Livestream Đoán Mệnh Cho Người Hữu Duyên

Chương 316: Chương 316



Chẳng qua Lý Nguyệt Nga vừa ra ngoài lại đột nhiên cảm giác rất đói, đặc biệt đói.

Lúc ra khỏi phố đồ cổ, đến chỗ đậu xe, bà ta mới phát hiện ra tài xế đứng ở đó nhưng không thấy xe đâu.

“Bà chủ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Sao chủ tịch đuổi tôi xuống xe, còn bảo người lái thay tới lái xe đi!”

“Sao bà đi ra một mình?”

“Đúng rồi, tôi vừa nhìn thấy hai người cậu chủ đã rời đi.” Lý Nguyệt Nga cười thảm.

“Biết hết rồi. Hầu Ngọc Tường cũng biết rồi. Chuyện của chúng ta bị lộ rồi!”

Tài xế nghe được lời này thì chẳng khác nào bị sét đánh. Dù sao bọn họ đã che giấu chuyện này ba mươi năm.

 

Tuyệt đối không ngờ được nó còn bị lộ ra.

Giờ phút này, ông ta thậm chí nảy ra ý định muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Hầu Ngọc Tường.

Như vậy, con mình và mẹ của nó có thể nhận được di sản của đối phương.

Đáng tiếc, người đã chạy!

Thậm chí hai người đứng ở đây, ngay cả xe cũng không có.

Bọn họ thường lái xe, trên điện thoại không cài phần mềm gọi xe.

Cũng may, gần đó còn có xe taxi.

Người này có thể chở bọn họ rời khỏi đây. “Bà chủ? Chúng ta đi đâu?” Tài xế hỏi thăm.

Lý Nguyệt Nga che bụng mình, nói: “Chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đã. Bác tài tùy tiện tìm một chỗ đi!”

“Vậy… quán mì Lan Châu bên kia được không?” Người tài xế xe taxi đề cử.

“Được!”

Lý Nguyệt Nga vội vàng gật đầu.

Taxi đi hai, ba trăm mét, rất nhanh đã đến một quán mì. Lý Nguyệt Nga đói không chịu được, gọi một bát mì.

Sau đó bà ta ăn ngấu nghiến.

Người tài xế nhìn bà ta, trong lòng cũng kinh ngạc. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, bà ta còn có thể nuốt trôi à?

Chẳng những thế, bà ta ăn xong một bát, không ngờ lại gọi bát nữa.

Bà ta ăn liên tục bốn bát làm người tài xế cũng phải sợ.

 

“Bà chủ, cho dù bà gặp phải áp lực lớn cũng không thể ăn như thế được. Bà ăn quá nhiều rồi, không được, đừng ăn nữa!”

“No quá, dạ dày của tôi thật sự khó chịu.”

Lý Nguyệt Nga đột nhiên cúi người, mì mới ăn vào đều phun ra hết, hơn nữa đều nôn cả vào váy.

Giờ phút này, bà ta đột nhiên nghĩ đến cảnh mình mắng Tần đại sư lúc trước.

“Ăn không hết, ói gói mang đi!”

Đây là lời bà ta nguyền rủa Tần Dược.

Nhưng bây giờ, không ngờ nó lại ứng nghiệm ở trên người bà ta.

Sau đó, dạ dày của bà ta càng đau đớn hơn. Đồ nôn ra còn có cả máu.

Bà ta ăn quá nhiều, xuất huyết dạ dày rồi. “Mau… mau đưa tôi tới bệnh viện!”

Cuộc sống của Lý Nguyệt Nga chưa từng chật vật như vậy.

Buổi chiều.

Sau khi tính cho cả nhà Hầu Ngọc Tường xong. Trong cửa hàng lại nhàn rỗi.

Buổi tối, Phương Minh Húc đi đón Tiểu Yến.

Chủ nhiệm lớp của Tiểu Yến cản Phương Minh Húc lại. “Anh là phụ huynh của Tần Yến à? Tôi có một số việc,

muốn nói chuyện với anh!”

Phương Minh Húc lập tức kinh ngạc.

 

“Tôi không phải phụ huynh của Tiểu Yến, thật ra tôi là đồ đệ của em đấy.”

Giáo viên: “?”

“Ngài Tần, anh đang nói gì vậy?”

“Không phải, tôi không phải là ngài Tần. Cho dù tôi vẫn đưa đón cô ấy, cô cứ coi như… tôi là tài xế nhà cô ấy đi!”

Thật tuyệt, giáo viên này cũng phải kinh ngạc đến ngây người.

Dù sao Phương Minh Húc mặc toàn hàng hiệu, ra tay hào phóng, không ngờ chỉ là một tài xế?

“Vậy… tôi phải liên hệ với phụ huynh của em ấy thế nào? Tôi muốn nói chuyện với anh ta về chuyện Tiểu Yến muốn nhảy lớp.”

Phương Minh Húc nghe đến đây, vẫn rất bất ngờ. “Sư phụ, cô phải nhảy lớp à?”

“Ừ, tôi đều biết rồi!”

“À vậy, vậy cô muốn nhảy lên lớp mấy?”

“Sắp có cuộc thi, tôi tham dự luôn cuộc thi lớp năm là được. Đến lúc đó, tôi lên lớp năm, sang năm có thể vào cấp hai!”

Tiểu Yến nghiêm trang trả lời.

Bây giờ Tiểu Yến đang học lớp một, bởi vì giảm bớt gánh nặng nên lớp một không tiến hành cuộc thi.

Chẳng qua lớp năm chắc chắn sẽ thi. Nói cách khác, Tiểu Yến vốn đã lựa chọn.

Phương Minh Húc căn bản không quyết định được chuyện này.

 

“Cô giáo Viên, cô chờ một lát. Tôi gọi điện thoại cho phụ huynh của Tiểu Yến đã.”

Vì vậy, anh ta gọi điện thoại cho Tần Dược.

Tần Dược cũng rất bất ngờ, thế mà mình còn có ngày bị gọi là phụ huynh.

Tần Dược cũng không ngại phiền.

Hắn thay quần áo và tới trường của Tiểu Yến, sau đó gặp giáo viên của Tiểu Yến.

Sau khi cô giáo Viên gặp được Tần Dược, cũng sợ tới ngây người.

Dù sao, thời đại này vẫn có quá ít người để tóc dài.

Hơn nữa trong thời đại hot boy hoành hành này, mặt mũi Tần Dược có thể hoàn toàn nghiền ép bốn phương.

Chẳng qua cô giáo Viên thật sự quá bận, cho nên không rảnh quan tâm tới video ngắn, mỗi ngày chỉ xem xem ti vi thôi.

Cho nên cô ta không biết Tần Dược làm nghề gì. “Phụ huynh của Tiểu Yến, mời anh ngồi.”

“Là thế này, Tiểu Yến lần này đề xuất chuyện muốn nhảy lớp, tôi muốn hỏi ý kiến của anh.”

“Tiểu Yến quả thật rất thông minh, tôi phát hiện cô bé đã tự học tất cả chương trình tiểu học.”

“Thậm chí tôi cho thi thử, cô bé đều trả lời đúng một trăm điểm.”

“Hơn nữa, có mấy giáo viên môn khác cũng đưa ra ý kiến với tôi!”

 

Cô giáo Viên nói đến đây cũng không khỏi cố gắng biểu đạt uyển chuyển hơn.

“Trên phương diện dạy học, có đôi khi bọn họ sẽ dùng cách thức dạy học tương đối khoa trương, hoặc dùng cách thức như ở trường mẫu giáo để làm đám trẻ càng cảm thấy hứng thú hơn.”

“Nhưng… ánh mắt mỗi lần Tiểu Yến nhìn bọn họ, giống như là đang nhìn… Ừ, chính là loại ánh mắt rất quan tâm lo ngại, rất kỳ lạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.