Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 232: Chương 232



Phương Minh Húc ôm quyền, lần thứ nhất nhìn thấy người đồng hành thì vô cùng hưng phấn, cảm thấy mình đã chính thức tiến vào bên trong cái vòng tròn này.

“Chào Vương đại sư, tôi là Phương Minh Húc.”

Tần Dược cười một tiếng, nói: “Tiểu tử này miễn cưỡng coi như là một nửa đồ tôn của tôi đi!”

Vương Nhiên Chi nhìn Phương Minh Húc, cảm thấy hơi thở của hắn bừng bừng, nhưng mà thiên phú lại giống như người thường, có thể có thành tựu này chỉ sợ là do được tẩm bổ.

“Vị tiểu hữu này, thật sự đúng là quý nhân!”

Tần Dược nói: “Cũng coi như là có duyên với tôi.” “Vẫn là Tần đại sư rộng lượng.”

“Tâm thành thì linh nghiệm, ít nhất thì hắn có tấm lòng son.”

Hai người tùy ý nói chuyện với nhau vài câu.

Nhưng mà đều không nói rõ, Phương Minh Húc suy đoán một phen, không khỏi cảm thấy mình khổ bức.

Mấy thứ như thiên phú này, thế mà thật sự chỉ cần liếc một chút à có thể nhìn ra được sao?

Vương Nhiên Chi này cũng có thể nhìn ra bản thân mình không có thiên phú, nhưng mà bởi vì mình ôm đúng bắp đùi, cho nên hiện tại đã bước vào ngưỡng cửa.

Có điều hắn hiện tại lại không thấy nhục nhã, mà còn âm thầm mừng thầm.

May mà da mặt của mình dày.

“Nghỉ ngơi một chút, sau 12 giờ lại xuất phát!”

 

Tần Dược nói.

Vương Nhiên Chi do dự một chút, lúc này mới gật đầu. “Được!”

Thật ra cương thi tân nương lần này không phải là quỷ vật, cho nên đi ban ngày cũng được, buổi tối thì thực lực của nó sẽ càng mạnh.

Nhưng mà Tần đại sư đã nói như vậy, hắn cũng không có nói thêm cái gì.

Dù sao, hắn đang bị thương.

Lần này tiến vào trong thôn, cũng không có khả năng làm chủ lực.

Nhưng mà, Tần Dược nói nghỉ ngơi, lại không có nghỉ ngơi thật sự.

Hôm nay ánh trăng không tệ.

Tần Dược để Phương Minh Húc luyện tập Lao Nguyệt Quyền.

Mình thì ở bên cạnh nhìn xem, uốn nắn sai sót.

Phương Minh Húc đánh hai lần, đều cũng không tệ lắm. Chớp mắt, thời gian đã đến 11:30.

“Ăn Chu Quả đi, sau đó lại đánh một bộ quyền pháp hoàn chỉnh!”

“Được!”

Ăn một chút Chu Quả thôi, Phương Minh Húc đã cảm nhận được luồng khí lưu kinh khủng đang phun trào bên trong cơ thể.

Hắn vốn dĩ còn cho rằng Chu Quả này cũng tương tự như các loại sâm, dùng để đề cao tố chất thân thể của mình, vạn lần không nghĩ đến, đây thế mà thật sự là Chu Quả trong truyền thuyết.

Trực tiếp tăng công lực của mình lên một giáp. Đánh xong một bộ Lao Nguyệt Quyền.

Phương Minh Húc tiếp dẫn lượng lớn ánh trăng, ngưng tụ ở bên trong cơ thể, đả thông Thiên Địa Nhị Kiều, lực lượng bên trong cơ thể không ngừng chuyển động, thậm chí còn có cảm giác như khám phá âm dương.

Hắn cuối cùng cũng trở thành một tu sĩ.

Hành động này khiến cho Vương Nhiên Chi ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Tại thời đại mạt pháp, mục đích cuối cùng của người tu luyện truyền thừa cả một đời có lẽ chính bước chân vào con đường tu tiên.

Nói cách khác, điểm cuối của bọn họ có lẽ chính là Luyện Khí cấp một.

Hiện tại, Phương Minh Húc đã làm được.

Đồng thời, hắn còn là một người bình thường gần như không có thiên phú gì.

Chim sẻ biến thành Phượng Hoàng.

Đây không phải là nội dung cốt truyện về một người bình thường rơi xuống vách núi, thu được bảo vật truyền thừa, sau đó ăn linh quả sao?

“Cái này, Phương đạo hữu, phúc duyên không ít nha!” Vương Nhiên Chi cảm khái một tiếng.

Cũng không gọi Phương Minh Húc là tiểu hữu nữa.

 

Rất hiển nhiên, đối phương đã bước vào phạm vi của bọn họ, trở thành người tu hành.

Ngược lại là đồ đệ của Vương Nhiên Chi, cả một đời bị tiền tài hưởng thụ che mắt, đến bây giờ còn chưa có nhập môn.

“Được rồi, chuẩn bị lên đường đi!”

Tần Dược mở miệng, đánh gãy Phương Minh Húc đang tiếp tục tự hỏi về lực lượng của bản thân, nếu không thì Phương Minh Húc có thể sẽ đứng ở chỗ này cả một ngày.

“Tôi đi, đại sư, tôi đây có phải là nhập môn rồi hay không!”

Phương Minh Húc nhìn lấy hai tay của mình. Hắn siết quả đấm, đ.ấ.m về phía trước một quyền.

Trong chốc lát, thế mà đánh ra một tiếng nổ, còn có một vòng gợn sóng khuếch tán, cách không đánh ra hai mét.

Giống như lúc Tần Dược vừa đạt tới Luyện Khí, cũng hưng phấn thí nghiệm như vậy.

“Đúng vậy!”

“Đại sư, anh không phải nói, phải năm sáu năm mới có thể vào cửa sao?”

Tần Dược nhíu mày.

“Nếu cho heo ăn thứ mà anh ăn thì heo cũng có thể khai thông.”

Đây chính là Chu Quả, trăm năm nở hoa, trăm năm kết linh quả.

Đương nhiên, hiện tại trong trang viên của Tần Dược đang có mấy chục quả.

Bình thường đều cho Tiểu Yến làm đồ ăn vặt.

 

“Được rồi, lái xe đi!” “A a a!”

Bốn người lên xe một lần nữa, phía trước là Trần Ngộ Đạo và Vương Nhiên Chi dẫn đường, xung quanh cũng không có đèn đường, lái hơn nửa giờ, phía trước đã không còn đường.

Lúc này, hoặc là đi bộ hoặc là cưỡi ngựa đi 10 cây số đường núi thì mới có thể tới.

May mà mấy người đều có công phu trong người, cho dù là người nhìn giống như không hay vận động là Trần Ngộ Đạo cũng có thể mạnh mẽ cất bước.

Thời gian 1 tiếng rưỡi.

Mấy người đã tới thôn làng.

Bên phải cửa thôn là cái ao, lúc này đang là một mảnh đen kịt, giống như là một con cự thú muốn cắn người.

m khí tràn ngập.

Nơi này hẳn là chỗ mà cương thi tân nương chết. Bên cạnh còn có một cái bia đá.

Viết thôn Thịnh Trạch. “Đến rồi!”

Dịch: MBMH Translate


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.