

 

“Bà ơi con không sao!”

“Đại sư, việc này thì ngài muốn lấy bao nhiêu?”

Tần Dược nói: “1000 đồng, tôi cho bà thêm một tấm phù, đảm bảo gia đình yên ổn!”

Tần Dược lấy chu sa, giấy vàng, ở tại chỗ rồng bay phượng múa, vẽ ra một tấm phù.

Giao cho Lưu Hồng Minh. “Dán ở trên tường là được!” “Được được được!”

“Bà ơi, tiền này để cháu trả.” “Đại sư, để tôi trả số tiền này.”

Lưu Hồng Minh lấy ra 1000 tiền mừng tuổi, đưa cho Tần Dược.

“Được rồi, sau này có việc gì thì cứ tìm tôi.” “Được, cảm ơn Tần đại sư!”

Bà lão vô cùng hài lòng.

“Tần đại sư, tôi tiễn ngài.” Lưu Hồng Minh vội vàng đi theo Tần Dược ra khỏi nhà.

Trước khi đi, Tần Dược nhìn ban công của căn nhà này một chút, ánh sáng đầy đủ, có một chậu hoa lớn, vô cùng rậm rạp, dưới ánh mặt trời tạo thành một vùng bóng râm.

Tần Dược thấy được hư ảnh của một con ch.ó nhỏ màu trắng mắt to, tại chỗ le lưỡi, mỉm cười nhìn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.