Không sai, tôi chính là một thành viên trong Thiên Hành sơn Cản Thi môn, tại hạ Cảnh Thu.
“Chưởng môn đời thứ 79 của Đạo Thiên Môn, Tần Dược.”
Dĩ nhiên là đối phương ôm quyền, Tần Dược cũng không thể không đáp lễ được.
Đương nhiên, đối phương cũng đã biết mình là ai! Phía bên kia, Phương Minh Húc cũng ôm quyền.
“Đạo Thiên Môn đệ tử đời thứ 81, Phương Minh Húc.”
Cảnh Thu nhìn Phương Minh Húc, vì trước đó Phương Minh Húc không ra tay mà chỉ đứng một chỗ nhìn nên hắn không chú ý đến tình trạng của người trẻ tuổi này.
Bây giờ xem qua một chút, lập tức giật nảy mình.
Dưới ánh trăng, linh khí trên người Phương Minh Húc tỏa ra bốn phía.
Tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Khí tức vô cùng sung mãn, nhập thần chi đạo. Người này là một tu sĩ chân chính.
Mà Cảnh Thu chỉ là nửa bước luyện khí mà thôi. Đừng nhìn chỉ là kém nhau nửa bước.
Đây chính là sự khác biệt giữa thiên và nhân.
Là sự chênh lệch giữa người tu hành và phàm nhân.
Hơn nữa, nếu ông ta không nghe lầm thì, vị Phương Minh Húc này chỉ là đệ tử đời thứ 81, kém hai đời so với Tần Dược.
Vậy Tần Dược lại là thực lực gì? Căn bản không thể nhìn thấu.
Giờ khắc này, ông ta bối rối.
Nhưng mà ông ta cũng chỉ giấu nỗi khổ này trong lòng, sau đó nói: “Tần đại sư, lời nói vừa rồi của tôi có chút ngông cuồng, là vãn bối sai rồi.”
Ông ta tự xưng vãn bối, lần nữa ôm quyền, lần này vậy mà ông ta lại cúi đầu xuống.
“Không cần như vậy, nhưng mà ông mở nhà ma ở chỗ này, làm quỷ vật, t.h.i t.h.ể lại bày ra đây, sẽ gây tổn thương rất lớn đối với người bình thường.”
“Nếu như bị người khác phát hiện ra, báo cảnh sát xử lý, không phải ông sẽ vướng vào ngục tù sao.”
“Tôi thấy ông cũng không phải hạng người lạm sát vô tội, hà cớ gì phải thế!”
Cảnh Chu nghe vậy, cũng rất bất đắc dĩ.
“Tần đại sư, nhất mạch của chúng tôi ở những năm gần đây hầu như là đã bị đứt đoạn truyền thừa, đến đời này của tôi, chỉ còn lại có một mình tôi thôi!”
“Tôi biết rõ tu hành gian khổ, đến giờ vẫn chưa có biện pháp đột phá!”
“Bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng rằng mình kiếm được nhiều tiền một chút, quân tử ái tài, lấy chi hữu đạo, có nhu cầu là sẽ có thị trường, tôi làm nhà ma, có người tự nguyện đến, có cái gì sai sao!”
“Tối thiểu rằng những vật này của tôi đều là thật, không phải sao?”
“Hơn nữa, tôi cũng có giấy chứng nhận, là cục đặc dị đã phê duyệt!”
Cảnh Thu sờ vào trong ngực, lấy ra giấy chứng nhận hành nghề.
Lần này, Tần Dược thật sự câm nín.
Mở nhà ma cũng phải cần cục đặc dị phê duyệt mới được. Nhưng mà lời này, đối phương thật sự không nói dối. “Vậy đây đúng là tôi đã uổng công vô ích!”
Tần Dược lấy ra ngọc phù, thả quỷ vực ra.
Sau đó có ba con cương thi, một quỷ hồn được thả ra.
Cảnh Thu cảm nhận được ràng buộc với chính mình từ ba con cương thi kia, lập tức yên lòng.
“Đa tạ Tần đại sư!”
Tần Dược khoát tay, nói: “Không cần phải vậy.”
“Nhưng mà nếu cuộc sống của ông có khó khăn thì có thể bắt cô hồn dã quỷ bán cho tôi, giá một con là 2000, coi như là cho ông một đường sống.”
Vị Cảnh Thu này, đúng là cũng không dễ dàng gì.
Khiến Tần Dược nghĩ đến thời điểm Trương Nhất Tông vừa mới chết.
Trông coi cửa hàng mà cũng có thể c.h.ế.t đói.
Mà Cảnh Thu nghe thấy lời này, hai mắt tỏa sáng. Một con quỷ mà được 2000?
Ông ta mở nhà ma ở nơi này, âm khí dồi dào, thực ra rất dễ trêu chọc phải mấy thứ bẩn thỉu.
Lần sau nếu những thứ bẩn thỉu này đến đây, chọn quả hồng mềm bắt, bán cho Tần đại sư, cũng là một công đôi việc!
“Được, cảm ơn Tần đại sư, nếu tôi bắt được nhất định sẽ bán cho ngài.”
“Ừm, Cảnh đạo hữu, cơ thể có nhiều âm khí, nếu có thể thì hãy mua chút nước huyết nhân sâm để uống cho bổ người, là do tôi sản xuất.”
“Hả? Được, tôi biết rồi Tần đại sư, tôi đây sẽ không quấy rầy mọi người vui chơi ở chỗ này nữa, tôi xin phép đi trước!”
Cảnh Thu nói.
Tần Dược gật đầu, lúc này Cảnh Thu mới rời đi.
Mà vào lúc này, bạn học Phương Minh Húc đã hoàn toàn mê mang.
“Vậy là có ý gì, Phương học trưởng, vừa rồi những lời mà Tần đại sư và vị kia nói đều là sự thật sao?”
“Những người chúng ta nhìn thấy, đều là người chết??” “Đó đúng thật là A Phiêu?”
“A, động, bọn họ động đậy.”
Ba con cương thi xiên xẹo đi trở về.
Mặc dù chậm nhưng mà rất cố chấp, giống như là quyết phải về đúng chỗ cũ của mình.
Nếu là nhân viên thì không cần thiết phải giả vờ như vậy. Thế mà chuyên nghiệp đến thế?
Huống chi thứ này là Tần đại sư vừa mới thả ra nữa. Nghĩ như vậy, bọn họ cảm thấy ngày càng kinh khủng. “Nếu như đó là t.h.i t.h.ể thật, vậy cái này thì sao?”
Những người này nhìn về phía t.h.i t.h.ể hoang dã ở trong mộ. Lúc này mùi thối của t.h.i t.h.ể không ngừng thổi qua.
Khiến bọn họ buồn nôn. “Đều, đều là thật sao?” “Hu hu, tôi sợ quá!”
“Tôi mẹ nó sợ muốn tè ra quần rồi!”
“Đừng, tuyệt đối đừng tiểu ra, tôi đã nhìn ra rồi, càng vào những lúc như thế này càng phải khống chế chính mình, nếu tiểu ra thì càng dễ bị quỷ đuổi đó!”
“Không chơi, không chơi nữa.” “Có thể đi ra được không vậy!”
“Tần đại sư, mang chúng tôi đi ra ngoài đi!” Tần Dược bất đắc dĩ nhìn những người này.
Những người này cùng Phương Minh Húc, là cùng một thuộc tính giống nhau.
Thế là, Tần Dược đưa bọn họ ra khỏi nhà ma.