Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 175: Chương 175



“Tu sĩ chính đạo cần linh khí hộ thể mới có thể thông qua công pháp tu hành, nhưng tà tu thì không, bọn chúng có tà pháp!”

“Người là vạn vật chi linh.”

“Ở thời Thượng Cổ, yêu tà chiếm phần lớn, nhân tộc chỉ chiếm một phần nhỏ nhưng lượng linh khí lại cao, yêu tà coi nhân tộc như thức ăn mà lớn, căn cứ vào ghi chép, cuối cùng số lượng nhân tộc chỉ sót lại tầm bốn con số!”

“Song sau đó thiên địa dị biến, nhân tộc đại hưng.” “Ngược lại, yêu tộc bị g.i.ế.c đến không còn manh giáp.”

“Nhưng từ xưa đến nay, bọn tà tu đã có thủ đoạn g.i.ế.c người đoạt linh, về sau Thiên Cơ sụp đổ, tự nhiên bọn chúng sẽ có không gian sinh tồn.”

“Chỉ cần thủ pháp truyền thừa còn tồn tại thì vẫn có thể kéo dài năng lực huyết mạch.”

Nhưng vấn đề là ở thủ pháp này. Hiển nhiên nó là tà thuật! “Quan trọng nhất vẫn là người!”

“Vô vàn truyền thừa, nhưng vẫn phải có thiên phú mà kế thừa, xét về điểm này thì cánh cửa dành cho bọn tà tu không cao lắm. Nhưng dựa theo tình hình bây giờ, chỉ cần phạm tội cái là bị bắt ngay!”

 

“Nếu bị bắt thì xong đời, truyền thừa coi như cắt đứt!” “Người có thiên phú cao càng ngày càng hiếm.”

“Thế nên Khúc Sơn Hà mới coi trọng Vu Phân Phân như vậy!”

Phương Minh Húc mới vỡ lẽ, nhất thời cảm thán khôn nguôi.

Bất quá chuyện này cũng chỉ là một khúc nhạc đệm. Tần Dược cũng không tiếp tục để tâm.

Thậm chí Vu Phân Phân có hận chính mình đi chăng nữa, thì căn bản cũng chỉ là tự làm tự chịu.

Tham thì thâm thôi.

……..

Ngày hôm sau, Tần Dược vừa mở cửa hàng đã nghênh đón hai người phụ nữ ăn mặc rất quý phái.

Hai người họ mặc chiếc đầm tơ lụa, nom rất bắt mắt, ắt hẳn là hàng định chế, giá cả thì khỏi phải bàn.

Tay cầm Hermes, Chanel, còn đeo cả vòng tay. Kiểu tóc cũng vô cùng sang chảnh.

Tuổi tác của họ không lớn lắm, thoạt nhìn thì chỉ trạc bốn mươi, nhưng có khả năng tuổi thật lại lớn hơn nhiều.

Nom dáng vẻ của hai người này phải gọi là giàu nứt đố đổ vách.

Đặc biệt hai người họ còn là song sinh. Mệnh cách chẳng khác nhau là bao.

Hai người họ cộng thêm trợ lý và vệ sĩ bên cạnh, tổng cộng là sáu người.

 

Sẽ là kiểu đi trên đường người ta sẽ tự động né sang một bên.

Hai người họ bước vào trong, còn trợ lý lẫn vệ sĩ đều đứng ở bên ngoài.

“Chào ngài, Tần đại sư!”

“Khách quý tới cửa, hân hạnh quá, hai vị ngồi đi.” “Tần đại sư cũng ngồi đi.”

Quả là hai người có tri thức.

“Chào Tần đại sư, chúng tôi là chủ tịch tập đoàn Tinh Mỹ, tôi là Trần Mỹ Kỳ!”

“Tôi là Trần Mỹ Tịnh.”

“Tinh Mỹ Song Châu, ngưỡng mộ đã lâu!”

Họ là người chiếm một nửa giang sơn làng giải trí trong nước.

Khó lắm mới tưởng tượng nổi người chống lưng cho con quái vật khổng lồ trong làng giải trí lại có dáng vẻ như thế này.

Hiển nhiên hai người họ đều có bối cảnh lớn, thuộc dạng tư bản hàng đầu.

“Không biết hai vị tới tìm tôi là có việc gì?”

Trần Mỹ Kỳ nói chuyện cực kỳ uyển chuyển và ưu nhã: “Ngài Tần, lần này chúng tôi tới là muốn mời ngài làm cố vấn cho tập đoàn Tinh Mỹ. Đương nhiên là ngài không cần đi làm, chỉ cần treo cái danh là được! Lương một năm tạm tính là hai mươi triệu, ngài thấy thế nào?”

Tần Dược nhíu mày. Cố vấn?

Hai mươi triệu?

 

“Ha ha….” Tần Dược bất thình lình cười một tiếng.

“Lần trước tôi cũng từ chối làm cố vấn cho Cục Đặc Dị, chỉ sợ lần này tôi cũng không có phúc hưởng thụ sự chiếu cố của tập đoàn Tinh Mỹ rồi!”

Tần Dược từ chối quá dứt khoát khiến Trần Mỹ Kỳ nhất thời hơi nghẹn họng.

Phải biết rằng với vị thế này, đã rất nhiều năm chưa có một ai từ chối bà như thế.

Bà nắm trong tay quá nhiều tài nguyên, vô số trai xinh gái đẹp đều muốn nịnh bợ bà, có thể nói là người nắm giữ sinh tử của người ta.

Tần Dược đây là không nể mặt bà.

Đúng lúc này, Trần Mỹ Tịnh lên tiếng: “Tần đại sư, tổ tiên nhà tôi cũng có tìm hiểu về âm dương huyền học. Lần này chúng tôi tới cũng muốn nhờ ngài nhìn qua đôi chút.”

Sau khi nói xong, Trần Mỹ Tịnh lấy ra một cái hộp đỏ từ bên trong chiếc túi hàng hiệu của mình.

Hộp đỏ được mở ra, bên trong là một khối bạch ngọc khắc hoa văn.

Bạch ngọc trong suốt, sáng long lanh, là Ngọc Hòa Điền thượng hạng, những điêu khắc chạm nổi bên trên chính là phù lục.

Nhất thời Tần Dược nổi lên hứng thú, nhận lấy khối Ngọc Hòa Điền mà đối phương đưa tới, hắn khẽ gật đầu.

“Ngọc phù không tồi, lấy Ngọc Hòa Điền làm nền, điêu khắc Tĩnh Tâm Phù, mang ngọc bội này trên người, tâm trí sẽ được yên tĩnh.”

Bên trên ngọc phù còn sót lại đôi chút linh khí.

 

Trần Mỹ Tịnh mỉm cười, nói: “Nếu như đại sư yêu thích thì cứ coi như quà tặng ngài đi! Loại bảo vật này mà để trong nhà chúng tôi cũng chỉ tổ dính bụi mà thôi.”

Nghe vậy, Phương Minh Húc đứng kế bên bất chợt phì cười, khiến cho Trần Mỹ Kỳ lẫn Trần Mỹ Tịnh đều khẽ cau mày.

Họ cảm thấy người phụ việc trong cửa hàng của Tần Dược rất bất lịch sự.

Tần Dược cũng cười cười, sau đó thả lại khối Ngọc Hòa Điền vào trong hộp.

“Bảo bối gia truyền thì cứ đeo đi, để đó có hơi tiếc đấy.”

“Xem như có duyên vậy, tôi thấy hai vị thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, đặc biệt là vị này, quả thật chứng bệnh khá nghiêm trọng, phải kiểm soát việc uống nước.”

Chính là Trần Mỹ Kỳ.

Trần Mỹ Kỳ nhất thời cảm thấy ngạc nhiên.

Tần Dược vừa mới châm trà cho hai người, Trần Mỹ Kỳ cũng nhìn ra được đó là Đại Hồng Bao thượng hạng. Bà ta còn ngạc nhiên trong lòng, nội tâm vị đại sư này cũng khá phong phú đấy chứ.

Nhưng bà ta không dám uống trà bởi vì thận không thể xử lý được, mỗi ngày chỉ có thể uống chút nước.

Càng đừng nói là uống trà.

Chẳng ngờ, Tần Dược chỉ thoáng nhìn qua đã đoán được. “Không hổ là đại sư! Chuyện này cũng nhìn ra được.”

Tần Dược nói: “Phương Minh Húc, lấy hai tấm Kiện Khí Phù và Dưỡng Nhan Phù ra đây.”

“Vâng, đại sư!”

 

Phương Minh Húc lấy ra hai tấm ngọc phù một cách nhanh chóng. Ngọc phù sạch sẽ trong suốt, được làm từ thủy tinh, trông rất lấp lánh. Nếu tính giá trị chất liệu cũng phải tới ba bốn triệu.

Chỉ có điều ở chỗ của Tần Dược, phần lớn thứ này đều chứa linh khí.

Giá trị của nó lại càng không đếm nổi.

“Hai vị nắm chặt ngọc phù của tôi thử xem.”

Hai người đều nhìn về ngọc phù của Tần Dược với ánh mắt tò mò.

Bên trên ngọc phù không hề có gì, nếu không phải được đánh bóng qua thì cũng chỉ là một tấm thẻ vô dụng mà thôi.

Nhưng khoảnh khắc hai người họ nắm chặt lấy ngọc phù lại cảm nhận được một cỗ nhiệt khí dần lan truyền đến.

Rõ ràng là tấm ngọc phù lạnh buốt lại truyền tới một cỗ năng lượng.

Đặc biệt là Trần Mỹ Kỳ, chỉ vừa cảm nhận được cỗ nhiệt khí ấy thì nó đã truyền vào thận bà ta ngay lập tức, khiến nó bớt sưng hơn.

Hiệu quả thần kỳ như vậy đủ để hai người chấn động hết mức.

“Cái này!”

Trần Mỹ Tịnh khẽ nhìn ngọc phù của mình, sau đó lại dời ánh mắt sang tấm ngọc phù trong tay. Quả nhiên hiệu quả của chúng không tài nào so sánh được.

Bà ta á khẩu ngay tức khắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.